Boss Dạ Đen Tối Anh Đúng Là Đồ Mặt Dày


Dạ Tiêu Phàm bực bội đá cửa phòng đi vào, khiến Hoắc Dạ Diễm đang ngồi thưởng thức trà bên ghế sofa cũng phải nhíu mày.

Anh nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn, dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Dạ Tiêu Phàm.

Lúc này Dạ Tiêu Phàm mới lấy lại bình tĩnh, anh biết bản thân anh vừa rồi lại mất kiểm soát.

Nhưng thật sự anh rất tức giận, hiện tại chỉ muốn ra tay đánh người cho hả dạ.

Nhưng người trước mặt anh bây giờ, anh lại không thể xuống tay được.

Bởi vì anh chưa muốn diện kiến diêm vương sớm.

"Mới một chút chuyện nhỏ mà cậu đã mất kiểm soát như vậy? Có khác nào là trúng kế của bọn chúng!"
Hoắc Dạ Diễm thư giãn nói, giọng nói mang chút giễu cợt.

Nhưng chẳng có ý gì khác, bởi vì họ là anh em tốt.

Nói như vậy cũng chỉ là để tốt cho đối phương mà thôi, để đối phương tỉnh ngộ.

"Tôi...!Nhưng mà...aiza...cậu biết đấy, từ khi cô ấy trở lại, cảm xúc của tôi rất dễ bùng nổ.

Haizz...tôi cũng hết cách."
Dạ Tiêu Phàm dùng điệu bộ đáng thương bày tỏ quan điểm.

Hy vọng ai đó có thể đồng cảm, nhưng thật đáng tiếc, bản thân ai đó lại là một tên đầu gỗ chính hiệu.

Muốn nhận được một câu an ủi của cậu ta chắc phải chờ kiếp sau đi.

Bởi vì lời mật ngọt của cậu ta cũng chỉ dành riêng cho duy nhất một người, chính là vợ cậu ta.

"Mất kiểm soát chính là cơ hội cho chúng một đao giết chết cậu.

Cậu mà không kiểm soát được, sớm muộn gì cũng gây ra tai họa."
Hoắc Dạ Diễm không quên vừa châm biếm vừa nhắc nhở cậu bạn mình.

Anh không muốn thấy cảnh tượng cậu bạn mình thảm hại đâu.

Thật khó coi.

"Cảm ơn cậu."
Dạ Tiêu Phàm đột nhiên lên tiếng cảm ơn.

Hoắc Dạ Diễm cũng không nói gì, vì anh hiểu cậu bạn của mình.

Những lúc nghiêm túc cậu ta như biến thành một con người hoàn toàn khác vậy.

Về điều khoản này anh không cần lo lắng.
Không khí trong phòng lại chìm vào im lặng, cuối cùng vẫn là Dạ Tiêu Phàm lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng.

Anh có chuyện này đã giữ trong lòng đã lâu.

Không biết có nên hỏi không? Nếu không hỏi anh sẽ tò mò chết mất!
"Cậu biết người gây ra vụ tai nạn 5 năm trước.

Còn có cả sự việc của tập đoàn Dạ Thị nữa đúng không?"

Khi anh nói ra, trên khuôn mặt của Hoắc Dạ Diễm hiện lên một tia dao động.

Chính xác thì Hoắc Dạ Diễm anh biết, nhưng cũng không đủ chứng cứ.

Vậy nên anh chưa muốn nói cho Dạ Tiêu Phàm, nhưng có lẽ bây giờ không phải là lúc che giấu mọi chuyện.

"Vụ tai nạn 5 năm trước có liên quan đến An gia.

Còn lần này vấn đề của tập đoàn cậu là một người rất quen thuộc với cậu."
Nghe nhắc đến An gia, ánh mắt anh tối lại.

Không ngờ suy đoán của anh lại đúng, quả nhiên có liên quan đến An gia.

Nhưng chưa biết đích thị là ai trong An gia ra tay.

Nhưng anh biết rằng sẽ không phải An Viễn Dục ra tay, bởi vì cậu ta yêu Cung Thiên Di.

Anh biết điều đó và cũng rất đề phòng cậu ta.

"Không ngờ An gia lại có thể thừa nước đục thả câu.

Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết chuyện này."
Dạ Tiêu Phàm cũng đang âm thầm thực hiện kế hoạch.

Anh sẽ đòi lại công bằng cho Cung Thiên Di.
"Không có gì.

Nhưng mà trước tiên hãy giải quyết vấn đề trước mắt đi.

Tôi nghĩ cậu ta rất muốn gặp cậu đó."
Nói xong Hoắc Dạ Diễm không khỏi nở nụ cười chế giễu.

"Cậu ta" trong câu ám chỉ của Hoắc Dạ Diễm đủ để Dạ Tiêu Phàm nhận ra là ai.

Chuyện tình của Dạ Tiêu Phàm, Hoắc Dạ Diễm anh không tiện nhúng tay vào.

Cái gì giúp được anh sẽ toàn tâm, toàn ý giúp.

Nghe đến ám chỉ của Hoắc Dạ Diễm, thân thể anh có chút cứng nhắc.

Cuối cùng cậu ta cũng xuất hiện, còn xuất hiện một cách ngoạn mục.

Nhiều năm không gặp, không biết cậu ta ra sao.

Anh nợ cậu ta một lời xin lỗi, chuyện năm đó anh cũng không muốn nhớ lại.

Nó là một phần quá khứ đen tối của cậu ta.

"Mai tôi phải về Anh Quốc, có gì cứ liên lạc với tôi.

Kỳ nói cậu ấy sẽ đến đây vào tuần sau, kêu cậu chuẩn bị một chút."
Bỏ lại một câu, Hoắc Dạ Diễm rời khỏi Dạ Thị.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Dạ Tiêu Phàm, với những suy nghĩ miêm man.


Anh biết người Hoắc Dạ Diễm nhắc đến là ai.

Nhưng cậu ta lại là một người mà anh không có can đảm để gặp lại.

Anh nợ cậu ta rất nhiều.

"Châu Cảnh Đình...!Cuối cùng thì...cậu cũng trở về trả thù tôi..."
Dạ Tiêu Phàm tự ngồi lẩm nhẩm một mình.

Như một người mất hồn, thậm chí cả tiếng chuông điện thoại của anh đang kêu, anh cũng không nghe thấy.

Là cuộc gọi đến từ Cung Thiên Di.

Vì anh đang chìm trong hồi ức đau thương.

Anh còn nhớ lúc đó mình mới sang Anh Quốc du học không lâu.

Ở đó anh đã gặp được Châu Cảnh Đình, cậu ta cũng là một du học sinh như anh.

Ban đầu anh không mấy ấn tượng với cậu ta, nhưng rồi dần dần tiếp xúc.

Anh lại cảm thấy cậu ta là một người tốt, có thể làm bạn.

Sau đó dần dần họ trở thành bạn.

Cũng không quá thân thiết.

Nhưng vẫn thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau.

Trong một lần anh với Châu Cảnh Đình đi theo một tên khả nghi có liên quan đến cái chết của mẹ cậu ta.

Họ đã bất cẩn bị trúng bẫy, và bị bắt.

Hai người bị đưa đến hang ổ của chúng, chúng còn hành hạ hai người rất dã man.

Trời sinh anh đã có một cơ thể khỏe mạnh, cùng rất nhiều lần bị huấn luyện biến thái cùng Hoắc Dạ Diễm và Mạc Thiên Kỳ.

Nên anh có thể chịu được cực hình, nhưng Châu Cảnh Đình thì không.

Cậu ta là một người có thể chất rất yếu, vừa bị chúng đánh đập đã không còn chút sức lực nào.

Anh muốn cứu cậu ấy, nhưng bản thân lại không đủ sức.

Nên anh đã liều lĩnh khiêu khích bọn chúng.

"Các người muốn chém muốn giết thì nhắm vào tôi.

Ức hiếp một người yếu đuối như cậu ta còn xứng đáng làm người sao?!"
Lời nói khiêu khích của Dạ Tiêu Phàm đã khiến chúng bị dao động.

Chúng chuyển mục tiêu đến anh, ra những đòn trí mạng lên người anh.


Khiến anh ngất đi.

Khi tỉnh lại, anh thấy hai người vẫn bị chói.

Mà trên khuôn mặt của Châu Cảnh Đình lại tràn đầy nước mắt.

Anh không hiểu tại sao cậu ta lại khóc.

Thấy anh tỉnh, Châu Cảnh Đình như càng được mùa, khóc càng lợi hại hơn, hơn nữa còn trách móc anh.

"Cậu...huhu...sao cậu lại làm vậy? Tôi còn tưởng...hức hức...cậu sẽ không tỉnh lại...hức hức..."
Châu Cảnh Đình khóc như một đứa trẻ.

Anh sợ, anh rất sợ người đàn ông anh yêu nhất chết đi.

Nếu Dạ Tiêu Phàm chết, anh cũng không muốn sống nữa.

"Cậu khóc gì chứ?! Tôi cũng chưa có chết.

Cậu còn ra dáng đàn ông nữa không?"
Dạ Tiêu Phàm vờ như chất vẫn nhưng thật sự anh lại quan tâm đến cậu ta.

Bị hành hạ lâu như vậy, cậu ta còn khóc được.

Bộ không biết giữ sức sao.

Đúng là ngu ngốc!
Bị anh trách móc, Châu Cảnh Đình nín khóc.

Cả hai cùng im lặng, mỗi người một suy nghĩ.

Dạ Tiêu Phàm đang nghĩ cách để liên lạc với Hoắc Dạ Diễm và Mạc Thiên Kỳ.

Còn Châu Cảnh Đình thì đang nghĩ xem anh có nên nói chuyện mình yêu Dạ Tiêu Phàm ra không.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tỏ tình trong hoàn cảnh này quả không thích hợp.

Vẫn là thôi đi.

"Tôi sẽ đưa cậu thoát ra khỏi đây.

Vậy nên trước tiên hãy nghỉ ngơi dưỡng sức đi."
Châu Cảnh Đình rất nghe lời, không náo loạn nữa.

Còn Dạ Tiêu Phàm thì đã thành công khởi động tín hiệu báo cho Hoắc Dạ Diễm, sẽ nhanh thôi họ sẽ đến cứu anh.

Nhưng người tính vốn không bằng trời tính.

Tên cầm đầu đã đến, hắn không để hai người được nghỉ ngơi.

Mà ra lệnh cho đàn em tra tấn Dạ Tiêu Phàm tiếp.

Nhìn thấy cảnh Dạ Tiêu Phàm thoi thóp, Châu Cảnh Đình không thể chịu được.

Đành lên tiếng gánh hết trách nhiệm lên người mình.

"Đủ rồi! Người các người muốn tìm là tôi.

Thả cậu ấy ra, tôi sẽ làm bất cứ việc gì theo ý các người!"
Nghe được câu nói của Châu Cảnh Đình, Dạ Tiêu Phàm khó chịu.

Anh không muốn để cậu ta phải gánh hậu quả, nhưng lại không có sức lực lên tiếng ngăn cản.

Mặc cho tất cả mọi chuyện diễn ra.


Tên cầm đầu nghe vậy, thấy rất hài lòng.

Hắn mỉm cười điên dại, đi đến trước mặt Châu Cảnh Đình, nắm cằm anh, bóp chặt.
"Rất tốt! Tôi sẽ tha cho cậu ta, với một điều kiện...cậu phải ngủ với tôi."
Châu Cảnh Đình cắn răng chịu đựng, anh không thể để Dạ Tiêu Phàm chết được.

Vậy nên anh đã đồng ý, Dạ Tiêu Phàm loáng thoáng nghe được.

Anh yếu ớt lên tiếng.
"Đừ...ng..."
Châu Cảnh Đình nhìn bộ dạng anh, khóe mắt trào ra nước mắt.

Vì bảo vệ tính mạng của người mình yêu, anh sẵn sàng hy sinh tất cả.

Kể cả sự trong trắng của bản thân.

Nhìn Dạ Tiêu Phàm hồi lâu, sau đó anh đi theo tên kia.

Bị hắn ta hành hạ sống không bằng chết.

Đêm hôm ấy là đêm đen tối nhất trong cuộc đời anh, nó ám ảnh anh trong suốt những năm tháng sau đó.

Là nỗi đau không bao giờ biến mất.

Về phần Dạ Tiêu Phàm, anh bị đưa vào một phòng giam khác.

Bên cạnh phòng mà Châu Cảnh Đình ở cùng với tên kia, tất cả tiếng kêu đau đớn của cậu ấy anh đều nghe thấy.

Nhưng anh vô lực, anh không thể làm gì được.

Bởi vì bản thân anh còn không lo được.

Sau đó anh ngất đi, rồi được Hoắc Dạ Diễm đến cứu.

Khi anh tỉnh dậy đã là ba ngày sau đó, anh không thấy Châu Cảnh Đình đâu.

Anh muốn đi tìm, nhưng Hoắc Dạ Diễm không cho phép, cậu ta nói đã cho người đi tìm.

Nhưng vẫn không có tin tức của Châu Cảnh Đình.

Còn bọn giết người kia đã bị bắt, nhưng vẫn thoát được vài tên.

Sau vụ việc đó, anh mắc chứng rối loạn cảm xúc một thời gian.

Sau đó 1 năm sau, Châu Cảnh Đình quay lại.

Nhưng cậu ta như biến thành một người khác vậy.

Cậu ta nói cậu ta yêu anh, nhưng anh không thể đáp lại tình cảm đó.

Bởi vì anh không giống cậu ta, anh còn vị hôn thê của mình.

Từ lúc đó, tình bạn giữa hai người rạn nứt.

Anh biết Châu Cảnh Đình hận anh, có lẽ là hận anh không cứu cậu ta.

Hận anh vì anh không đáp trả tình cảm của cậu ta.

Có lẽ hận anh rất nhiều...
Đến cuối cùng hai người ngay cả làm bạn cũng không được.

Cuối cùng thì tất cả mọi chuyện khó cứu vãn...!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận