Bởi Vì, Nơi Này Có Em
Trong lúc 2 người không để ý nó liền cắn một phát vào tay Thế Anh rồi chạy mất hút. Cậu định đuổi theo nó thì bị anh ngăn lại. " Thằng này bị cái quái gì vậy?"- Cậu nghĩ rồi cũng không đuổi theo nữa. Đứng lại nhìn anh. Cậu lên tiếng:
- Này, không lẽ mày thích nhỏ đó rồi à?
Anh quay người đi lên lớp mà không nói gì bỏ lại Thế Anh ở đằng sau hét lại với mình:
-Nếu mày khôg thích thì thôi. Mà tao nói cho mày biết, tao thích cô bé ấy rồi đấy!-Nói rồi cậu vụt chạy lên trước phóng vào lớp. Anh sững người bởi câu nói của thằng bạn.
Ra chơi, nó định kéo Moon với bọn Bùm xuống canteen thì bỗng nhiên nó bị một bàn tay kéo đi. Ngước mặt lên nhìn. Lại là thằng cha Thế Anh này! ( nó biết tên cậu vì nghe anh gọi). Cậu kéo thẳng nó xuống canteen làm bao nhiêu con mắt nhìn theo. Tức giận có, ghanh tị có, căm thù có,..... Nói chung là nó cúi gầm mặt xuống không dám ngẩng đầu lên. Nếu mắt có thể bắn đạn thì nó đã chết nãy giờ rồi!
Cậu ấn nó ngồi xuống một cái ghế rồi nói: -Đợi tôi đi lấy đồ ăn!
Nó gọi lại:-Anh biết tôi thích ăn gì mà gọi???
Cậu nghĩ:"Đúng ha, mình có biết cô bé này thích ăn gì đâu!". Cậu liền hỏi:-Vậy em thích ăn gì??
Nhắc đến ăn là nó quên hết luôn. Không quan tâm là nó bị kéo xuống đây bởi một kẻ dở hơi như cậu, nó trả lời luôn:-Một humberger, một trà sữa bạc hà. À thêm đĩa khoai tây chiẻn nữa nhé, cả thịt bò khô nữa!
Cậu ngã ngửa. Ăn gì mà lắm dữ vậy trời!!
-Em không sợ béo sao??
-Việc gì tôi phải sợ? Min tôi đây không sợ trời không sợ đất chỉ sợ....-Nói đến đây nó ngắt ngứ. Chết, nói lố quá rồi!
-Em sợ gì?-Cậu tròn mắt nhìn nó.
-Thì....sợ..... Mà thôi anh đi mua đồ ăn đi tôi đói sắp chết rồi!
Cậu biết điều cũng không thắc mắc nữa mà đi lấy đồ ăn. Cậu vừa đi khỏi thì anh bước vào làm bao cô gái trong canteen ngơ ngẩn. Anh khôhg quan tâm đến những con người đó mà chỉ chăm chăm nhìn nó. Đến chỗ nó ngồi, anh lôi nó ra ngoài khuôn viên trường, trong khi nó đang ngơ ngẩn:-Này, anh dẫn tối đi đâu đấy? Buông ra, tôi còn phải đi ăn nữa! Đói muốn chết à!
Anh vẫn cứ vô tư lôi nó đi mà không hè biết sau lưng họ, Hoài Anh đang nhìn nó đầy tức giận.
Đến nơi, anh buông nó ra và chăm chú nhìn. Sau khi nghe những lời nói của Thế Anh, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Hoá ra là anh đã thích cô bé đó rồi sao? Cô bé mà anh chỉ biết tên qua những người bạn của cô. Sau khi nhận ra anh đã tới tìm cô thù thấy cô đang nói chuyện với Thế Anh dưới canteen. Anh rất tức giận, trong lòng hơi nhói. Khôh chịu được tiếp anh mới lôi nó ra đây.
-Này, nghĩ gì thế? Lôi tôi ra đây chủ để nhìn thôi à Lâm thiếu gia?-Nó hỏi, giọng pha chút kích đểu.
Lúc này anh mới thôi không suy nghĩ. Định nói với cô là anh thích cô nhưng nghĩ chưa phải là lúc này. Anh cười nhẹ:-Ừ! Đúng rồi! Em thì có tác dụng gì đâu chỉ để nhìn thôi! Mà sao em biết tên anh?(đổi danh từ nhân xưng nhanh thế!)
Nó bực mình với câu nói của anh. Nó gắt:
-Tôi nói cho anh biết nhé! Thứ nhất: tôi rất có ích, có tác dụng với nhiều thứ mà anh không biết được chứ tôi không vô dụng! Thứ hai: tôi đương nhiên biết tên anh rồi. Kể cả tôi không muốn biết cũng vẫn cứ biết vì mấy bà tám trong lớp cứ nhắc đi nhắc lại tên anh. Và thứ ba: AI ANH EM GÌ VỚI ANH CHỨ!!!!- Nó nhấn mạnh dòng cuối. Anh thấy thế bất cười:-Lúc em tức giận trông em đáng yêu lắm cô bé à!
Nó bực mình đuổi anh khắp khuôn viên trường mà khôg biét Hoài Anh đang đứng từ xa nhìn một ánh mắt căm ghét, lôi điện thoại ra gọi một cuộc gọi:
-Tao đây! Xử lí con Min cho tao. Ừ, ừ, nó mặc đồng phục trường tao đang học, tóc màu hạt dẻ dài ngang thắt lưng hơi xoăn dưới đuôi, đi giày trắng, bảng tên trên ngực áo tên Dương đấy. Ừ, xử lí luôn chiều nay giờ tan trường nhé!
Nói rồi Hoài Anh cúp máy. Min! Mày sẽ phải trả giá vì đã cướp anh Lâm của tao. Nghĩ rồi Hoài Anh bước đi với ngọn lửa thù hận đang cháy phừng phừng.
Bên chỗ Thế Anh, sau khi lấy đồ ăn xong cậu quay lại không thấy nó đâu. Cậu lo lắng đi tìm khắp nơi. Tìm mãi mà chẳng thấy, cậu lủi thủi đi về, định bụng chiều nay gặp sẽ hỏi tội nó.
Đuổi bắt anh một hồi, nó mệt lừ ngồi thụp xuống. Anh tưởng nó bị làm sao liền chạy lại. Chưa kịp hỏi thăm thì nó với tay anh, đứng lên đấm một quả vào lưng rồi chạy.
-Haha, tôi đấm được anh rồi.
Cuộc rượt đuổi lại bắt đầu. Đến khi nó mệt không chịu nổi nữa nó liền nói:
-Được rồi tôi xin lỗi. Bây giờ về nhà đi chiều còn phải đi học nữa. Cúp tiết nãy giờ à!
Anh cuối cùng cũng tha cho nó.
-Để anh đưa em về!
-Thôi, tôi có xe mà! Với cả tôi đi với anh để đám fan nữ của anh rạch mặt tôi ra à!-Nó nói. Thật ra lí do chính là nó không muốn anh biết thân phận của nó(nó dang ở biệt thự nhà nó mà)
Anh nghe nó nói cũng có lí. Anh muốn nó được an toàn khỏi đám fan nữ của anh nên cũng thôi không đòi nữa. Thế là hai người về hai ngả khác nhau, hai suy nghĩ khác nhau. Nhưng rồi cũng về nhà ăn cơm và chuẩn bị để chiều tiếp tục đi học.
-Hết chương 7-
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...