Phó Vân Tiêu không khỏi cau mày, lại nhìn chăm chú vào chiếc Polo nhỏ này.
Nhìn bề ngoài, mấy vết trầy xước và màu sắc này thì chắc chắn đây không phải là xe mới.
Đúng lúc anh đang quan sát chăm chú, Bạch Tô ở trong nhà đã nhìn thấy Phó Vân Tiêu về nhà, vội vàng đi ra, đứng ở cửa nhẹ nhàng gọi: "Chồng, anh đã về rồi à."
Phó Vân Tiêu quay đầu, thấy áo sơ mi trắng trên người Bạch Tô vẫn còn chưa thay, rõ ràng là vừa mới quay về.
“Em tìm người giúp việc à?”
Phó Vân Tiêu cau mày, hỏi một câu.
“Không hề.”
Nét mặt Bạch Tô vẫn vô cùng vui vẻ giống y như bình thường.
Hơn nữa lúc cô nói xong câu này, còn vô cùng đắc ý đi đến chỗ chiếc kia Polo nhỏ màu vàng trước mặt nói: "Chồng, em mua chiếc xe này đẹp không?"
Lần này, lông mày Phó Vân Tiêu lại càng nhíu sâu hơn: "Vậy chiếc xe này là do em mua?"
Bạch Tô gật đầu.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô: "Tại sao em lại mua chiếc xe như vậy, xe ở nhà không đủ cho em đi sao?"
“Chọn một cái đi.”
Phó Vân Tiêu chỉ vào mấy cái xe trước cửa, Bạch Tô nhìn vào mấy chiếc xe sang trọng rồi lại thu lại ánh mắt, không thể không nói, vô cùng cảm động.
Phó Vân Tiêu cũng được coi như là một người chồng tốt, cuộc hôn nhân này của hai người đã đi tới cuối cùng, anh không chỉ cho cô nhà, còn muốn cho xe sang.
Đây là hình mẫu người chồng cũ tiêu chuẩn.
Đáng tiếc, cô không thể lấy được.
Mấy năm nay cô phải cảm ơn Phó Vân Tiêu, Phó Vân Tiêu đã cho cô một bến đỗ che mưa che nắng, cô ở chỗ của anh đã được hưởng quá nhiều bình yên.
Bây giờ, anh cũng phải đi rồi.
Còn cô sẽ cần phải học cách thoát khỏi sự an nhàn mà Phó Vân Tiêu cho mình, học cách sống một mình.
"Không cần đâu, chồng à, em thích cái Polo nhỏ của em hơn.
Xe của chồng chói mắt thế kia, sau này chẳng còn có người đàn ông nào dám theo đuổi em nữa."
Bạch Tô nói đùa một câu rồi đi vào trong nhà.
Phó Vân Tiêu cũng đi theo vào trong, vừa đi vừa trả lời câu vừa nãy: "Em là người phụ nữ của Phó Vân Tiêu anh, chỉ cần có cái danh là vợ trước của Phó Vân Tiêu, còn có người đàn ông nào dám cưới em nữa."
Nói đến đây, giọng của Phó Vân Tiêu lộ rõ sự đắc ý.
Bạch Tô cười, cô vừa đi vào trong phòng bếp bưng ra thức ăn đã chuẩn bị xong, vừa nói với Phó Vân Tiêu: "Sao lại không có chứ, mấy đối thủ cạnh tranh buôn bán với chồng đó, nhất định sẽ có người chỉ mong lấy được em, để có thể lấy được bí mật thương nghiệp của anh từ tay em."
Vừa nghe xong câu này, Phó Vân Tiêu càng cười lớn.
Anh ôm Bạch Tô vào trong ngực, thổi nhẹ vào bên tai cô rồi hỏi: "Nếu vậy...!Em sẽ nói sao?"
Bạch Tô nhẹ nhàng chui ra khỏi lồng ngực Phó Vân Tiêu, ngồi vào phía đối diện của bàn ăn, lấy cơm cho Phó Vân Tiêu, rồi mới lên tiếng: "Thật đáng tiếc, mấy năm nay chồng cũng chẳng tiết lộ cho em bí mật thương nghiệp gì cả, anh quá là thông minh, quá thần bí.”
Cô nói câu này ra, còn cố ý lên giọng làm nũng.
Phó Vân Tiêu nhìn dáng vẻ của Bạch Tô, trong mắt ngập tràn ý cười nhưng cũng không nói gì cùng cô ăn tối.
Không ai chủ động nói đến chuyện bản đơn ly hôn lúc sáng, Phó Vân Tiêu không chủ động hỏi Bạch Tô ký xong đơn chưa.
Mà Bạch Tô cũng không chủ động mang bản đơn ly hôn ra.
Sau khi hai người cùng ăn cơm xong, Bạch Tô đi chuẩn bị nước tắm cho Phó Vân Tiêu.
Sau khi chỉnh nhiệt độ xong thì gọi Phó Vân Tiêu vào tắm, Phó Vân Tiêu vừa vào phòng tắm đã trực tiếp đẩy Bạch Tô quăng vào trong bồn tắm.
Anh ôm cô, đưa tay cởi áo quần của cô, thuận tay hướng xuống dưới.
Bạch Tô kêu lên tránh né, làm nước trong bồn bắn ra, cười đùa nhưng hoàn toàn không trốn thoát khỏi cái ôm của Phó Vân Tiêu.
Vậy nên không biết từ lúc nào nụ hôn này bắt đầu ấm lên, cũng không biết từ lúc nào hô hấp của hai người trở nên dồn dập, Bạch Tô cũng không hề chú ý tới.
Vẫn giống như thường ngày, Phó Vân Tiêu ôm Bạch Tô từ trong phòng tắm dậy, giúp cô lau khô nước đọng trên người, rồi lại bế cô vào giường.
Bạch Tô trước giờ vẫn luôn phối hợp cùng Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô cũng không biết tại sao lúc mình ở cùng Phó Vân Tiêu, cô thường xuyên quên mất rằng thật ra bọn họ không phải là cặp vợ chồng bình thường.
Giữa cô và Phó Vân Tiêu không hề có cơ sở tình cảm..
Mỗi lần như vậy cơ thể tiêu hao rất nhiều thể lực, sau khi Phó Vân Tiêu và Bạch Tô làm chuyện đó xong, Bạch Tô cũng sẽ dần dần thiếp đi.
Nhưng lần này lại không hề giống, Phó Vân Tiêu cũng ngủ rất say.
...
Nhà của Mộ Vãn Vãn.
Đêm khuya tĩnh lặng, cô ta ngắm nhìn ánh trăng im lìm vắng vẻ, không nhịn được xoa xoa huyệt thái dương, xoay người lại nhìn lên đồng hồ treo tường.
Đã bốn giờ trôi qua, đã là hai giờ đêm gần sáng rồi nhưng Mộ Vãn Vãn vẫn không hề buồn ngủ chút nào.
Cô ta cầm điện thoại di động, biết rõ rằng không nên gọi điện thoại cho Phó Vân Tiêu nhưng cô ta vẫn không nhịn được.
Cuối cùng, cô ta đi vào trong phòng tắm, tắm sạch sẽ rồi quyết định ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng đúng lúc vừa ra khỏi phòng tắm, điện thoại di động của cô ta cũng reo lên tiếng cuối cùng, cô ta còn chưa kịp nhận điện thoại, đầu bên kia đã cúp máy.
Mộ Vãn Vãn vừa lau mái tóc còn ướt, vừa đi đến ngăn tủ để điện thoại di động.
Không thèm nhìn mà cầm điện thoại di động lên, chuẩn bị liếc qua tên người hiện lên nhưng vừa nhìn một cái, khăn trên tay cũng suýt nữa rơi xuống.
Cô ta nhìn chằm chằm vào cái tên phía trên màn hình rất lâu, cũng do dự không biết nên gọi lại hay không.
Đúng lúc cô ta còn đang luống cuống, điện thoại đột nhiên lại reo lên.
Mộ Vãn Vãn vội vàng đưa tay cầm điện thoại di động, run run hoảng hốt nhấn nút trả lời, đầu điện thoại bên kia vang lên là một giọng nói trưởng thành trầm ổn: "Làm sao? Cố ý không nhận điện thoại của tôi?"
Trong giọng nói của người đàn ông có mang theo chút nghiêm khắc.
Hô hấp của Mộ Vãn Vãn dường như cũng lo lắng hẳn lên, cô ta thận trọng thở ra một hơi mới lên tiếng: "Vừa nãy đang tắm, không phải là không muốn nghe điện thoại."
"Hừm, tôi còn tưởng rằng cô đang cố ý tránh né tôi đấy."
Mặc dù giọng nói của người đàn ông đó có chút đùa giỡn nhưng cái giọng nói này lại làm cho Mộ Vãn Vãn không hề thoải mái.
“Tôi đã đến thành phố của cô, không muốn cùng tôi ăn cơm sao?”
“Gần đây tôi đi công tác.”
Mộ Vãn Vãn hoảng hốt giải thích: “Tôi quay về rồi.”
Đối phương lại hừm một tiếng nhưng cũng không làm khó nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Nhưng sau khi cúp điện thoại, Mộ Vãn Vãn không tự chủ được mà để điện thoại rơi xuống.
Cô ta tựa lên trên ghế sofa ngây người một hồi lâu mới thu hồi lại dòng suy nghĩ, gọi điện thoại cho Phó Vân Tiêu.
Nhưng chuông điện thoại reo hết lần này đến lần khác, tút tút tút...!tút tút tút...!Mà vẫn không có người nghe.
Cuối cùng là tiếng nhắc nhở lạnh như băng nói cô ta phải gọi lại vào lần sau.
Mộ Vãn Vãn cười khổ, bây giờ gọi điện thoại cho Phó Vân Tiêu, sao anh có thể nghe chứ.
Bây giờ Phó Vân Tiêu chắc chắn đang nằm trên giường của Bạch Tô!
Cô ta biết đây là cái giá mà cô phải trả khi từng mất đi anh, cô ta cũng biết cô ta phải nhịn xuống nhưng lại không thể nhịn được!
Phó Vân Tiêu cố ý chỉnh điện thoại ở chế độ yên lặng sau khi về biệt thự, anh muốn cùng Bạch Tô ở chung đêm cuối cùng này.
Nhưng vì quá thoải mái mà anh cũng đã ngủ say..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...