Bộ Đồ Tử Thi

Chàng thanh niên vội chạy đến, tới gần thì thấy tôi không mảnh vải che thân, lập tức cởi áo choàng khoác cho tôi, bế tôi ra ngoài.

Ánh đèn pin soi qua cửa hầm, tôi thấy bên trong như bụi bay dưới ánh ban mai, làn khói nhảy múa như rắn uốn lượn.

Theo tiếng hét của Thái Phúc, làn khói càng hưng phấn bay nhảy.

Chàng thanh niên kia cũng thấy, nhưng anh không có ý định đi vào mà ôm tôi sải bước qua bức tường bằng đất: "Tôi đã gọi cho bố mẹ của cô, họ đang trên đường tới đây, bây giờ tôi đưa cô đến bệnh viện súc dạ dày trước đã." Nói rồi, anh lấy ra một thứ như miếng sơn mài màu đen nhét thẳng vào miệng tôi, "Ngậm đi, nếu có nước bọt thì từ từ nuốt xuống."

Đây là hòn đá tiết ra dịch à?

Hòn đá vào miệng có vị ngọt, cơ thể tôi càng ngày càng đau đớn, vẫn có những thứ như nấm kim châm từ dưới da chui lên.

Ngay khi chàng trai bế tôi rời khỏi nhà Thái Phúc, bà Giang chống gậy cùng với sự hỗ trợ của một ông già khoảng sáu mươi bảy mươi tuổi đang vội vã chạy về hướng này.

"Giang Hoài, tìm được chưa?" Ông Giang từ xa gọi.

Tôi lúc này đã đau đến cả người co giật, Giang Hoài ôm chặt lấy tôi, nói với ông cụ: "Bố, lái xe đi, trước mắt đưa cô ấy đến bệnh viện súc rửa dạ dày đã."

Hình như ông Giang cầm thứ gì đó xối lên đầu vào khắp người tôi, miệng lẩm bẩm.

Theo đó, tôi cảm nhận sự mát lạnh và râm ran của cồn.

Vừa xối, ông vừa đưa tay kéo những thứ dính trên người tôi ra: "May mà rễ không sâu, nhổ những cái đã mọc lên trước đã!"

Đầu tôi ong ong, mơ hồ nghe tiếng xe khởi động, sau đó tôi chỉ kịp cảm nhận Giang Hoài nắm thật chặt áo choàng quất lấy tôi rồi ngất xỉu.

Kế tiếp, hình như là bố mẹ và anh trai gọi tôi, có gì đó nghẹn ở cổ họng, tôi nôn ra hết lần này đến lần khác.


Tôi khó chịu đến mức muốn hét lên, nhưng lại có chất lỏng rót vào cơ thể, hết lần này tới lần khác.

Tôi mơ màng nghe mẹ mình khóc lóc gọi, nói bà không nên để tôi nhận lại bố mẹ ruột, tất cả đều là lỗi của bà, bà không nên nói tôi biết chuyện họ không phải bố mẹ ruột của tôi khi tôi chỉ là một đứa trẻ.

Hình như tôi còn nghe thấy chị gái nhà họ Thái kia hét vào mặt tôi: "Tỉnh lại đi, đừng đến đây! Họ sẽ giết em đấy! Về đi!"

Thái Tiểu Hồng, người trông giống một bức tượng sáp cũng lao về phía tôi.

Tôi bừng tỉnh, lại thấy đau khắp người.

Mẹ tôi nhảy dựng lên, hét lớn: "Gọi bác sĩ, mau lên!"

Tôi nằm viện đã mười ngày, bác sĩ nói sau khi vào núi, tôi đã bị nhiễm bột bào tử gì đó, mà cơ thể người là môi trường phát triển phù hợp, do vậy nấm mới mọc trên người tôi.

Tôi đau bụng là vì uống phải nước bẩn, họ đã súc ruột cho tôi, sẽ không sao.

Còn lại, bác sĩ không biết gì.

Theo bố mẹ tôi kể, chính Giang Hoài, cháu trai của bà Giang thông qua bài đăng trên mạng của Thái Phúc đã liên lạc với trường của tôi, theo số điện thoại liên lạc khẩn cấp tìm được bố mẹ tôi, nói rằng có thể tôi gặp nguy hiểm, nhờ anh trai chở tới ngay trong đêm.

Còn chuyện gì đã xảy ra thì bố mẹ tôi không biết, họ nói Giang Hoài cũng gọi cảnh sát nhưng chuyện sau đó không quan tâm, chỉ lo vào bệnh viện cùng tôi, còn lại đều do Giang Hoài giải quyết.

Sau khi xuất viện, tôi và bố mẹ đến một công ty luật trong thành phố gặp Giang Hoài.

Người ta đã cứu tôi, dù thế nào tôi cũng nên cảm ơn một tiếng.

Mấy lần gặp, tôi phát hiện thì ra anh là một người khá sôi nổi.


Có vẻ bố mẹ nuôi muốn chừa lại không gian riêng cho chúng tôi, vừa đến liền lấy cớ phải về gặp bạn cũ.

Giang Hoài biết tôi muốn hỏi gì, thế nên dẫn tôi đến một nơi vắng vẻ, lúc này mới kể.

Khi đó bà Giang định lột da đầu tôi, anh cũng cảm thấy gia đình Thái Phúc có gì đó không ổn, nhưng nếu bản thân tự tiện can thiệp thì lại không tốt.

Vì vậy, anh liên lạc với bố mẹ nuôi, bảo họ tới đón tôi càng sớm càng tốt.

Nhưng anh vẫn lo, cho nên nửa đêm đến xem thử, tình cờ cứu được tôi chui ra khỏi hầm.

Điều duy nhất không ngờ chính là Thái Phúc lại ra đi nhanh như vậy.

Ông ta đã chết.

Lúc Thái Phúc chết, ông ta như Thái Tiểu Hồng, toàn thân than chảy và biến thành một vũng chất nhờn bọc trong da y hệt một cây nấm thối lớn.

Vợ ông ta sợ đến phát điên, vừa chui ra khỏi hầm liền la hét cào cấu người khác, bảo có rắn, có nấm mọc từ người, sau đó rụt người về.

Có lẽ bà ta đã nhịn ăn nhịn uống đã lâu, không kiên trì được nhiều.

"Thi y Thái Tuế thật sự có tồn tại sao?" Tôi nghĩ tới bà anh, người vừa thấy tấm vải liệm trên đầu tôi liền biết sẽ xảy ra chuyện.

Trên người tôi và Thái Tiểu Hồng thật sự đã mọc loại nấm đó, và Thái Tiểu Hồng và Thái Phúc đều thối rữa biến thành một loại chất nhờn.

Giang Hoài cười khổ: "Bà nội tôi nói có, chính là cái thứ cô ghi tên mình lên, trước kia nghe nói là Âm Thái Tuế. Trong khe suối ấy từng chôn cất những người chết trẻ chết oan, Âm Thái Tuế theo đó phá đá mà ra. Nghe đồn thứ đó rất hại người, nhưng không ai dám động vào Thái Tuế. Sau này, có một đạo sĩ dùng roi đâm chết, tinh hoa Thái Tuế cô uống là thứ chảy ra từ bên trong. Có điều thứ đó lớn cỡ nào không ai biết, bao nhiêu năm qua nó vẫn chảy nước, xung quanh đừng nói là cỏ cây, ngay cả rêu xanh cũng không sinh sống được. Bà tôi từng xuống dưới nên biết những điều này. Bà nói gần đây vợ chồng Thái Phúc chạy đến chỗ thi thể Thái Tuế, thậm chí còn lột đồ của Thái Tuế về phơi khô, làm dầu xác, không biết là có ý định gì, nhưng không ngờ họ lại dùng tính mạng của con gái ruột để nuôi Thái Tuế."

Tôi nghe mà thấy ớn lạnh, cảnh tượng Thái Tiểu Hồng chết lần nữa hiện ra trước mắt tôi.


Theo lời Giang Hoài, cái giường trong hầm là chỗ vợ Thái Phúc sinh Thái Tiểu Hồng ra.

Và cô ấy chết ngay tại đó...

Còn lý do tại sao vợ chồng Thái Phúc biết những thứ tà đạo này thì Giang Hoài không biết.

Điều may mắn duy nhất chính là tôi đã không dùng xà phòng chứa đầy thuốc mà Thái Phúc đưa cho, nếu tôi dùng nó, loại nấm kia không chỉ phát triển trên bề mặt mà còn trực tiếp ăn vào da thịt, tôi thật sự sẽ chết.

Tôi không lột da, nhưng vẫn dựa vào sự tiến bộ của y học hiện đại, cho nên tôi vẫn tin vào điều đó.

Cảnh sát đến, họ không tìm được thi thể của Thái Tiểu Hồng, không có xương, không có thịt, không có gì cả.

Thái Phúc đã chết, vợ ông ta lại điên, không thể hỏi được gì.

Cho nên trước mắt chỉ được tính là mất tích, không thể xác nhận là tử vong.

Về phần chị gái nhà họ Thái, chính Giang Hoài nói với tôi chị ấy tên Thái Tiểu Thảo.

Trong mắt Thái Phúc, mạng sống của con gái không có giá trị.

Tôi nghĩ đến họ hai lần xuất hiện đều vì cứu tôi, bà nội của Giang Hoài cũng biết, vì vậy tôi hẹn với Giang Hoài ba ngày sau sẽ đón linh hồn của họ về, nhân tiên đến đồn cảnh sát kết thúc việc này.

Giang Hoài là luật sư, cho nên việc này do anh giúp tôi xử lý.

Nhưng chưa đến ba ngày, tôi vừa báo cáo với nhà trường thì nghe tin vợ của Thái Phúc đã chết trong hầm, thời điểm phát hiện, người bà ta đầy kiến.

Điều kỳ lạ là trong căn hầm có một loại nấm lạ to bằng quả dưa hấu mọc lên, màu đen xám, hình như có sự sống, chọc chọc là có thể di chuyển, nhưng không có một con sâu hay con kiến nào dám lại gần.

Bà Giang nói đã có thể là tái sinh của Âm Thái Tuế, sau khi đưa thi thể của vợ Thái Phúc ra, bà lấy cớ diệt kiến, phóng hỏa đốt Âm Thái Tuế kia.

Ngay cả với thi thể Thái Tuế trong núi, bà cũng nhờ ba của Giang Hoài gánh hai thùng vôi lên đó rắc.


Thái Tuế đã chết, bà không sợ động vào.

Khi tôi trở về cùng Giang Hoài, mọi vấn đề đều đã được giải quyết.

Theo lời Giang Hoài, một khi tiếp xúc với tà thuật này, tâm trí sẽ bị ăn mòn, vì thế anh bảo tôi đừng hỏi, biết càng ít càng tốt.

Cũng đúng, nếu có cách có thể giúp bạn đạt được mục đích mà không phải trả bất cứ cái giá nào, trên đời này không ai không bị cám dỗ.

Họa và phúc đan xen nhau, nhìn thái độ của vợ chồng Thái Phúc, tà thuật chẳng qua là con hẻm cụt.

Thi thể của Thái Tiểu Hồng vẫn chưa được tìm thấy, tôi chỉ đành đến trước mộ chị cả Thái Tiểu Thảo đốt ít vàng mã, cảm ơn chị và Thái Tiểu Hồng đã cứu tôi hai lần.

Điều buồn cười là thi thể của Thái Tiểu Thảo được chôn ngay bên cạnh Âm Thái Tuế, bởi vì khi núi này dùng để chôn người chết.

Xong xuôi, tôi đến chỗ Âm Thái Tuế xem thử, nó được rắc một lớp vôi dày, không có cái gọi là nước Thái Tuế chảy ra.

Tôi không có duyên với nơi này, sau khi đốt vàng mã, tôi cảm ơn bà Giang đã cứu mạng mình, nhờ bà thỉnh thoảng giúp tôi cúng tế cho hai người chị rồi rời đi.

Ngay khi tôi và Giang Hoài lái xe ngang qua dòng sông đầu làng, Giang Hoài đột nhiên dừng xe lại, ra hiệu bảo tôi nhìn.

Tôi quay đầu lại thì thấy Thái Tiểu Thảo và Thái Tiểu Hồng đang đứng dưới gốc liễu, từ xa vẫy tay với tôi.

Trái tim thắt lại, mắt cay xè, tôi mở cửa xe, muốn bước xuống.

Nhưng Giang Hoài nói: "Âm dương cách biệt, kiếp sau sẽ gặp lại đi. Quên chuyện này sẽ tốt cho em hơn."

Tôi gật đầu, anh có thể nhìn thấy Thái Tiểu Thảo và Thái Tiểu Hồng chứng minh đôi mắt của anh không giống người thường, nhưng anh lại chọn làm luật sư.

Gió mùa thu thổi qua, lá vàng rơi lả tả, bọn họ cũng theo gió mà biến mất.

[Hết]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui