Bộ Đồ Tử Thi

Cánh tay vắt ngang giường, tầm hoạt động bị hạn chế, Thái Phúc lại đè bên trên, tay giữ chặt đầu tôi để làn khói kỳ lạ kia bay thẳng tới.

Vợ ông ta cầm nhang thảo dược để thu hút cái gọi là Thái Tuế, thấy chúng tôi giằng co, một tay bà ta cầm nhang, tay còn lại cầm gật thật sự định đánh tôi.

Nhưng ngay khi bà ta giơ tay, tôi chợt nghe thấy có tiếng sột soạt từ đầu giường, theo đó là mùi hôi thối không thể nào diễn tả.

Cây gậy trong tay vợ của Thái Phúc rơi xuống, nhìn thẳng và phía trong giường.

Ngay cả Thái Phúc đang đè trên người tôi cũng đơ ra.

Tôi thuận thế nhìn lại thì thấy một vật thể dài màu nâu đen giống nấm kim châm phồng lên như chiếc túi da người sáng bóng chứa đầy chất lỏng màu nâu sẫm co rút lại giữa tôi và khung giường. Ngoài ra còn có chất nhầy màu nâu sẫm từ lỗ chân lông chảy ra, người đàn ông ấy rõ ràng còn sống, giãy giụa tay chân đứng dậy, quay đầu nhìn vợ chồng Thái Phúc.

Thời điểm quay đầu, tôi và khuôn mặt ấy chỉ cách nhau một cú đấm.

Khi cô ấy mở miệng, tôi có thể thấy chất lỏng màu nâu sẫm từ bên trong chảy ra.

Đây chắc chắn là Thái Tiểu Hồng, người đứng trong thùng tắm khi nãy!

Thấy cảnh tượng này, Thái Phúc cũng kinh hãi, tay chân ông ta bủn rủn, vội đến góc hầm tìm gì đó, miệng lẩm bẩm: "Mày do tao nuôi lớn nhưng chưa bao giờ thấy mày về cho tao cái gì. Chết rồi cũng không chịu yên, còn dọa ông đây, định phá hỏng việc tốt của tao hả!"


Thấy cây nấm biến thành con người, tôi sửng sốt.

Thắt lưng tiếp tục dùng sức, hai chân bị trói cuối cùng cũng thoát khỏi sự khống chế cũng khung giường.

Tôi co chân lên, vừa cố gắng cắn đứt dây trói ở chân vừa liếc nhìn Thái Tiểu Hồng đang từ từ đứng dậy, bắt đầu đi ra ngoài.

Hầm không lớn, tay tôi còn bị trói không ngồi lên được, mấy lần thử cởi trói đều thất bại.

Đang định thử lại thì vợ của Thái Phúc sực tỉnh, cầm cây gậy lên định ném về phía tôi.

Thái Phúc cũng cầm lấy cái cuốc, vung nó về phía hồn ma Thái Tiểu Hồng đang xông tới.

Đúng lúc này, tôi cảm giác mặt mình trơn trượt, có thứ gì đó rơi từ miệng hầm xuống cổ tôi.

Lần này vợ của Thái Phúc sợ tới mức hét lên, điên dại ngồi bệt xuống đất, run rẩy nhìn về phía cửa hầm.

Tôi chỉ thấy một con rắn không da từ miệng hầm bò xuống, cơ thể liền theo bản năng dựa vào vách tường.

Vừa sốc vừa sợ hãi, trong mơ màng lại có... Bất ngờ.

Tôi quay đầu nhìn, quả nhiên thấy chị cả nhà họ Thái đang đứng ở cửa hầm dùng nét mặt đau khổ nhìn tôi.

Y hệt thời điểm tôi muốn về nhà, chị ấy khuyên tôi mau rời khỏi.

"Bọn mày chết đi, lũ khốn khiếp! Ông đây sinh bọn mày, nuôi bọn mày vô ích rồi! Bây giờ tình thế đảo ngược, dù gì tao cũng sắp chết còn sợ lũ ma quỷ bọn mày à!" Thái Phúc tỏ vẻ không sợ, vung cuốc, mặc kệ Thái Tiểu Hồng, lao thẳng về phía tôi.

Thấy vậy, tôi vội tung một lực ngang, khung giường còn buộc vào vai tôi hất ngã ông ta xuống đất.

Thái Tiểu Hồng đứng trên giường, chất lỏng màu nâu sẫm chảy xuống như sáp đen tan chảy, những con rắn không da ở dưới đất bò về phía vợ của Thái Phúc, tôi chợt thấy bi ai.

Nghiêng vai sang bên, tôi đẩy khung giường đánh mạnh vào Thái Phúc.

Khoảnh khắc đó, tôi thật sự cảm nhận được sự diệu kỳ của huyết thống.


Nhìn họ rơi sống như vậy, tôi cũng thấy xót xa.

Nhưng kết quả thì sao?

Ông ta không muốn chết, còn lấy mạng sống của tôi và Thái Tiểu Hồng để làm những trò tà thuật vốn không tồn tại này.

Ông ta hại Thái Tiểu Hồng, còn muốn hại cả tôi!

Tôi lắc vai, đấm thật mạnh vào Thái Phúc!

Một nỗi đau và cơn giận không thể diễn tả dâng trào trong lòng.

Ngay khi thấy đầu Thái Phúc đổ máu, sợi dây buộc vào khung giường đột nhiên bị nới lỏng.

Tay không còn trói buộc, tôi cầm cái cây bên cạnh đập vào đầu Thái Phúc.

Nhưng tay tôi bị giữ lại, chị Thái lắc đầu với tôi giống hệt khi đó chị kéo tôi chạy ra sau núi.

Còn Thái Tiểu Hồng dần trở nên như tượng sáp đang thẫn thờ nhìn làn khói bay trong tầng hầm.

Thái Phúc bị đánh đến máu chảy đầm đìa, vặn vẹo rên rỉ dưới đất.

Vợ ông ta sửng sốt trước những con rắn không da kia, cứ co rúm người lại, rít lên cái gì đó.


Tôi nhìn Thái Phúc, cố mặc kệ sự ngứa ngáy trên cơ thể, cũng mặc kệ cái gọi là thẹn thùng xấu hổ.

Dứt khoát cởi bỏ bộ quần áo tử thi phủ đầy nấm, ném lên người Thái Phúc.

Nấm thật sự mọc từ lỗ chân lông, khi tôi cởi ra, da ở một số chỗ bị bong tróc, dính đầy máu của tôi, rơi vào người Thái Phúc.

Không phải Thái Phúc muốn làm Thái Tuế sao?

Không phải ông ta muốn trường sinh bất lão sao?

Bây giờ có tấm vải liệm này, không phải Thái Tuế sẽ bị hấp dẫn à? Vậy để ông ta làm Thái Tuế đi!

Tôi vứt bỏ bộ đồ tử thi, chống chọi với cơn ngứa trên người, trần truồng bò ra khỏi hầm.

Ngẩng đầu lên, bên ngoài tối đen như mực, không tìm thấy cửa.

Đúng lúc này có ánh đèn bên tường đất chiếu tới, cháu trai của bà Giang nhìn tôi, nghi ngờ gọi: "Trần Liễu?"

Không biết tại sao anh ta lại biết tên tôi nữa, nhưng thấy có người, tôi hoảng loạn chạy về phía anh, vừa đi được hai bước, bụng lại quặn đau, tay chân bủn rủn, mãi đến lúc ngã quỵ xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận