Ông ta hằn học nói với tôi: "Thay gan thì sống được bao nhiêu năm? Thay gan xong không được uống rượu, không được ăn cái này cái kia, vậy thì sao phải thay gan? Thái Tuế tốt hơn nhiều. Ăn Thái Tuế có thể sống lâu hơn, không chỉ thế..." Ông ta dùng ánh mắt sáng ngời nhìn tôi, âu yếm chạm vào những cây nấm kia, "Nếu ăn Thái Tuế, không chỉ trường sinh bất tử, mày còn có thể trẻ lại..."
Tôi giãy giụa: "Ông nhìn kỹ đi, cái thứ trên người tôi giống nấm kim châm, không phải Thái Tuế."
"Thứ này đúng là không phải Thái Tuế." Thái Phúc vuốt ve cây nấm, thứ trong bụng tôi càng điên cuồng, "Trong này mới là Thái Tuế, mày uống nước Thái Tuế, bên trong có tinh hoa của Thái Tuế, chỉ cần có chất dinh dưỡng, nó sẽ phát triển thành Thái Tuế. Còn những cây nấm này là dưỡng chất của Thái Tuế, đương nhiên chúng ta cũng cần phải thu hút Thái Tuế. Mày xem, đẹp lắm đúng không?"
Tôi rùng mình, cả người lạnh toát.
Nghĩa là từ lúc tôi vào nhà mà không được uống ngụm nước, tất cả đều nằm trong kế hoạch của Thái Phúc.
Cả đường tôi khát nước, lên núi, tôi sẽ không uống tiết gà với họ, nhất định sẽ tìm nguồn nước khác để uống...
Thảo nào vợ của Thái Phúc không chịu uống nước tôi lấy!
Chất nhầy chảy ra từ cơ thể Thái Tiểu Hồng lần nữa hiện lên trong như tâm trí tôi, còn cả lời bà Giang tấm vải quấn trên đầu tôi sẽ mọc rễ, bắt buộc phải lột da.
Tôi lúc này như chết lặng.
"Xem đi! Thái Tuế tới rồi!" Thái Phúc vẫn chưa hài lòng, ông ta nắm cằm tôi bắt tôi nhìn về phía cửa hầm, "Đời này của ông đây chẳng có việc gì như ý cả. Tao muốn con trai, nhưng hết đứa này đến đứa khác đều là con gái. Kiếm vợ cho bàn thờ rắn để sinh được con trai, kết quả lại lùm xùm không còn. Ông đây đã thử rất nhiều cách, ngày xưa Thái Tiểu Hồng thất bại, đến mày nhất định phải thành công! Ông Trần kia có gì hay ho hả? Chẳng qua chỉ là tên thợ mộc nhưng vẫn sinh được con trai, còn mở cửa hàng bán đồ gỗ, mua nhà trên thành phố. Ngay cả đứa con bị tao bỏ rơi cũng nuôi nấng tốt hơn Thái Tiểu Hồng. Dựa vào đâu hả!"
Ông ta nói như muốn trút hết sự bất lực, tay dùng sức nắm lấy cằm tôi, đầu tôi bị nâng đến mức ưỡn ra sau chín mươi độ.
Mắt nhìn về phía cửa, tôi thấy cây nhang thảo dược của vợ Thái Phúc lập lòe đốm lửa trong gió như có thứ gì trong suốt theo làn khói xông vào căn hầm.
"Thái Tuế..." Thái Phúc giữ chặt cằm tôi đến mức xương ở cổ kêu răng rắc. Ông ta nhìn làn khói kia, thất thần nói, "Mày dùng máu viết tên mình lên thi thể Thái Tuế, bọn tao còn dùng thảo dược dẫn đường, trong cơ thể mày có tinh hoa của Thái Tuế, chờ tiến vào cơ thể mày, Thái Tế sẽ hòa tan vào máu thịt xương tủy của mày, mày sẽ biến thành Thái Tuế. Nó sẽ hút những cây nấm ở ngoài cơ thể mày, từ từ lớn lên. Đến lúc đó..."
Nói tới đây, Thái Phúc kích động thở hổn hển y hệt cái quạt gió bị hỏng.
Ông ta còn ấn mạnh đầu tôi xuống, thành giường cũ nát kêu lạch cạch.
Tôi thấy làn khói kia bắt đầu từ cửa hầm bay về phía mình, nghĩ đến tấm vải đang quấn trên đầu, tôi bắt đầu lo lắng.
Cũng chính lúc này, Thái Phúc lôi đầu tôi về phía trước như muốn tôi sớm chạm vào làn khói kia.
Gáy đau nhức, tôi thấy làn khói đã sắp chạm vào đầu.
Nỗi sợ trong lòng dấy lên, tôi lợi dụng sức đè nặng của Thái Phúc, đột ngột tránh sang bên cạnh.
Một tiếng "Cạch", khung giường lỏng lẻo lập tức rơi xuống đất, cơ thể tôi theo đó mà rơi xuống, cằm bị Thái Phúc giữ chặt cũng buông lỏng, cả người ông ta cũng ngã quỵ xuống đất.
"Thái Tuế đến rồi, giữ nó lại!" Thái Phúc vội giữ chặt chân tôi.
Vì toàn thân mọc đầy nấm, đau tới mức không làm gì được, tay chân cũng bị trói, thế nên tôi liền mượn sức ở eo và vai để thoát khỏi dây trói.
Một tay tìm lại được tự do, tôi cầm xà ngang đập vào đầu Thái Phúc.
Lần này tôi thật sự liều mạng, hơn nữa khung giường quá dài, trực tiếp đánh Thái Phúc lăn đùn xuống đất.
Dù có lợi hại đến đâu thì ông ta cũng là người bệnh, nếu không thì đã chẳng cần bà vợ ngăn tôi lại.
Tôi đè Thái Phúc xuống, dù một tay vẫn bị trói trên giường nhưng ít nhất nửa người trên có thể di chuyển, vì thế ưỡn lưng đạp mạnh một cái.
Thái Phúc ở bên chửi rủa: "Mạng của mày là ông đây cho, ông đây bắt mày nuôi Thái Tuế thì sao hả? Không có ông đây thì mày từ đâu mà ra!"
Tôi vặn vẹo người, mắt thấy ông ta đứng lên, tay cũng cầm lấy khung giường.
Ông ta thế mà vẫn liều mạng áp chế tôi, không cho tôi chạy, còn quát lớn với vợ mình: "Đánh chết nó, cứ đánh chết nó, dù gì nó đã uống tinh hoa của Thái Tuế, chết rồi máu thịt sẽ hóa thành Thái Tuế. Mau đánh nó chết đi, Thái Tuế sắp đến rồi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...