Bồ Công Anh Năm Ấy

Một ngày mới nữa lại bắt đầu. Tuy còn sớm nhưng ngoài con đường kia đã tấp nập người và xe cộ. Tiếng nói, tiếng nổ của động cơ xe đã làm náo động cả thành phố. Bên con đường nhỏ kia là hình ảnh bà Bảy đang dọn quán để bán đồ ăn sáng. Trên những vòm cây, từng chú chim thi nhau chuyền cành hót líu lo để chào đón một ngày mới. Và tôi cũng vạy, tôi đón tiếp sự khởi đầu của ngày mới cũng bằng một khúc ca:
" Thầm gọi người yêu dấu
Giờ này anh đang nơi đâu?
Có biết em u buồn mong anh hằng đêm từ bao lâu
Từng ngày dài mong ước
Người trở về đây bên em"

Có thể nói hôm nay tôi rất là vui. Vì sao ư? Đơn giản vì hôm nay chính là ngày mà tôi được đi chơi với lớp. Không biết trong thời gian không gặp mặt, chúng có thay đổi chút nào không, có quậy và nói nhiều nữa không. Ngồi một mình nghĩ đến chuyến đi mà tôi luôn chờ đợi kể cả khi sốt nằm trên giường là tôi cứ cười mãi. Mới 5 giờ sáng, tôi đã thức dậy và chuẩn bị những thứ cần thiết nhất. Vì chỉ đi có 2 ngày nên tôi chuẩn bị khá giản gị, nhưng mẹ thì lại khá lo cho tôi. Cứ mỗi lần tôi đi xa thì mẹ đều như vậy, lo lắng, quan tâm và chuẩn bị moi thứ còn dằn dò tôi đủ kiểu. Có đôi khi tôi cũng phải bật cười vì sự ân cần đó. Dù gì cũng đã 14 tuổi rồi chứ đâu.
Loay hoay mặc quần áo để đi, bỗng mẹ tôi đứng ở dưới nhà và cất tiếng lên:
" Trang ơi! Huy đến rồi, nhanh lên con!"
" Vâng ạ! Con xuống đây rồi".
Vừa đi vừa xắn ống tay áo mà mẹ vừa mới mua hôm qua, mới chỉ xuống cầu thang thôi tôi cũng đã phải thấy cái mặt đang nhăn nhó kia rồi. Làm gì mà khó chịu vậy chứ?. Vội xách chiếc ba lô mà mẹ đã gói gém cẩn thận lại, vội bước ra cửa.
" Con đi nhớ phải cẩn thận nghe chưa?". Vừa nói me vừa chỉnh lại trang phục cho tôi, còn bắt tôi cầm theo vỉ thuốc chống say xe mà lúc nãy tôi đã bị ép bỏ vào miệng 2 viên để khi về và uống.
" Dạ vâng! Con biết mà!"
" Gì cứ yên tâm đi ạ! Trang để cháu chăm sóc ạ!". Không biết từ bao giờ mà Huy đã nhảy xổm vào cuộc nói chuyện giữa tôi và mẹ nữa không biết. Nghĩ bụng cậu ta còn chưa chăm sóc được bản thân nữa mà còn bảo là chăm sóc tôi.
" Ừm! Thôi 2 đứa đi kẻo muộn".
Chào tạm biệt mẹ xong, chúng tôi ra cửa và lên chiếc xe nhà Huy hơi đang dựng ở trước ngõ. Đến trường, đập vào mắt là hình ảnh những đứa bạn quỷ đang đuổi nhau rất vui vẻ, tôi liền chạy vội tới đó:

" Ê! Nhớ tôi không thế?"
" Ủa? Cậu là ai?". Cái thằng Nguyên này đúng là......Lúc nào nó cũng đùa được hết trơn! Nhìn cái mặt ngây thơ của nó mà khiến tôi không thể cầm lòng được luôn.
" Hể? Không nhớ hả? Vậy tôi đi đây".
" Khoan, đùa tí thôi mà". Cái này là giống cái gì nhỉ? À đúng rồi gậy lưng đập lưng ông. Cứ tưởng nó không giữ, ai dè còn cầm tay áo tôi mà giât giật ấy chứ.
Tôi cứ đứng đó cùng với mấy đứa bạn" buôn dưa lê, bán dưa chuột, bán dưa hấu", cho đến khi cô giáo Thanh đến và bảo chúng tôi nhanh chân để cùng nhau xuất phát. Ra ngoài sân trường đã có 1 chiếc xe to đùng chắc là vừa cho 28 đứa trong lớp. Từng người một được bác tài cất hành lí rồi vô chỗ ngồi của mình. Tuy đã uống thuốc chống say nhưng vẫn phải đề phòng lỡ có chuyện rủi ro, chính vì vậy mà tôi xin cô ngồi một bên cửa sổ. Kế bên tôi là Huy, lúc nào cũng vậy. Chúng tôi đi đâu cũng đi cùng nhau, ngồi ở đâu cũng ngồi với nhau. Rất ít khi thấy 2 đứa 2 nơi trừ lúc mà cậu ấy giận.
Bánh xe dần chuyển động rồi di chuyển, chả mấy chốc chúng tôi đã ra khỏi địa phương. Ngồi trên xe nào là hát, nói chuyện rôm rả cả lên. Không biết thằng Mạnh nó ăn cái gì mà sở hữu cái giọng kinh khủng vô cùng. Đã thể còn muốn hát nhiều bài nữa chứ. May mà cô bảo nó xuống nếu không chắc lỗ tai của những người còn lại chắc bị" tê liệt dây thần kinh tai" mất thôi. Hết tiết mục hát chuyển qua mục ăn uống. Nào là bánh kẹo đủ loại, trái cây, nước ngọt. Thời gian ròng rã trôi qua, bởi lúc nãy tới giờ đã chơi hết sức nên lúc này ai nấy đều nằm ngủ. Đứa thì gác chân, kê đầu trên người đứa khác. Không phải tôi nói điêu mà là giống cái trại tị nạn thật. Cảm thấy hơi mệt nên tôi đã dựa vào vai Huy ngủ từ lúc nào chả hay.
Chả mấy chốc, bánh xe dừng lại. Làm tội bác tài phải đi đánh thức từng người dậy kể cả cô giáo. Có khi cô còn say hơn trò ấy chứ.

Cùng nhau bước xuống xe, hiện lên trước mắt mọi người là một bãi biển Nha Trang thật là đẹp.
Một ngọn gió lạnh thoảng qua làm cho những cây dừa đung đưa .Sóng vẫn vỗ ào ào không ngớt trời đất vẫn yên tĩnh . Một vệt hồng xuất hiện lên ở phía chân trời, lớn dần cho tới khi rải thành một con đường hồng thắm , rạng rỡ từ đó đến chỗ chúng tôi .Mặt biển óng ánh màu hồng nhạt . Về phía cuối mặt trời xuất hiện .Những tia nắng ấm áp bắt đầu trải khắp mọi nơi. Cảm giác thật thanh bình và dễ chịu. Đi theo cô giáo về khách sạn cất đồ, chúng tôi bắt đầu những phút giây vui chơi, vui vẻ.
----------------------------------------
Mình xin nói chút là truyện mình muốn trình bày cho thoáng nhưng không được. Mong có gì moi người thứ lỗi nhé


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận