Bồ Công Anh Năm Ấy

Nghỉ hè thật khiến cho tâm hồn bao học sinh phải phấn chấn, thích thú. Không phải dậy từ lúc 5, 6 giờ sáng, không cần phải thức khuy dậy sớm làm bài tập, không lo âu, nghĩ ngợi gì nhiều. Nhưng tôi thì lại khác. Kì nghỉ hè tôi chỉ mới tận hưởng chưa đến một tuần thì lăn đùng ra ốm. Chả hiểu nổi vì sao vậy? Nằm trên giường bệnh, thấy mẹ phải lo, chạy đôn chạy đáo để mua thuốc , khiến lòng tôi đau lắm. Nghĩ đến những đêm trước, tôi sốt cao đến 39, 40 độ. Mẹ đã khóc, chạy ra ngoài lúc nửa đêm để mua thuốc, cháo và những vật dụng cần thiết. Tôi chỉ ước khỏi bệnh, không phải vì cho bản thân tôi mà là đỡ gánh nặng cho mẹ.
Từng ánh nắng chói chang, gay gắt cứ thế mà chiếu xuống. Nhìn qua ô cửa sổ, tôi thấy những hàng cây ven đường đang dần héo úa, trông có vẻ rất mệt mỏi. Từng dòng người qua đường ai ai cũng hối hả để tránh khỏi cái ánh nắng gay gắt, cháy bỏng ấy. Gió thổi nhưng mang trong đó là gió nóng, khiên từng lớp da phải rát lên. Đang miên mang trong gióng suy nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng mẹ từ dưới nhà vọng lên:
" Trang đang trên gác đó cháu, cháu lên đi"
" Vâng!"
Nghe cái giọng nói quen thuộc ấy cũng đủ cho tôi biết đó là ai. Có thể nói từ ngày tôi ốm đến nay đã là 5 hôm rồi, mà ngày nào Huy cũng đến hết. Tuy cậu ấy nói đến để chọc tức tôi, trù ẻo tôi nhưng tôi biết là Huy đang rất quan tâm tôi. Nhiều khi nghĩ lại, tôi cứ cười thầm một mình mà chả hiểu tại sao.
" Cạch". Cánh cửa mở ra, Huy bước vào với một phong cách khá là bụi. Từ trên đến cuối đều là một màu đen y chang xã hội đẹn vậy!
" Hế nhô bạn hiền". Vừa nói cậu ta giơ tay lên chào, miệng thì cứ cười suốt trông có vẻ rất vui, trong khi tôi.....

" Nhô nhô cái bô gì, không thấy tôi đang liệt giường thế này mà còn cười". Tuy nói tôi có vẻ khá bực bội nhưng trong lòng thì đang rất rất là vui. Nhớ có lần tôi không thấy được nụ cười ấy mới 3 ngày mà đã khiến tôi phải nhớ nó. Lạ thật!
" Ui....ui...thương thế....! Náo lại đây tôi hôn cái nào!" . Vừa nói Huy vừa xoa đầu tôi còn....còn.....ghé cái miệng đang cười tươi ấy gần mặt tôi nữa chứ. Trời ơi! Cậu ta đang làm cái gì vậy chứ? Tôi không phải trẻ con.
" Thôi ngay đi!". Nói xong tôi còn khuyến mãi cho cậu ta một cái cốc trên đầu khá là nặng. Cho chừa cái tội lăng xăng như thằng điên
" Úi! Làm gì vậy chứ? Tôi đùa cậu tí thôi mà!".
" Hehe ai bảo đùa dai"
" Thôi không đùa nữa. Như nào rồi, tình hình là đã khỏe chưa?". Nói xong, Huy áp tay vào trán tôi khiến cho mặt tôi khẽ ửng hồng dù chuyện này đã làm rất nhiều rồi
" Khỏe rồi mà! Đến hôm đó thì khỏi cần bàn luôn".
Chắc ai ai cũng sẽ tò mò muốn biết về ngày hôm đó. Đúng! Chính là ngày mà chúng tôi cùng nhau du lịch tại Nha Trang mà cả lớp đã thống nhất với nhau. Chỉ còn 2 ngày nữa thôi là đến. Thú thực khi ốm nặng nhất, lòng thất vọng cứ nghĩ là sẽ không đi được nhưng bây giờ thì khác rồi. Tuy là chưa được khỏe lắm nhưng còn những 2 ngày nữa lận. Tha hồ mà bồi dưỡng sức khỏe.
" Nè Huy! Hát cho tôi nghe!" Chán tôi chả biết làm gì cả, nghĩ đến cậu ta sở hữu một giọng hát khá là hay, một ý nghĩ đã chợt đến trong đầu tôi.
" Sao bảo tôi là hát dở mà giờ câu hát? ". Quả thực là tôi đã từng nói như vậy. Một phần là ghen tị, phần còn lại vì để trả thù vì cậu ấy cũng toàn kêu tôi như vậy
" Thôi mà! Hát đi!". Níu níu rồi giật giật cánh tay cậu ấy với một gương mặt tôi nghiêp nhất có thể.
" Được rồi". Nói xong, Huy bắt đầu cất lên những tiếng hát với âm điệu quen thuộc:
" Sau tất cả mình lại trở về với nhau

Tựa như chưa bắt đầu, tựa như ta vừa mới quen
Sau tất cả long chẳng hề đổi thay
Từng ngày xa lìa khiến con tim bồi hồi
Và ta lại gần nhau hơn nữa...."
Đó chính là bài hát mà hiện tại tôi yêu thích nhất. Sau tất cả của ERIK ST. 319. Đúng là người bạn tốt nhất của tôi. Tôi thích nghe bài gì, ăn gì, làm gì cậu ấy đều biết cả. Tôi thật hạnh phúc khi có một người bạn thấu hiểu như thế. Chìm lắng trong gọng hát im dịu ấy, tôi phải thừa nhận rằng cậu ấy hát hay thật, gấp mấy lần tôi luôn đấy chứ. Thảo nào nghe tôi hát chê dở là đúng rồi.
" Nè! Tôi hát hay chứ?" Hát xong, chưa kịp nhận xét thì cậu ta đã cốc ngay một cái lên cái đầu thân yêu của tôi
" Hay con khỉ. Như bò rống". Tuy trong lòng tôi khen ngợi giọng hát ấy vô cùng nhưng khi nói ra thì phải khác, cho bõ tức vì cú cốc ấy
" Cái gì chứ?". Lúc này Huy đã đứng lên trông có vẻ hơi....... bực thì phải?

" Hát như ngỗng ru con". Mặc dù thấy cậu ấy như vậy nhưng tôi vẫn muốn trêu tiếp, cho hiểu cái nỗi khổ bị nói là như vịt kêu, ngỗng ru, chó sủa là như thế nào!
" Cậu! Cho cậu chết!". Nói xong, Huy đã nhảy xổm lên giường đang nằm mà cù léc tôi.
" Hahahaha.....hahaa......xin lỗi.....haha...". Cười cho đến đau bụng, rặn mãi mới có thể thốt lên những từ ngữ ấy, nhưng vô tác dụng. Tôi sắp không chịu được nữa rồi
" Cho chết! Chưa xong đâu". Bỏ ngoài lề nước mắt tôi đang chảy vì cười, cậu ta vẫn nhẫn tâm tiếp tục với"công việc vô nhân đạo" ấy
" Hahahah.....không......chịu...hahah...nổi nữa....hahaha....."
" Hahahaha....."
Ngoài trời, ánh nắng vẫn tiếp tục chiếu xuống từng lề đường, mái ngói. Mặc kệ những chú chim đang ủ rũ trên vòm cây. Chả quan tâm tới những cô bác đang hối hả chạy về nhà với mồ hôi nhễ nhại. Chúng tôi vẫn cứ tiếp tục vui đùa cho đến tận trưa, khi thân xác tôi đã như "thân tàn ma dại". Dù vậy nhưng trên đôi môi vẫn mãi là nụ cười, không hề có một chút mệt mỏi của ngày hè oi bức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận