Bồ Công Anh Năm Ấy

Ngày hôm sau, một buổi sáng thật đẹp. Buổi sáng những giọt sương vẫn còn đang đọng lại trên những bông hoa bên đường nhìn như những bông hoa tuyết thật đẹp. Chốc chốc lại thấy những bạn học sinh cùng trang lứa đi nhanh từng đám cùng nhau tới trường.
Thật đông vui, đầm ấm, trù phú!
Nhưng cung bậc cảm xúc của tôi thì hoàn toàn trái ngược. Trời dù có đẹp đến bao nhiêu thì trong lòng cũng chả khấm khá được bao nhiêu. Vì sao ư? Chả phải vì Huy hay sao? Hôm qua như vậy thì hôm nay ai vui cho nổi chứ.
Vì nói dối xe cậu ấy hỏng nên mẹ đã chở tôi đến trường.
Bước vô lớp, dường như mọi ánh mắt đều đổ xô vào tôi. Bộ là người nổi tiếng hay sao chứ? Tiến lại Nhiên, tôi huýt tay hỏi có chuyện gì thì nó kéo tôi xuống thì thâm vào tai:
- Nè, cậu với Huy có chuyện gì hả. Mới sáng sớm thấy cậu ấy tới một mình, mặt rất tức giận. Còn giờ cậu cũng "đơn côi" đến là sao?
Thì ra là chuyện đó sao? Bọn nó nhận ra cũng đúng thôi! Vì ngày nào tôi và Huy cũng đến cùng nhau rất vui vẻ mà. Vậy mà hôm nay thì hoàn toàn trái ngược.
- Có chút chuyện thôi, không sao đâu!

Tôi đành phải nói với nó vậy thôi. Biết thừa tính Nhiên lúc nào cũng lo lắng mà.
Một lúc sau, thấy Huy cũng vô lớp, lướt qua tôi y chang là không có sự tồn tại của một ai vậy. Được! Nếu cậu ta đã vậy thì tôi phải buồn chi cho mệt đầu. Dù nói vậy thôi chứ trong thâm tâm lúc nào cũng buồn hết
Cũng may hôm nay lớp không học đội tuyển nên tiết đầu cô Cẩm đã cho lớp nghỉ, bảo là cho giải street chút. Cả lớp cứ thế mà hồ reo lên. Ngồi chán chả biết làm gì, nếu lúc bình thường thì tôi và Huy sẽ đánh caro và đánh đầu nhau rồi. Nghĩ lại những kỉ niệm ấy, tôi không hề muốn như hiện tại chút nào. Có lúc tôi nghĩ hay là mình nhượng bộ xin lỗi cậu ấy trước, nhưng thấy bộ mặt lạnh lùng kia thì lại thôi. Vậy bây giờ tôi biết phải làm sao đây? Cậu ấy bơ tôi và quay ra trò chuyện rất vui vẻ với Linh- người từng tâm sự với tôi là thích cậu. Sao điều đó khiến lòng nặng trĩu vậy. Cuối cùng tôi đành phải bịa ra một lí do thôi! Dù gì cũng đã là bạn với nhau 4 năm nên không quan tâm tới nhau là điều để tức giận rồi! Tôi ngốc lắm phải không?
Tiết thứ 2 là thể dục, sau khi hoàn thành bài thực hành tôi cứ thế lặng lẽ đi dưới gốc cây bàng. Ngồi xuống, tôi nhìn tới một nơi xa xăm, nơi có người bạn thân nhất đang chơi rất vui vẻ bên một ai khác. Trong khi chính bản thân mình thì lại là người dõi theo họ. Khóc! Một lần nữa tôi lại khóc! Thực không hiểu sao lúc nào cũng chỉ biết khóc vậy chứ? Tôi đã tự hỏi sao không lấy những giọt nước mắt vô bổ ấy chuyển thành lời giảng hòa đi chứ! Nhưng thực sự bản thân lại không dám! Từ bao giờ mà lại yếu đuối như vậy! Bình thường tôi tự tin lắm mà!
Chả mấy chốc đã vô học tiết khác, bởi là tiết toán, mà tôi đã bỏ nhiều hôm để học bồi dưỡng nên bây giờ phải tập trung nghe giảng thôi! Không nghĩ ngợi gì nhiều nữa!
Huy:
[ Tôi là Huy, một người bạn thân nhất của Trang. Và ngày hôm qua chính là lần đầu tiên mà chúng tôi cãi nhau. Như bình thường thì chỉ có một đứa giận rồi đứa kia đi xin lỗi mà thôi. Chứ không phải như bây giờ! Ngỗi nghĩ, tôi cũng cảm thấy mình sai thật. Thú thực lúc đó, tôi không thể làm chủ lời nói của mình được. Một là vì giận, hai là cũng do thời tiết nóng bức thế này ai mà không cáu gắt lên được. Tôi cứ cố gắng vui vẻ trước mặt mọi người nhưng lúc nãy liếc thấy Trang rất buồn, hình như còn khóc nữa nên tôi thôi. Hay là cậu ấy cũng muốn làm hòa như tôi bây giờ? Dù gì mình cũng là con trai mà! Nên chủ động trước thì tốt hơn nhiều]
Tiết học dài dăng dẳng cứ thế mà trôi qua, không biết tôi đã ngáp ngắn ngáp dài bao nhiêu cái rồi. Lại lần nữa con mắt lại liếc trộm sang chỗ ngồi bên cạnh, bắt gặp ánh mắt ấy cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi. Bất chợt mặt khẽ đỏ hồng lên, vội quay chỗ khác.
- Lát ra về gặp tại sân thượng!
Vẫn là giọng nói ấy, nhưng nó lạnh lùng hơn rất nhiều. Mà khoan! Cậu ấy muốn gặp riêng tôi sao? Để làm gì chứ? Mà cũng kệ,dù gĩ cũng đâu phải IS đâu mà sợ? Nghĩ vậy thôi chứ lòng tôi cảm thấy vui, phấn chấn hơn rất nhiều. Những tiết học sau tôi chỉ muốn nó trôi qua thật nhanh thôi!
Cuối cùng cũng đã ra về, nhìn sang thì không còn thấy Huy nữa, chắc là đã lên trước rồi. Vội bỏ sách vở vào cặp, tôi leo từng bước cầu thang lên sân thượng. Nhưng khi lên tôi không hề thấy một bóng dáng nào hết, nghi chắc Huy bận việc gì đó nên tôi cứ đứng chờ. May sao hôm nay không nắng, trời thật đẹp, gió cứ thế đạp thẳng vô mặt. Dễ chịu quá!
- Này!
Đang nghĩ mông lung, bỗng có một giọng nói quen thuộc vang lên. Tôi quay ra thì thấy trên tay cậu ấy là 2 lon nước ngọt. Đưa một lon cho tôi, Huy dựa vào lan can từ từ cho dòng nước vô miệng. Tôi cũng đưa tay nhận lon nước ấy.
- Cậu còn giận sao?

Huy hỏi như vậy , dù trong lòng rất muốn hét lên là không. Nhưng sao lúc này cái mốm cứ như bị gì á, không thể thốt lên lời nưa, nên tôi chỉ đành lắc đầu.
- Vậy thì tốt!
Tốt, chả nhẽ cậu ấy không giận tôi hay sao? Vậy hôm qua nổi nóng với tôi làm gì chứ?
- Cậu giận không?
- Có!
Huy trả lời dứt khoát không cần nghĩ ngợi, điều ấy khiến lòng tôi vốn tường như nhẹ nay trở nên nặng trĩu hơn. Chả nhẽ gọi lên đây là chỉ nói như vậy thôi hay sao?
- Nhưng giờ hết rồi!
Đang tự nhủ mình là đi về thôi thì giọng nói ấy lại vang lên, nhưng không còn lạnh lẽo như trước nữa mà giọng nói này y hết như bao ngày trước. Cậu ấy bảo không còn giận tôi nữa sao? Dù trong lòng đang muốn nhảy tưng lên nhưng tôi vẫn hỏi lại.
- Thật sao?
- Ngốc! Chả nhẽ đùa với cậu sao?

Vừa nói Huy cốc nhẹ lên đầu tôi như bao ngày, trên môi cậu ấy còn cười nữa chứ. Điều này thì tôi dám khẳng định rằng tình bạn ấy đã trở về như xưa. Dường như không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân, tôi lại khóc. Bỗng người tôi nằm trọn trong vòng tay của ai kia. Tôi cũng vậy mà ôm lại Huy , thật chặt!
- Đúng là Trang ngốc, chỉ biết đến khóc thôi sao?
- Ai bảo cậu cứ bơ tôi chi? - Bao nhiêu oan ức, tức giận tôi đều nói ra hết cũng vì thế nước mắt càng ra nhiều hơn.
- Được rồi, từ nay không thế nữa, được chưa?
- Ừm, hihihi
Có phải tình bạn này dễ đến và dễ dàng hóa giải mọi việc đúng hay không. Tôi nhớ chỉ trong tích tắc 2 đứa trở thành bạn và hôm nay chỉ trong một thời gian ngắn lại có thể làm hòa với nhau. Ai bảo là nhẹ nhàng như vậy là không để lại dấu ấn riếng? Tôi và Huy, kỉ niệm đẹp giữa chúng tôi sẽ vĩnh viên không bao giờ quên được.
Trưa nay, 2 đứa lại cùng nhau về trên con đường quen thuộc kia. Một tình bạn lại trở về như xưa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận