Bồ Công Anh Năm Ấy

Sau một ngày được tận hưởng những phút giây nghỉ ngơi thì hôm nay tôi lại tiếp tục với một công việc hết sức cao cả" Học".
Cũng như bao ngày, tôi đến trường cùng Huy. Chúng tôi vẫn vậy, vẫn vui đùa, trò chuyện nồng nhiệt với nhau. Chỉ là thỉnh thoảng có đánh lên đầu nhau vài cái thôi. Nhưng điều ấy không làm cho ai đâu, mà trái lại tâm hồn được vui lên rất nhiều,.
Chả mấy chốc tiếng trống trường vang lên, ai nấy đều lo vào lớp ngồi ngay ngắn vào bàn học. Những tiết học dài cứ thế mà trôi qua, hiện tại đang là tiết Văn, đồng thời cũng là tiết học cuối cùng trong ngày. May mà hôm nay các thầy cô dạy đội tuyển phải đi chuyên đề nên chúng tôi học những bài ở lớp. Nếu so sánh với học lực của mỗi các nhân thì bài giảng khá là dễ hiểu rất nhiều so với kiến thức bồi dưỡng. Vậy nên trong lòng mọi người cũng cảm thấy dễ chịu đôi phần.
Đang chăm chú lắng nghe cô Hoa giảng bài, bỗng có một tờ giấy ném vào ngay chính giữa vở viết, tò mò nên tôi mở ra xem:" Ra về vô quán bà Yến ăn kem đi, trời nóng quá! Yên tâm tôi bao". Nhìn nét chữ thì cũng đã biết của ai, quay sang Huy thì thấy cậu ta đang rất chăm chú, y rằng như chưa có chuyện gì hết cả. Thấy vậy tôi cũng chả nghĩ nhiều, nhét tờ giấy vô bàn rồi học tiếp, chỉ chờ ra về là có thể ăn kem rồi! Kem ơi đợi chị nha!
" Tùng...tùng...tùng..." Một hồi trống dài vang lên, học sinh cứ thế mà ùa ra như đàn chim vỡ tổ.
- Nè, tôi ra dắt xe trước nha!
Huy quay xuống nói, nghe vậy tôi cũng chỉ biết gật đầu rồi nhìn bóng dáng cậu ấy chạy vù ra khỏi cánh cửa lớp.

Trên vai là chiếc cặp sách, may sao hôm nay có 3 tiết nên cặp cũng nhẹ hơn. Đang đi bỗng có một cậu bạn chạy tới chỗ tôi. À thì ra là Long lớp 9B đây mà!
- Trang à! Tớ nhờ cậu một chuyện được không?
- Có chuyện gì vậy Long?
- Tớ bị phạt làm những 3 bài văn trong buổi nay, cậu có thể vô lớp và giúp tớ gạch ý được không?
- Tớ á?
Quả thực cũng hơi bất ngờ thật, do vụ đạt giải Nhất huyện vừa rồi mà tiếng tăm của tôi cũng được nhiều người biết đến hơn. Nhưng mà lớp cậu ấy cũng nhiều bạn giỏi cơ mà. Sao lại nhờ mình tôi?
- Sao cậu không nhờ Liên và Ái?
- Tớ nhờ nhưng chúng nó không chịu giúp, cậu làm ơn đi!
Vừa nói cậu ta còn cầm lấy khủy tay mà lắc, làm tôi cũng thấy tội nghiệp thật.
- Thôi được rồi! Tớ giúp cậu!
Nói xong tôi và Long đi vào lớp 9B để cùng nhau làm việc. Cô đúng là cay, 3 đề thì đã 2 đề là năm trong chương trình bồi dưỡng rồi. Vì là đã tiếp xúc với mấy dạng này rồi nên tôi có thể dễ dàng nêu ra các ý cho Long hơn. Hai người cứ thế mà học cho đến khi tôi ngước đồng hồ đã hơn 11h, vội đứng dậy về:
- Cảm ơn cậu nha! Có gì tớ hậu tạ cậu bằng chầu kem ok không?

Kem? Nghe tớ từ ấy sao tôi cứ có cảm giác như là... Khoan! Đúng rồi, chả phải Huy đang chờ tôi sao. Chưa đáp lại câu hỏi của Long lúc nãy, tôi đã vội mình chạy nhanh ra trước sân trường. Vừa ra tớ đó tôi đã thấy một hình ảnh rất mệt mỏi, thỉnh thoảng còn đưa tay lên để quẹt những giọt mồ hôi lấm tâm trên da mặt. Vội vàng đi tới chỗ Huy:
- Huy à, tôi...
- Rốt cuộc lúc nãy tới giờ cậu ở đâu mà tôi tìm không thấy? HẢ?
Mặt cậu ấy lúc này đỏ bừng do ở dưới nắng lâu quá, đôi mắt ấy cứ nhìn chằm vào tôi và quát lên. Cậu ấy đi tìm tôi không thấy cũng đúng, cái lớp 9B đó là một lớp học lồi ở tên tầng 3 trong khi lớp chúng tôi thì ở tầng 1.
- Tôi giảng bài cho Long 9B - Lúc này, giọng tôi đã lí nhí dần, sợ nói nữa chắc cậu ấy điên mất.
- Vậy cậu không biết là tôi đang chờ hay sao?
- Tôi quên!- Biết là mình sai nên tôi chỉ có thể cúi gầm mặt mà nói.
- Quên! Quên! Lúc nào cũng quên, bộ óc cậu sinh ra là để cho có thôi sao? Tôi thực không hiểu với cái óc quên như cậu sao có thể vào được lớp A cơ chứ, cậu bài hay sao?
Nghe từng lời nói từ miệng Huy phát ra, tôi thực không ngờ đó chính là cậu ấy. Huy chưa hề nặng lời và xúc phạm đến tôi như vậy. Vồn là một con người của văn học nên dễ tự ái và tôi cũng là người có lòng tự trọng cao nên khi nghe những lời nói ấy, tôi không tự chủ mà hét lên:

- Thôi ngay đi! Cậu có quyền gì mà nói tôi như vậy! Cậu vừa phải thôi !
- Tôi là vậy đấy! Câu làm gì được không?- Lúc nàu mặt Huy không còn là sự tức giận mà chính là sự thách thức, một gương mặt mà tôi chưa khi nào thấy cậu nhìn với tôi. Thật lạ!
- Cậu! Cậu biến đi! - Cúng bởi không làm gì được cậu ấy nữa, chả nhẽ cho Huy một cái bạt tai nhưng trong mấy bộ phim truyền hình hay sao. Không! Tôi không muốn chuyện này lớn hơn nữa, vậy nên cách tốt nhất chính là tạm thời cậu ấy đừng nhìn thấy tôi
- Ok thôi!
Nói xong 2 từ ấy xong, Huy đã lên xe và phóng thật nhanh về phía trước khi tôi chưa kịp ú ớ gì hết! Dưới ánh nắng chói chang của mùa hè làm tôi đã mết nay càng mệt hơn. Đành biết sao ngoài việc cuốc bộ về nhà bây giờ. Một thân một chiếc cặp lang thang trên đường phố nắng gắt, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Vừa đi vừa tức.
Cuối cùng cũng vì đến nhà, bởi mẹ thấy tôi đi bộ nên hỏi Huy đâu. Vì không muốn mẹ phải bận tâm chuyện của hai đứa nên tôi đành phải nói dối rằng xe Huy bị hỏng nên phải đi bộ về. Nghe vậy mẹ cũng chẳng ý kiến gì, tôi bước từng bước nặng nhọc lên cầu thang. Tắm xong, cơ thể thoải mái hơn nhiều. Nằm xuống chiếc giường nhỏ nhắn kia nghĩ về chuyện vừa mới xảy ra, tôi thấy vừa tức nhưng cũng vừa buồn. Đây là lần đầu tiên cả 2 cãi nhau, là lần đầu tiên nặng lời với nhau, là lần đầu tiên phải khóc vì nhau. Một giọt nước mắt trong veo chảy xuống gương mặt nhỏ nhắn của tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận