Bình Vương Thần Cấp

Biểu hiện của Lâm Trạch Dương sau khi đến đây đúng là không tồi, liên tục mở ra nhiều tảng đá rất tốt, thậm chí còn có một khối đế vương lục có chút khuyết điểm, như vậy đã có thể xem là kỳ tích rồi.

Nhưng Lâm Trạch Dương cũng chỉ là may mắn, mà may mắn thì không phải lúc nào cũng có. Thế nhưng muốn có thứ gọi là thực lực này, thì phải trải qua một khoảng thời gian dài không ngừng cố gắng mới có thể rèn luyện ra được.

Rõ ràng Trương đại sư là một người như vậy.

Không nói tới các phương diện khác, chỉ riêng ở lĩnh vực đổ thạch này, Trương đại sư thực sự là một bậc thầy. Vốn mọi người còn nghĩ lần tỷ thí này có lẽ hơi bất công với người mới như Lâm Trạch Dương, thậm chí tất cả còn đang suy nghĩ liệu Trương đại sư có nhường Lâm Trạch Dương một chút hay không. Nhưng không thể ngờ…

Sao Lâm Trạch Dương có thể ngông cuồng đến mức này chứ?

Bây giờ Trương đại sư thật sự muốn khiến cho Lâm Trạch Dương phải tức đến mức hộc máu, nghiến răng nói: "Được, được, nếu cậu đã tự tin như vậy thì chúng ta cứ vậy mà làm đi, nhưng nếu ai thua thì…"

Nói tới đây, đôi mắt của ông ta trợn trừng lên, thậm chí trên người còn tỏa ra sát khí, hiện tại Trương đại sư đã bị Lâm Trạch Dương chọc giận đến cực hạn, nếu như có thể thì ông ta thật sự sẽ không ngần ngại mà trực tiếp bóp chết anh.

"Người thua, từ nay về sau không được xuất hiện ở bất kỳ chợ đổ thạch nào, nhớ kỹ là bất kỳ chợ đổ thạch nào." Trương đại sư lặp lại câu cuối cùng, giọng điệu có vẻ rất kích động, giọng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, nghiến răng ken két.


Tất cả mọi người đều khiếp sợ, điều kiện đặt cược do Trương đại sư thêm vào vô cùng nghiêm trọng, cũng có thể nói, nếu ai thua thì từ nay về sau sẽ hoàn toàn biến mất ở lĩnh vực đổ thạch này.

Lâm Trạch Dương nhún vai, bình thản nói: “Được thôi, tôi đồng ý, vậy mau bắt đầu đi, tôi đang rất vội.”

Nghe vậy, tất cả mọi người đều ngây ra một lần nữa, số lần bọn họ bị dọa cho khiếp sợ trong ngày hôm nay thật sự quá nhiều.

Lý tổng sửng sốt, vội vàng nắm chặt góc áo của Lâm Trạch Dương, nhỏ giọng nói: "Lâm Trạch Dương, cậu có biết những lời này của Trương đại sư có nghĩa là gì không? Nếu như cậu thua, sau này cậu sẽ không thể tiếp xúc bất cứ thứ gì có liên quan đến đá, thậm chí còn không thể xuất hiện ở cửa hàng ngọc thạch, cái này còn nghiêm trọng hơn thua bao nhiêu tiền nữa."

Lâm Trạch Dương vẫn thờ ơ, thản nhiên liếc mắt nhìn Lý tổng, sau đó ngăn không cho ông ta nói tiếp nữa: "Tôi biết, tôi sẽ không thua, một lát nữa thôi là có thể xem hậu quả của ông ta.”

Lý tổng lại hé miệng, nhưng nhìn khuôn mặt tràn đầy tự tin của Lâm Trạch Dương, lời đã đến bên miệng cũng đành nuốt trở về. Không phải là Lâm Trạch Dương tự tin, chỉ là sắc mặt của anh bây tiếng trông có vẻ rất bình thản. Lí do là vì Lâm Trạch Dương hoàn toàn không để ý đến chuyện này, anh cảm thấy đây chẳng qua chỉ là một chuyện rất đơn giản, giống như việc anh thắng trận tỷ thí này là một chuyện đương nhiên.

"Được, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu đi, tôi muốn cho thằng nhãi ngông cuồng như cậu biết, đổ thạch không phải là thứ mà ai cũng đụng vào được." Trương đại sư tức giận nói.

Kết quả là, hai người lập tức chia ra, đi đến các quầy hàng tìm đá.

Đương nhiên, cho dù là Lâm Trạch Dương hay là Trương đại sư thì cũng đều có rất nhiều người đi theo sau. Tất cả mọi người đều có vẻ rất phấn khích, không ngờ hôm nay lại xem được màn chạm trán gây kích động lòng người như vậy, đồng thời bọn họ cũng muốn nhìn xem rốt cuộc Trương đại sư và Lâm Trạch Dương có thực lực như thế nào.

Nhưng rất nhanh…

Hành động chọn đá của Lâm Trạch Dương thật sự là vô cùng thoải mái, gần như chẳng coi mấy tảng đá đó ra gì.

Lâm Trạch Dương đi một vòng trong khu vực đã định, tùy tiện đến một quầy hàng, sau đó lại tùy tiện giơ tay chỉ một tảng đá, thế là coi như xong.

Cho nên, Lâm Trạch Dương chọn năm tảng đá cũng không mất nhiều thời gian, chỉ là lấy mấy tảng đá trong bãi lên thôi, tổng cộng cũng chỉ tốn nửa tiếng đồng hồ.

Chuyện này khiến cho những người khác cảm thấy khiếp sợ, phải biết rằng cho dù là người bình thường đi chăng nữa, thì khi chọn đá cũng sẽ tốn rất nhiều thời gian. Thật ra mọi người đã chuẩn bị tinh thần, cho rằng trận quyết đấu này, ít nhất phải chờ đợi hơn ba tiếng mới có kết quả.


Lại nhìn sang Trương đại sư, Trương đại sư ở trong khu vực đã định đi đi lại lại, sau đó liên tục quan sát, thậm chí còn đưa tay vuốt ve những tảng đá kia, xong rồi lại tiến hành so sánh, đôi khi còn lôi ra vài công cụ, chẳng hạn như kính lúp, tiến hành quan sát tảng đá một cách tỉ mỉ.

Nửa tiếng trôi qua, thậm chí ngay cả một tảng đá ông ta cũng chưa chọn được.

Đây mới là quá trình lựa chọn đá chính xác.

Lâm Trạch Dương ở đó chờ được một lúc, nhận ra hình như ngay cả một tảng đá Trương đại sư cũng chưa chọn được nên nói với Lý tổng: "Chúng ta đi ăn cơm trưa trước đi, tôi thấy hơi đói bụng. Nhìn tình hình này thì đợi chúng ta ăn cơm trưa về ông ta vẫn còn chưa chọn xong đâu.”

Lý tổng phát hiện ra, kể từ lúc quen biết với Lâm Trạch Dương, hình như bản thân càng ngày càng có nhiều lúc cạn lời không biết nên nói gì, trước kia coi như mình còn phản ứng nhanh.

Lâm Trạch Dương nhìn Trần Xung, nói: "Chúng tôi có thể rời đi một lúc không?"

Trần Xung cũng sững sờ, hắn ta cũng không biết quyết định mời Lâm Trạch Dương tham gia cuộc thi này rốt cuộc có phải là một lựa chọn chính xác hay không, cho nên hắn ta cũng không nói gì.

Ngược lại mấy vệ sĩ của Lâm Trạch Dương có vẻ rất bình tĩnh, nói với anh: "Lúc trước có quy định, thời gian lựa chọn mỗi một tảng đá là nửa tiếng, tổng cộng mười tảng đá, cũng chính là năm tiếng. Cho nên anh quay lại đây trong vòng bốn tiếng rưỡi nữa là được.”

Lâm Trạch Dương gật đầu, gọi Lâm Nha và Lý tổng rồi nhanh chóng ra ngoài.


Lý tổng và Lâm Nha đều sững sờ một hồi rồi nhanh chóng đuổi kịp bước chân của Lâm Trạch Dương.

Mà Trần Xung cũng phải sững sốt một lúc lâu mới tỉnh táo lại, hắn ta không ngờ Lâm Trạch Dương vậy mà lại có thể thật sự rời đi.

“Hừ, Trần Xung ơi là Trần Xung, anh lại để cho một người như vậy đến tỷ thí với Trương đại sư sao, xem ra anh cũng không thèm để ý gì đến cá cược giữa chúng ta. Chẳng qua là tôi cũng không quan tâm đâu. Chỉ cần anh thua, tôi mặc kệ quá trình như thế nào, tôi sẽ chỉ quan tâm đến kết quả sau cùng thôi, ha ha.”

Lúc này Chu Sác là người vui vẻ nhất, cứ tưởng rằng hôm nay có thể sẽ có một trận long tranh hổ đấu, thật không ngờ Lâm Trạch Dương lại chen chân bước vào, làm cho mọi chuyện trở nên vô cùng đơn giản.

Lúc này Trần Xung cũng chẳng có tâm trạng gì, còn tưởng rằng Lâm Trạch Dương có thể sẽ mang đến cho mình một chút kỳ tích, lại không thể tưởng tượng được, anh xuất hiện chỉ càng làm cho mọi chuyện xuống vực sâu thêm mà thôi.

Nghĩ đến đây, Trần Xung không nói gì với Chu Sác, trực tiếp xoay người rời khỏi hội trường này.

Đợi đến bốn tiếng rưỡi sau, Trần Xung mới quay lại chỗ này, chờ kết quả được công bố.

Hắn ta cũng không có hứng thú ở đây tận bốn tiếng rưỡi để nhìn cái dáng vẻ tiểu nhân đắc chí kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui