Bình Vương Thần Cấp

Hiện trường rơi vào im lặng được một lúc.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Trạch Dương.

Phản ứng của anh cũng rất thú vị, phát hiện mình trở thành tiêu điểm, lập tức hóp bụng, ưỡn ngực ngẩng đầu, sau đó khóe miệng giương lên khoảng ba mươi độ, lộ ra tám cái răng, một tay vươn ra.

Sau đó, mọi người đều nhìn nhau, rồi lại nhìn Lâm Trạch Dương, cho rằng mình đang nằm mơ giữa ban ngày.

Lâm Trạch Dương không ngừng gãi đầu, rốt cuộc mình đã làm gì sai mà họ lại nhìn mình khó hiểu thế này? Hay do mình rất đẹp trai, cho nên họ kìm lòng không được mà đều đổ dồn tầm mắt lên trên người mình, biểu hiện của mình hẳn là rất hoàn hảo. Trong buổi gặp mặt minh tinh trên TV, ngôi sao không phải đều chào hỏi fan như vậy sao?

Quên đi, những người này thực sự rất kì lạ, mặc kệ bọn họ.

May mắn Lâm Trạch Dương có một trái tim rộng lượng, có thể tha thứ cho tất cả mọi người.

Đương nhiên anh không biết anh mới là người kì lạ nhất trong tất cả mọi người. Nhưng hiện tại những chi tiết này không quan trọng, quan trọng là, Lâm Trạch Dương lại không biết Chu Sác.

Lý tổng thật sự nhìn không nổi nữa, tới gần anh, sau đó nhìn thoáng qua vẫn thấy như cũ, mới khẽ nói: "Lâm Trạch Dương, đây chính là Chu Sác. Nghe nói, người ta không biết đã tích lũy đến mức nào, thậm chí trong những bảng xếp hạng này còn không dám liệt kê Hồ Nhuận Bảng vào. Ngay cả khi thị trưởng của chúng ta nhìn thấy ông ta đều phải cung kính mấy phần. Nói một cách đơn giản, Chu Sác là một sự tồn tại của quyền lực tuyệt đối và danh tiếng trong một vùng."


Lâm Trạch Dương không ngừng gật đầu, sau đó nhìn Chu Sác, nói: "Ông rất lợi hại."

Khóe miệng Chu Sác hơi nhếch lên, âm thanh lúc nãy của Lý tổng tuy rằng nhỏ, nhưng do không gian xung quanh rất yên tĩnh nên ông ấy ít nhiều cũng nghe được, bây giờ tên nhãi kia cũng biết mình lợi hại. Tiếp theo, Lâm Trạch Dương lại di dời tầm mắt, mở miệng hỏi: "Ai là Trương đại sư vậy"

Mặt của Chu Sác ngay lập tức liền xám xịt lại, đây là ý gì, không phải Lâm Trạch Dương đã biết thân phận của mình sao, anh ta làm sao còn có thể có biểu hiện như vậy?

"Lâm Trạch Dương, đó chính là Chu Sác đấy!" Lý tổng trả lời thay Chu Sác.

Lâm Trạch Dương nghi hoặc nhìn Lý tổng, nói: "Tôi biết rồi, cho nên đó là lý do tôi không đưa ngón tay cái cho ông ấy, like một cái."

Lý tổng cũng xám mặt đi, ông ta phát hiện mình không thể đuổi kịp tư duy của anh, cả đời cũng không thể.

Trần Xung liền bật ra tiếng cười, thì ra không phải lúc đối mặt với mình Lâm Trạch Dương mới như vậy, anh đối mặt với tất cả mọi người đều sẽ như vậy.

"Trần Xung, anh có ý gì, tên này do anh gọi tới, là anh cố ý." Ánh mắt của Chu Sác không ngừng nhìn chằm chằm Trần Xung, có chút tức giận.

"Sao ông phải xấu hổ như vậy? Dù gì ông cũng là người có thân phận, vậy mà chỉ vì chút chuyện nhỏ này lại tức giận." Trần Xung không sợ ông ta, bối cảnh và thực lực của hai người đều tương đương. Nếu không cũng sẽ không có một trận cá cược công bằng như vậy.

"Bớt nói mấy lời vô dụng lại, còn hai trận cược có muốn tiếp tục không?" Chu Sác không ngừng nghiến răng nghiến lợi, lại không tiện nổi giận, chỉ có thể đem mọi chuyện trở về đúng quỹ đạo.

Trần Xung nhìn về phía Lâm Trạch Dương, nói: "Lâm Trạch Dương, anh có muốn đến chơi một chút không, rất khó để có được cơ hội này đó, anh sẽ được đọ sức với Trương đại sư. ”

Lâm Trạch Dương vốn muốn từ chối, nhưng vừa nghe đến ba chữ Trương đại sư, liền có hứng thú, trực tiếp gật đầu, nói: "Được, nhưng Trương đại sư đâu?"

"Tôi đây, chàng trai trẻ này, nãy giờ cậu cứ một mực muốn tìm tôi để làm gì? ” Có một lão già đi ra, đứng ở trước mặt anh.

Vẻ mặt ông ta trông rất nghiêm túc, trên người có một loại khí thế bình tĩnh uy nghiêm, ánh mắt nhìn Lâm Trạch Dương cũng không có mấy thiện cảm bởi lúc nãy anh không ngừng gọi thẳng húy danh của ông ta, hơn nữa giọng điệu cũng không hề khách sáo.

Ông ta chính là Trương đại sư, ai dám đối xử với ông ta như vậy


Lâm Trạch Dương không ngừng đánh giá ông ta từ trên xuống dưới, nhưng lại không phát hiện bất kỳ cảm giác dị thường nào trên người lão già này, lông mày anh nhíu lại.

"Ông thật sự là Trương đại sư sao?" Bất luận Lâm Trạch Dương có nhìn như thế nào cũng không cảm giác được sự tồn tại của khí hải trên người ông ta. Hơn nữa vừa rồi anh không kiêng nể gì mà tản phát khí, còn thổi phồng khí về thẳng phía Trương đại sư nhưng ông ta lại không có bất kỳ phản ứng gì.

Phải biết rằng hành động này của Lâm Trạch Dương có thể nói là mang tính khiêu khích, nếu như người khác làm như vậy với anh, anh đã sớm nổi trận lôi đình rồi.

Như vậy, chỉ có thể giải thích, người này không phải là Trương đại sư.

Trương đại sư tức giận đến mức thay đổi cả sắc mặt, nói: "Tôi không phải là Trương đại sư thì là ai chứ?"

Lâm Trạch Dương vô cùng nghi ngờ, quay đầu lại nhìn Lý tổng, nói: "Ông ta thật sự là Trương đại sư sao?"

Lý tổng đã từng gặp Trương đại sư. Cho nên chắc chắn khẳng định người trước mắt chính là Trương đại sư, vì vậy gật đầu xuống.

Lâm Trạch Dương không ngừng lắc đầu, trên mặt xuất hiện một tia thất vọng, nói: "Thì ra ông chính là Trương đại sư, đáng tiếc.”

Trương đại sư nhìn thấy biểu hiện thất vọng này của Lâm Trạch Dương, suýt tức giận đến muốn hộc máu, rốt cuộc tên nhãi này có ý gì đây, đường đường là Trương đại sư lại khiến anh ta thất vọng.

"Chàng trai, đừng ngông cuồng như vậy, cậu có thể có vài phần thực lực, nhưng cậu không có khả năng thắng được tôi, sự ngông cuồng hiện tại của cậu chẳng có kết quả gì tốt đẹp đâu, chỉ khiến cậu càng thêm chật vật mà thôi.”

Ông liên tục nghiến răng nói.


Lâm Trạch Dương không ngừng lắc đầu, vốn là muốn trực tiếp rời đi, nhưng quay đầu lại nhìn thoáng qua Trần Xung, cảm thấy nếu đã đáp ứng người khác thì phải làm được.

"Được thôi, chúng ta bắt đầu đi. Quy tắc như thế nào, mấy người nói nhanh đi, bây giờ thời gian cũng không còn sớm, tôi muốn đi đón Manh Manh tan học, nếu không lại bị cô nương thối kia lải nhải bên tai."

Lâm Trạch Dương đối với trận đấu này cũng không mong chờ gì nhiều, chỉ muốn kết thúc nhanh chóng.

Trương đại sư nhíu chặt trán mình, hình như đây là lần đầu tiên trong đời ông ta bị người khác khinh thường như vậy.

"Được, tốt, tốt, tốt lắm." Trương đại sư dường như muốn cắn nát mấy cái răng còn sót lại của mình.

"Quy tắc rất đơn giản, mỗi người chọn năm tảng đá bất kỳ, người mở ra màu xanh lá cây là người cao nhất coi như thắng. Từng viên trong năm hòn đá được chọn cho một vòng, chúng ta có tổng cộng ba vòng. Vừa rồi mấy người đã thua vòng đầu tiên."

Một thư ký ở bên phía Chu Sác lên tiếng giải thích.

Lâm Trạch Dương gật gật đầu, sau đó nói: "Không cần phải phiền phức như vậy, chúng ta phân thắng bại trong một vòng luôn đi. Đừng nói tôi khinh thường mấy người, mấy người cứ trực tiếp chọn mười khối đá, tôi chỉ chọn năm khối. Tôi thực sự đang rất vội."

Anh vừa dứt lời, không khí xung quanh lại rơi vào yên tĩnh, mọi người lại không nhịn được nhìn về phía Lâm Trạch Dương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận