Bình Vương Thần Cấp

Thật ra thì Tần Quân Dao cũng không có nhiều tham vọng, đồng thời cũng là người rất biết mình là ai.

Lúc cô đi Hoa Kỳ, thật ra đã biết ở đó có một mỏ vàng, bởi vì Liệp Ưng xuất hiện, Tần Quân Dao biết rõ mình có thể độc chiếm mỏ vàng kia. Nhưng mà, cô lại không làm như vậy.

Tần Quân Dao chỉ lấy đi một gốc thảo dược nhỏ. Thảo mộc này là một loại thuốc mồi. Gần đây phòng thí nghiệm của Tần Quân Dao đang có tiến triển mới, cần gốc thảo dược này để làm thuốc dẫn, để cho thuốc X có thể có bước đột phá hoàn toàn mới.

Suy nghĩ của Tần Quân Dao cũng rất đơn giản, điều chế loại thuốc này, sau đó khai thác danh tiếng của nó, kiếm được nhiều tiền, hoàn toàn thoát khỏi vòng luẩn quẩn này, sống một cuộc đời yên ổn.

Tiền không bao giờ là vấn đề, nhưng không có tiền lại là một vấn đề lớn.

Và khi nghĩ đến tiền, Tần Quân Dao nghĩ ngay đến Lâm Trạch Dương, có thể nói hắn yêu tiền như mạng sống của mình.

Nhìn thuộc hạ của King xem, có một mỏ vàng lớn như vậy, bảo không cần thì thật sự không cần. Lại nghĩ tới Lâm Trạch Dương, người có thể vì một vài chuyện nhỏ nhặt, vài xu tiền mà phát điên lên. Tại sao giữa người với người lại có khoảng cách lớn như vậy?

Nếu Lâm Trạch Dương biết Tần Quân Dao đang nghĩ cái gì thì chắc chắn sẽ tức điên lên. Sau đó, việc đầu tiên anh làm là mỗi tuần đều tìm Liệp Ưng, ném cái tên bị lợn ăn não đó xuống đất và giẫm đạp thật lâu. Cái quái gì vậy, không biết bây giờ sếp của cậu đang thiếu tiền đến mức nào à?

Và lúc đó, Liệp Ưng chắc chắn sẽ vô cùng oan ức mà nói trong nước mắt hối hận: “Lão đại, tôi thực sự không biết rằng mỏ vàng lại có giá trị như vậy.”


Đúng vậy, Liệp Ưng thật sự không biết giá trị của mỏ vàng, nói cách khác, tất cả thành viên trong đội cũ của Lâm Trạch Dương đều không biết, ngay cả bản thân anh cũng không biết.

Đúng là một câu chuyện khôi hài, một đội gồm những lính đánh thuê bất khả chiến bại, họ không cần biết tiền là gì, hay nói cách khác, họ không cần phải lo lắng chuyện tiền bạc quá lâu nên cũng không biết tiền có giá trị như thế nào.

Ngày hôm sau, Lâm Trạch Dương đến công ty.

Lập tức anh phát hiện ra hình như Trình Mạnh Cường đang lén lút làm gì đó. Lâm Trạch Dương không có chuyện gì để làm nên tập trung nhìn Trình Mạnh Cường.

Lâm Trạch Dương quyết định, Trình Mạnh Cường này mặc dù có rất nhiều khuyết điểm, nhưng cũng không phải là rất đáng ghét, ít nhất mỗi lần hắn ta đều đối xử tốt với anh.

Giống như ngày hôm qua, Trình Mạnh Cường không phải là muốn chủ động đưa Lâm Trạch Dương về nhà sao, lại giống như lúc trước Trình Mạnh Cường đã mua cho anh hơn cả núi đồ ăn vặt, còn gọi xe chuyên dụng đưa đến nhà Lâm Trạch Dương.

Cho nên, Trình Mạnh Cường thật ra cũng không tệ lắm.

Nếu Trình Mạnh Cường biết Lâm Trạch Dương đang nghĩ gì thì có lẽ hắn ta sẽ hộc ra ba lít máu mà chết. Mẹ nó! Mày còn không biết xấu hổ mà nói tao đối xử tốt với mày, rõ ràng là mày không có liêm sỉ, sao mày có thể mặt dày tới như vậy?

Lâm Trạch Dương đứng sau lưng Trình Mạnh Cường, phát hiện hắn ta đang mở một trang web. Trang web này không liên quan gì đến công việc. Màu nền của trang web là màu đen, trông huyền bí.

Trên nền đen này có một đống máu đỏ, trông vô cùng đẫm máu và kích thích thị giác.

Trình Mạnh Cường kéo trang xuống, sau đó xuất hiện một dòng chữ lớn giống như dùng máu tươi viết thành.

"Là đàn ông thì phải mạnh mẽ đến cùng, bạn, bạn có muốn trở thành một người đàn ông chân chính không?"

Lâm Trạch Dương nhìn đến đây thì không nhịn được nói với Trình Mạnh Cường: "Trình Mạnh Cường, cái đó của anh không tốt sao? Còn muốn mua thuốc uống. Thật ra thì anh đừng nên xem mấy này, nhìn đánh giá thì rất tốt, nhưng hiệu quả của thuốc lại không có bao nhiêu. Tôi thấy chi bằng anh dùng hành động còn tốt hơn."

Trình Mạnh Cường giật nảy mình, hắn hoàn toàn không biết Lâm Trạch Dương đang sau lưng mình, sau đó Trình Mạnh Cường nhận ra anh đang nói cái gì, khóe miệng co giật mấy cái.

"Mày nói cái gì vậy? Tao thì uống thuốc gì chứ?" Trình Mạnh Cường không nhịn được tức giận, lớn tiếng với Lâm Trạch Dương một chút.

Lập tức thu hút sự chú ý từ bốn phía xung quanh.


Lâm Trạch Dương liếc nhìn một cái, trên mặt lộ ra vẻ cẩn thận bí ẩn, hạ giọng nói: "Không phải viết rằng đàn ông phải mạnh mẽ đến cùng sao? Tôi hiểu, tôi hiểu, yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho người khác biết."

Nói xong, Lâm Trạch Dương còn chớp chớp mắt với Trình Mạnh Cường, bộ dáng "trời biết, đất biết, anh biết, tôi biết".

Trình Mạnh Cường lại cảm thấy hít thở không thông, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày lảm nhảm cái gì vậy, tao không có uống thuốc gì hết!”

Các đồng nghiệp xung quanh bị hấp dẫn sự chú ý, tất cả đều nhìn về phía Trình Mạnh Cường, trong ánh mắt đầy sự thương hại. Nhìn thấy Trình Mạnh Cường đang nhìn về phía mình, bọn họ còn trịnh trọng gật đầu với hắn ta, trên mặt lộ ra vẻ cổ vũ khích lệ.

Trình Mạnh Cường muốn phát điên đến nơi rồi, hắn ta giơ tay nắm tóc, lần này dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà thì cũng không thể rửa sạch nỗi nhục này.

Rõ ràng là hắn ta đang xem trang web của một trận đấu quyền anh ngầm, rõ ràng là chuyện rất nam tính, nhưng khi đến miệng Lâm Trạch Dương thì tính chất lại hoàn toàn thay đổi.

Quan trọng nhất là lúc này Trình Mạnh Cường còn không thể giải thích cho mình, dù sao loại trận đấu quyền anh ngầm này cũng không tính là hoàn toàn hợp pháp.

Trình Mạnh Cường hít sâu một hơi, đè sự tức giận xuống, hắn ta không muốn nói gì với Lâm Trạch Dương nữa, hắn phát hiện ra mỗi lần mình nói chuyện với Lâm Trạch Dương thì sẽ đều tức giận đến gần chết.

"À, thì ra anh không mua thuốc. Đây là trận đấu quyền anh." Lâm Trạch Dương nhìn thấy Trình Mạnh Cường tiếp tục kéo trang xuống, rốt cuộc cũng nhận ra.

Trình Mạnh Cường lườm anh một cái, ai bảo mày chưa hiểu gì mà đã làm ầm ĩ lên?

Đột nhiên Trình Mạnh Cường trượt tay bấm chuột, mở ra một đoạn video.


Trong video có hai thí sinh đang tranh tài trên võ đài. Một trong số đó là người đàn ông nhỏ bé đã giành được mười triệu cho Lâm Trạch Dương ngày hôm qua. Người còn lại là do Trương Liên mang đến.

Trận đấu bắt đầu, sau đó người đàn ông nhỏ bé gần như bị KO ngay lập tức.

Sau khi trận đấu kết thúc, trên màn hình xuất hiện một dòng chữ.

“Lâm Trì có thể lấy lại phong độ trong đêm nay hay không, Lâm Trì sẽ đối đầu với trận đấu quan trọng nhất của anh ta, hy vọng mọi người sẽ chú ý.”

Thì ra người đàn ông nhỏ bé này tên là Lâm Trì, tối nay anh ta sẽ có một trận thi đấu.

Cũng không biết đây có phải là ý của Lưu Uy hay không, trận đấu đêm qua của Lâm Trì, anh ta cũng không hề đánh trả.

"Trình Mạnh Cường, anh cũng xem trận đấu quyền anh ngầm à. Tôi nói cho anh biết, nếu tối nay anh cũng đi cá cược thì nhất định phải đặt Lâm Trì thắng." Lâm Trạch Dương nhìn Trình Mạnh Cường.

Trình Mạnh Cường dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn Lâm Trạch Dương, nói: “Mày đúng là cái gì cũng dám nói."

Sau khi thấy Lâm Trì suýt bị KO, Lâm Trạch Dương còn thật sự dám kêu mình đặt Lâm Trì thắng, rốt cuộc cái tên này nghĩ cái gì trong đầu vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui