Bình Vương Thần Cấp

Từ tận đáy lòng, Lâm Trạch Dương cảm thấy bản thân mình đúng là một con người chính trực, lương thiện lại còn đáng yêu.

Nếu có ai dám nghi ngờ nhân phẩm của anh, anh có thể đưa ra 10 000 ví dụ ngay và luôn.

Giống bây giờ chẳng hạn, Lâm Trạch Dương chợt nhận ra Trình Mạnh Cường có chút hiểu lầm về Lâm Trì, thế là anh bắt đầu giải thích tận tình với hắn ta.

"Anh có biết cái gì quan trọng nhất đối với một võ sĩ không? Là sự vững chắc của địa bàn, nếu anh không bao giờ thất thế thì anh là kẻ bất khả chiến bại. Anh nghĩ mà xem, địa bàn của Lâm Trì ổn định đến mức nào, người như anh ta thì tiềm năng là vô tận đấy."

"Lâm Trì thua rồi."

"Đó là chuyện lúc trước thôi. Anh ngẫm lại xem, nếu năng lực của Lâm Trì thật sự chỉ đến đó thì phòng tập quyền anh sẽ cho anh ta quay lại sao? Bây giờ anh ta đã mạnh lên rất nhiều rồi, từ thể lực cho tới sức mạnh của Lâm Trì đủ để anh ta thống trị tất cả các phòng tập quyền anh nơi này rồi."

"Anh ta thua rồi."

Trình Mạnh Cường vẫn đáp lại bằng bốn từ đó, nhưng Lâm Trạch Dương vẫn không bỏ cuộc: "Đâu thể chỉ vì một lần thất bại mà phủ nhận người ta hoàn toàn như vậy."

Trình Mạnh Cường cười khẩy, nói:"Không cần phải nhiều lời nữa, mày có nói nữa thì tao vẫn mặc kệ thôi. Mày là cái thá gì? Mấy lời mày nói đầy lỗ hổng ra đấy. Mày hiểu Lâm Trì lắm à? Sao mày biết anh ta mạnh lên? Tao dám chắc là mày còn chẳng biết phòng tập quyền anh dưới lòng đất ở đâu, nên là mau biến đi!"

Nói xong, Trình Mạnh Cường đóng trang web lại rồi vùi đầu vào làm việc, không để ý tới Lâm Trạch Dương nữa.


Lâm Trạch Dương không thể làm gì khác ngoài rời đi, nhưng cả buổi chiều anh cứ không nhịn được mà nhìn về phía Trình Mạnh Cường, anh vẫn cảm thấy bản thân phải có trách nhiệm với hắn ta, không thể để hắn mất tiền được. Tiền của Trình Mạnh Cường cũng là tiền của anh. Hắn ta hết tiền rồi thì còn ai mua đồ ăn vặt, ai trả tiền xe cho Lâm Trạch Dương nữa?

Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan làm, Trình Mạnh Cường vội vàng rời khỏi văn phòng, nhanh chóng lái xe tới phòng tập quyền anh ở vùng ngoại ô, một tiếng sau sẽ bắt đầu trận đấu đầu tiên.

Hôm nay Lâm Trì sẽ thi đấu.

Trình Mạnh Cường cảm thấy bản thân tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, đây chính là thời cơ tốt nhất để hắn ta phát tài.

Lâm Trạch Dương ngẫm nghĩ một lát rồi bắt taxi đuổi theo Trình Mạnh Cường. Anh quyết không thể để hắn ta thua tiền được. Cũng không biết từ khi nào mà Lâm Trạch Dương đã vô tư xem tiền của Trình Mạnh Cường là tiền của mình.

Trong chốc lát, Trình Mạnh Cường đã bước vào phòng tập quyền anh dưới lòng đất, Lâm Trạch Dương cũng đi theo hắn ta.

Anh vội ghì bả vai Trình Mạnh Cường lại rồi nói: "Anh không thể cược Lâm Trì thua được."

Hắn ta nghi ngờ nhìn anh, trên mặt hiện lên sự giận dữ: "Mày là cái thá gì? Chuyện của tao không tới lượt mày chen vào."

Nhưng Lâm Trạch Dương vẫn ghì chặt vai hắn, bình tĩnh đáp: "Không được, tôi không thể để anh tự đào hố chôn mình được. Dù có chuyện gì thì cũng không được từ bỏ bản thân. Phải tin tưởng vào chính mình chứ."

Tiếng cãi vã của hai người thu hút sự chú ý của người khác, ánh mắt họ nhìn Trình Mạnh Cường có hơi kì lạ, không biết người này muốn làm cái gì mà lại phủ nhận bản thân?

Nhận thấy nhiều ánh nhìn nghi hoặc của những người xung quanh, Trình Mạnh Cường đỏ mặt cúi đầu ngay lập tức, hắn ta đẩy Lâm Trạch Dương ra, đi về phía nhà vệ sinh.

"Theo tao làm cái gì, tao đi vệ sinh." Nhìn thấy Lâm Trạch Dương muốn đi theo mình, Trình Mạnh Cường quay đầu lại, trừng mắt với anh.

Tất nhiên là Lâm Trạch Dương không thể đi theo được, chỉ có thể tìm đại một chỗ mà ngồi xuống.

Vừa mới ngồi chưa được bao lâu, anh đã thấy hắn ta đang nói chuyện với một người khác. Lâm Trạch Dương nhíu mày, đoán ra được hắn có lẽ đang đặt cược, lòng đau như cắt.

Lúc anh đi tới thì Trình Mạnh Cường cũng đã đặt cược xong, hắn ta nhìn anh mà cười: "Ha ha, tao đã đặt cược xong rồi, mày đừng hòng ngăn cản tao phát tài, một trăm năm mươi ngàn là tiền tao tiết kiệm được, năm mươi ngàn còn lại là mượn của người khác. Rồi lần này tao sẽ quân lâm thiên hạ, phất lên như diều gặp gió. Ha ha." . ngôn tình hoàn

*(Quân lâm thiên hạ: nguyên bản là chỉ quân chủ quản hạt, sau thì nói về thống trị hoặc khống chế. Có thể hiểu như từ cộng sản nguyên thủy lên chiếm hữu nô lệ.) Mình thu thập được trên diễn đàn hỏi đáp.

Lâm Trạch Dương nghe thế thì vội vàng túm lấy tay người nọ, sốt ruột nói: "Không được, mau rút lại tiền đi!"


"Mày làm cái gì vậy? Tránh ra! Tao không rút!" Trình Mạnh Cường đẩy Lâm Trạch Dương ra, sau đó thúc giục người đàn ông kia rời đi, đừng hỏi tới chuyện anh gấp gáp như thế nào, nhìn dáng vẻ giống như muốn ăn thịt người vậy.

Chẳng phải tên khốn Lâm Trạch Dương này là do công ty phái tới ngăn hắn ta phát tài sao, sao hắn ta có thể để chuyện đó xảy ra được.

Nhà cái đã rời đi, mã đặt cược cũng đã được xác nhận, bây giờ đã không có cách nào thay đổi được nữa.

Vẻ mặt Lâm Trạch Dương ủ rũ, còn Trình Mạnh Cường thì lại rất hưng phấn, còn cười to nói: "Lâm Trạch Dương ơi Lâm Trạch Dương, mày đừng hòng ngăn cản tao, cả đời này mày cũng không thể đâu."

Cái gì gọi là đau khổ thế nào cũng chớ nên bỏ cuộc, nhưng Lâm Trạch Dương bây giờ thật sự rất tuyệt vọng, anh nhìn Trình Mạnh Cường mà muốn khóc. Cuối cùng, anh chán nản bước ra khỏi cửa.

Nhìn Lâm Trạch Dương như vậy, Trình Mạnh Cường vui không sao tả hết, hắn ta thở ra một hơi, cả người đều sung sướng lâng lâng, cười sắp lệch cả mặt.

Không lâu sau đó, trận đấu bắt đầu.

Lâm Trì và đối thủ của anh ta bước lên võ đài. Thật ra Lâm Trì không hề thấp, anh ta cao một mét tám mươi, cánh tay lực lưỡng, cơ bắp trên người thì săn chắc. Nhưng đối thủ của anh ta lại cao một mét chín, là một người da đen, trông có vẻ cường tráng hơn Lâm Trì nhiều.

Nhìn cảnh tượng này, Trình Mạnh Cường lại càng hưng phấn hơn, hắn ta cảm thấy nếu Lâm Trì mà thắng được ván này, hắn sẽ ăn hết cả một bể phân luôn.*

*(Chỗ này là ăn sh*t á, nguyên văn là: "…mà thắng được, hắn có thể ăn sh*t luôn, thậm chí ăn hết cả một bể tự hoại nữa kìa.")

Ding ding ding.

Tiếng chuông bắt đầu trận đấu vang lên, cả khán đài điên cuồng hò hét, nhưng lại im lặng ngay lập tức.


Trình Mạnh Cường cũng cực kỳ choáng váng, bởi vì ngay khi trận đấu bắt đầu, Lâm Trì đã chủ động lao vọt về phía người da đen kia. Người đó từ trên cao nhìn xuống Lâm Trì, vẻ mặt chế giễu, còn ngoắc ngoắc ngón tay với anh ta, sau đó…

Không còn có sau đó nữa. Lâm Trì tung ra một quyền, người da đen kia ngã xuống, không hề giãy giụa thêm được cái nào, nằm yên không nhúc nhích.

KO.

Lâm Trì thắng trận đấu một cách gọn gàng chỉ với một cú đấm.

Trình Mạnh Cường há hốc mồm, trợn trừng hai mắt, một hồi lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Hắn ta đã tiết kiệm năm mươi nghìn vạn đó biết bao lâu, năm mươi nghìn còn lại là đi vay nặng lãi.

Một trăm vạn nhân dân tệ này nói ít thì cũng không hề ít, nhất là bây giờ hắn ta vừa mua nhà và xe, còn phải trả tiền thế chấp và khoản vay để mua ô tô.

Trong nháy mắt, Trình Mạnh Cường cảm thấy bản thân như rơi vào cái hố không đáy, cả bầu trời cũng đen kịt lại.

Hắn ta không biết mình đã rời khỏi hội trường như thế nào, cũng chẳng biết mình đang đi đâu về đâu.

Đến khi hắn ta ổn định được tinh thần thì mới nhận ra bản thân đang đi lạc đường.

Sau đó Trình Mạnh Cường ngồi xổm bên vệ đường khóc thật to, đau khổ tột cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận