- Khánh Vân! Chị bị làm sao vậy?
Từ đằng xa chạy tới, Kim Duyên thấy cô đang ngồi ở hàng ghế, đầu gục xuống liền không khỏi lo lắng.
Thấy Kim Duyên vừa tới, cô ngay lập tức bật dậy, mặt tươi như hoa ôm chầm lấy nàng. Có hơi bất ngờ một chút, nhưng nàng cũng để im rồi vỗ vỗ lưng cô.
- Chị có sao không?
Nàng rời ra, trên gương mặt in rõ hai chữ lo lắng, tay lướt khắp người cô từ trên xuống dưới, kiểm tra xem có chỗ nào bị thương hay không.
- Chị đau lắm~
Đột nhiên giọng Khánh Vân yểu xìu, cô gục mặt xuống ra vẻ đáng thương.
- Đau ở đâu? Em xem.
Hai chân mày Kim Duyên gần như muốn dính lại với nhau, nàng nâng mặt cô lên, quan tâm hỏi.
- Ở đây nè! Sao Duyên không nghe máy?
Khánh Vân nắm lấy bàn tay nàng đặt lên ngực trái của mình.
Tự nhiên có cảm giác bị lừa. Một dòng điện đánh ngang đại não Kim Duyên, nàng hiểu được vấn đề liền hất tay ra. Nhíu mày liếc cô một cái rồi quay lưng bỏ đi.
Khánh Vân vội chạy theo nàng. Đến phòng nghỉ, Kim Duyên không đóng cửa mà cố tình để cho cô ấy đi vào trong.
- Ngồi xuống đi.
Nàng nhướng mày tới chiếc ghế sofa đối diện.
Ngay sau đó, có một kẻ u mê ngoan ngoãn nghe lệnh mà ngồi ngay ngắn vào.
- Chị nghe chị Yến kể rồi, em hiểu lầm rồi Duyên.
Khánh Vân bĩu môi ra vẻ ấm ức, cô có làm gì nên tội đâu chứ, tự nhiên bị giận oan uổng.
- Nói gì nói lẹ.
Vẫn giữ tông giọng lạnh lùng, Kim Duyên khoanh tay trước ngực, đã sẵn sàng nghe cô giải thích, nói sao cho vừa tai thì nói.
- Hương Ly là em họ của chị, trước giờ chị có thích ai ngoài em đâu chứ.
Khánh Vân cười hì hì, bẽn lẽn mò sang chỗ nàng, xoa xoa lấy hai vai mảnh khảnh. Ôi trời, cô thề nếu có dám làm chuyện có lỗi với nàng, cho cô một tháng nhập viện hai mươi tám lần đi.
- Ừm hiểu rồi, chị đi về đi.
Kim Duyên có hơi dịu xuống một chút, nhưng vẫn cố giữ sự điềm tĩnh hết mức có thể, kiềm chế không để mình nhào qua ôm hôn cô ấy.
- Sao lạnh lùng vậy nè? Em không tin chị hả?
Hơi buồn rồi đó, Khánh Vân thấp giọng nắm lấy tay nàng.
- Em tin mà.
Kim Duyên quay sang cô, nhìn thẳng vào cặp mắt sáng ấy, rất chân thành, nàng hoàn toàn thấy được điều đó.
Nghe được lời nàng nói, Khánh Vân ngay sau đó liền cười tươi, hai tay ôm lấy mặt nàng, tiến lại ấn môi lên hai cánh hoa mềm mại ấy. Kim Duyên mỉm cười giữa nụ hôn, xong cũng chu môi hôn lên chóp mũi của cô.
- Không có suy nghĩ nữa nha.
Khánh Vân ôm nàng vào lòng, vui sướng đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mượt, có hương hoa bưởi, cô rất thích.
- Chị không định nói gì với người ta à?
Nàng dụi vào hõm cổ cô, hít một hơi thật sâu. Bật đèn xanh rồi đó, tự biết mà lên ga đi.
- Chị yêu em.
Làm sao mà Khánh Vân lại có thể ngu ngốc đến mức không nhận ra chứ. Cô càng ghì chặt lấy người trong lòng, kê miệng sát tai nàng mà rót vào lời mật ngọt.
- Em cũng yêu chị.
Kim Duyên không khỏi hạnh phúc mà đáp lại, bây giờ nàng mới nhận ra trong lòng cô ấy thật ấm áp lạ thường.
.
Tối hôm đó, Khánh Vân đưa Kim Duyên về nhà ăn tối, sẵn tiện làm quen luôn với đứa em. Hương Ly trông thấy nàng liền vui vẻ đón chào, chị dâu thật đẹp, đẹp hơn trong những bức ảnh mà chị họ gửi cho em rất nhiều. Khánh Vân ở trong bếp nấu ăn, hai chị em kia thì ngồi ngoài phòng khách trò chuyện vui vẻ, lâu lâu cô còn nghe có tiếng nói xấu mình.
- Bà chị của em ngày xưa sợ đi tiêm muốn chết, vậy mà giờ chịu bị đâm để cua gái luôn á hả!!!
Nói xong Hương Ly cười ha hả, không ngờ chị của em thật là biết lợi dụng thời cơ à nha.
- Nè nè, tôi bị đâm là do tôi xui thôi.
Khánh Vân bên trong nói vọng ra, con nhóc láu cá.
Làm xong bữa ăn, Khánh Vân dọn từng món ra bàn, mùi đồ ăn thơm phức xộc lên làm bụng của hai cô gái kia cồn cào. Vị cảnh sát này thật không tồi, vừa giỏi bắt tội phạm, vừa đảm việc nhà, duyệt duyệt!
Khánh Vân ngồi bên cạnh Kim Duyên, tỉ mỉ bóc vỏ tôm, lựa từng cái xương cá ra cho nàng. Hành động thu vào mắt Hương Ly làm em vừa vui vừa tức, vui vì chị gái biết lo cho chị dâu, tức vì không có bồ còn bị thồn "cơm chó".
- Không ăn đi nhìn cái gì.
Thấy đứa em có biểu hiện hơi bất ổn, Khánh Vân tốt bụng gắp cho một miếng thịt.
- Cái bà khùng này, người ta bị dị ứng thịt bò mà.
- Chị cố tình đúng không?
Hương Ly trợn mắt, lấy đũa gắp trả lại miếng thịt cho Khánh Vân.
Cô phì cười, vết thương chưa lành hẳn thì cô cũng đâu có ăn thịt bò được nên gõ vô đầu nhỏ một cái. Ủa?
Kim Duyên nhìn hai chị em thì không khỏi buồn cười, giải trí thật. Mà giờ mới để ý, Khánh Vân hôm nay đa số toàn nấu mấy món nàng thích, còn cô ấy hiện tại chỉ ăn cá với đậu hủ và rau củ mà thôi.
.
Trước cửa nhà của nàng, cả hai vẫn lưu luyến không muốn rời xa nhau. Ôm nhau một hồi lâu, Khánh Vân chủ động tách ra rồi đặt nụ hôn lên trán nàng. Nhìn cái mặt phụng phịu kìa, có vẻ như nàng bác sĩ nào đó vẫn chưa muốn tạm biệt người yêu tại đây.
- Vào ngủ sớm đi.
Khánh Vân mỉm cười vuốt nhẹ tóc nàng, đã mười giờ hơn, cô mà còn day dưa nữa thì có khi bị ba mẹ nàng xách chổi ra dí cho coi.
- Được rồi, Vân về cẩn thận.
Nàng bĩu môi không cam tâm, chỉ muốn ở bên cạnh cô lâu thêm chút nữa.
- Ừm chị về.
Xoa đầu nàng một cái, Khánh Vân mới luyến tiếc rời đi.
Đợi sau khi chiếc moto màu vàng đã khuất sau đoạn đường vắng, Kim Duyên mới chịu bước vào trong nhà.
- Đi đâu giờ này mới về?
Mẹ nàng không biết vì sao hôm nay lại thức trễ, ngồi chễm chệ trên ghế sofa, mắt dò xét nhìn con gái.
- Thì con đi chơi với bạn mà mẹ.
Kim Duyên cười cười bước lại đứng sau lưng mẹ yêu, tay xoa xoa bóp bóp vai bà.
- Bạn? Bạn gì mà ôm hôn nhau trước nhà tôi?
Mẹ Năm gõ gõ lên trán đứa nhỏ của mình, ngồi trong nhà nãy giờ chứ cũng chứng kiến được không ít cảnh hay. Con gái ơi là con gái, cả gan dám dắt bồ về tận nhà luôn sao?!
- Không có...
- Bữa nào rảnh kêu nó qua ăn cơm.
Đặt cốc nước xuống bàn, mẹ xoa đầu con gái rồi nở nụ cười hiền hậu.
- Nhưng mà... con quen con gái đó.
Kim Duyên hơi có chút bối rối, lí nhí nói với mẹ, chuyện này đối với bà ấy có phải là kì lạ không? Nàng cũng không biết nữa, nhưng biểu hiện của mẹ lúc này không có gì là gay gắt cả.
- Ừ thì sao? Có người chịu rước là may, trai hay gái thì có gì quan trọng.
Mẹ véo nhẹ cái má ửng hồng của nàng, đứa nhỏ này, chẳng có chuyện gì mà chịu tâm sự với mẹ nó cả.
Mà cái "cô kia" nhìn cũng được đấy chứ. May quá! Cứ tưởng là con gái ế tới già thì toi.
- Mà bạn gái con tên gì?
- Chị ấy là Khánh Vân.
Gương mặt nàng sáng bừng lên khi nhắc đến tên của cô, lại càng vui khi được mẹ chấp nhận mối quan hệ của cả hai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...