Biển Xanh Và Nắng Vàng

Sáng hôm nay bầu trời thật trong xanh, làn gió mát mẻ cùng tiếng sóng rì rào vỗ vào bờ khiến người ta tự khắc cảm thấy thư giãn. Tiếng máy ảnh tách tách vang lên, Mâu Thủy hài lòng bắt trọn khung hình của người con gái xinh đẹp dưới ánh nắng vàng. Cô xuýt xoa ngắm những bức hình tuyệt mỹ, thật uổn phí khi Kim Duyên không phải là người mẫu. Nét đẹp của nàng thật hiếm thấy, vừa tinh khiết lại vừa quyến rũ lạ kì.

Chờ mãi mới có được một ngày nghỉ phép, nàng lâu rồi không được tận hưởng khí trời, vừa hay Mâu Thủy cũng đang cần tìm một mẫu ảnh nên cả hai mới cùng nhau ra đây. Nếu Khánh Vân mà biết người yêu bỏ mình để đi "hẹn hò" cùng người khác chắc sẽ làm loạn lên mất. Thôi kệ, tạm bỏ cái con người đó qua một bên đi.

- Tặng chị nè, quà của thiên nhiên đó.

Kim Duyên chậm rãi đi tới chỗ người con gái tóc ngắn ngang vai đang xem lại mấy bức hình, cầm theo một cái vỏ ốc to gần bằng bàn tay đưa cho cô.

- Cảm ơn em.

Cô vui vẻ nhận lấy món quà, cẩn thận cất nó vào túi, đối với một người thích đi đó đây, những vật lưu niệm đều luôn rất quý giá.

- NÈ HAI CÁI NGƯỜI KIA!!!

Từ đằng xa phát ra tiếng hét của một cô gái làm cả hai giật bắn cả mình.

Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Kim Duyên bật cười thành tiếng khi thấy người mà ai cũng biết là ai đó đang hì hục chạy tới, đầu tóc vì gió biển mà rối tung trông rất buồn cười.

Khánh Vân chạy tới chỗ nàng, thở hồng hộc, trời mát mà cả người ướt mồ hôi, ôm lấy nàng vào lòng. Thấy cô ấy có biểu hiện lạ như vậy, Kim Duyên ít nhiều cũng đoán được ý, vuốt tóc người yêu mấy cái dỗ ngọt.

- Sao chị biết em ở đây?

Nàng lau những giọt mồ hôi chạy dọc hai bên thái dương của người kia, hỏi.


- Không ra đây sao biết em lén la lén lút.

Cặp mắt Khánh Vân bỗng dưng sắt lẹm nhìn sang chị gái kia, cánh tay choàng qua ôm vai nàng kéo sát lại như khẳng định chủ quyền.

- Tào lao quá đi, chị ấy chỉ nhờ em làm mẫu để chụp hình thôi.

Kim Duyên véo lấy má cô, suy nghĩ lung tung vớ vẩn. Ủa... mà cái tính này sao thấy giống giống ai đó vậy ta.

Đứng kế bên đôi chim non, Mâu Thủy chỉ biết trề môi đá cho Khánh Vân một cái nhìn khinh bỉ. Mấy tháng trước coi tin tức trên TV, vô tình thấy cảnh sát Vân ngầu lòi lập chiến công, ai dè đâu tận mắt gặp mới biết cũng chỉ là một người trẻ con giữ của. Thất vọng! Thật đáng thất vọng!

- Mà chị nè, tôi thấy chị hơi quen quen.

Giờ Khánh Vân mới để ý mà nhìn thật kỹ chị gái kia, hình như đã thấy ở đâu đó rồi thì phải.

- Chị ấy là Mâu Thủy, nhà văn đó.

Kim Duyên giới thiệu.

- Chào Khánh Vân, tôi đến đây để tìm ý tưởng cho cuốn sách mới.

Mâu Thủy lịch sự bắt tay với kẻ cao kiều cứ ôm khư khư bạn gái kia, nhìn vừa chướng mắt vừa có gì đó hơi buồn cười.

- À... nếu vậy thì em sẽ dắt đi tới chỗ này, em nghĩ sẽ giúp ích cho chị.

Bỗng nhiên Khánh Vân thay đổi giọng điệu, mềm mỏng hơn bởi vì cô nghĩ một nhà văn thì chắc không có ý xấu với nàng đâu ha. Nếu mà có thì đừng trách Khánh Vân đây vô tình.

.

Địa điểm mà Khánh Vân giới thiệu cho Mâu Thủy là một cô nhi viện, bắt đầu từ một năm trước, hễ có thời gian là cô sẽ ghé sang thăm bọn trẻ. Thấy Khánh Vân từ đằng xa đi tới, còn xách theo một túi đồ, lũ trẻ đang chơi trong sân liền mừng rỡ chạy ùa ra cổng, trong mắt chúng nó cô luôn là một người rất đáng quý.

- Vân tới đó hả con?

Người phụ nữ trên năm mươi tuổi bước ra với dáng vẻ hiền hậu, đó là dì Phúc, đã gắn bó với ngôi nhà này mấy chục năm qua.

- Dạ, con có dẫn bạn tới đây, đây là chị Mâu Thủy, còn đây là Kim Duyên, bạn gái của con.

Khánh Vân miệng cười còn tươi hơn cả ánh mặt trời kia, nhắc đến Kim Duyên cứ như là một chiến tích đáng tự hào.

- Chà, con bé xinh xắn thật.


Dì Phúc tấm tắc khen khi nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh Khánh Vân, thật đẹp đôi làm sao.

- Cô Vân, cô có mua kẹo cho con không?

Một đứa bé trai sáu tuổi chạy ra, nó bắt lấy bàn tay của Khánh Vân mà lắc lắc.

- Có chứ, vào trong đi rồi cô lấy cho.

Nói rồi cô cùng bọn trẻ vào trong. Kim Duyên cùng Mâu Thủy cũng nối bước theo sau, nhìn lũ trẻ hạnh phúc quấn quýt bên cô, nàng càng nhận ra Khánh Vân là người tốt như thế nào.

.

Lúc này Mâu Thủy đang ở ngoài cùng các cô và bọn trẻ. Khánh Vân và Kim Duyên đảm nhận nhiệm vụ dỗ em bé ngủ ở trong phòng, tuy có hơi vất vả, sau gần một tiếng "vật lộn" cuối cùng đứa nhỏ đã chịu ngủ ngoan trên tay nàng. Khánh Vân đặt một cái gối kê sau lưng Kim Duyên cho nàng đỡ mỏi, rồi mới ngồi ngay ngắn bên cạnh nàng.

- Bế một chút nữa đi, em mà đặt xuống là nó khóc ngay.

Khánh Vân chỉ dám nói nhỏ, đến đây nhiều lần nên cô đương nhiên hiểu rõ tính khí từng đứa, nhất là nhóc con này, thật sự rất khó chiều.

- Nhìn nó dễ thương quá ha chị.

Từ nãy giờ, Kim Duyên luôn chăm chú quan sát gương mặt bầu bĩnh của em bé trên tay mình, đáng yêu như một thiên thần. Một đứa trẻ đáng yêu như vậy mà lại không cha không mẹ, làm nàng có chút chạnh lòng.

- Ừm, sau này sinh cho chị một bé đáng yêu như vậy nha.

Khánh Vân vu vơ nói, ngón tay vuốt nhẹ cái má phúng phính của thằng nhóc.

- Chị này...


Lời nói của cô làm da mặt nàng tự dưng đỏ lên. Có con sao? Nàng trước giờ chưa từng nghĩ tới.

- Chị yêu em, chị sẽ cưới Duyên và chúng ta sẽ có những đứa trẻ thật ngoan.

Khánh Vân vén lọn tóc lòa xòa trước mặt nàng qua tai, trong đầu vẽ ra một viễn cảnh thật hạnh phúc về sau. Ở đấy, cô và nàng sẽ cùng xây dựng một mái ấm tràn đầy yêu thương.

- Lo xa quá! Ai mà thèm cưới chị.

Kim Duyên bĩu môi, khuỷu tay húc nhẹ vào người cô một cái, nhưng mà nghe cũng hay đó chứ.

- Em nhất định phải cưới chị thôi.

Áp gương mặt sát lại gần nàng, Khánh Vân chu môi hôn một cái lên gò má mềm mềm ấy. Thật là thơm quá đi!

Nàng mỉm cười, đặt đứa bé xuống tấm nệm rồi đắp chăn lên cho nó. Sau đó xoay qua Khánh Vân, chụp lấy gương mặt cô kéo lại đối diện với mình. Cái bản mặt này thật đẹp, thật hấp dẫn người khác, bỗng máu chiếm hữu của nàng trỗi dậy mà hâm he cô một câu:

- Chị mà dám lén phén với con nào, coi chừng em.

- Dạ~ chị biết rồi mà.

Nhận được từng cái gằn giọng từ người yêu, mồ hôi mẹ mồ hôi con của Khánh Vân thi nhau túa ra. Cô có dám làm cái chi đâu, huhu, đáng sợ quá đi mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận