Hạ phó tư lệnh và Hạ Nghị Dương bận duyệt binh nên trực tiếp ở lại trong quân đội không về nhà, Hạ phó tư lệnh còn cố ý gọi điện về dặn dò Hạ Nghị Tố, trông chừng sinh hoạt và chuyện học tập của em trai em gái.
Hạ Nghị Tố vừa đặt điện thoại xuống, vươn lưng uể oải, đứng dậy lắc mông múa nhảy, xoay người bung tay với Hạ Nhất Dung: “Đã tới tháng 9 hạnh phúc rồi!”
Cha và anh cả phải ít nhất một tháng không về nhà, anh ta không muốn làm ổ trong đại viện, lập tức thu dọn đồ đạc bỏ chạy không còn thấy bóng dáng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vứt lại một câu: “Hai đứa học tập cho tốt đấy nhé.”
Hạ Nghị Lâm ngồi xếp bằng trên sô pha, cầm laptop không ngừng gõ phím.
Mắt dán chặt vào màn hình, ngón tay nhanh nhẹn.
Hạ Nhất Dung lật hết một quyển tạp chí, đang định lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi. Thì Hạ Nghị Lâm, người dường như đã xem cô như không khí bỗng lên tiếng nói: “Ngày mai anh phải ra ngoài, nửa tháng.”
Không hề có một câu giải thích.
Hạ Nhất Dung đột nhiên ngộ ra, bọn họ đều có tính toán từ trước.
Cô có chút tức giận, miệng chu ra, hai má phồng lên, siết chặt tay thành nắm đấm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hít sâu một hơi rồi buông lỏng tay ra.
“Được.”
Hạ Nghị Lâm đóng laptop lại, nhìn cô em gái đang đứng thẳng tắp, dường như không có gì mất mát.
“Vào khoảng thời gian này những năm trước, tụi anh đều không có nhà, cho nên mẹ Trần cũng…”
Anh ta có chút do dự, theo thường lệ thì mẹ Trần cũng sẽ về quê, căn này này sẽ bỏ trống hơn nửa tháng.
Nhưng năm nay có thêm Hạ Nhất Dung.
Anh ta cúi đầu tính toán một hồi, Hạ Nhất Dung kiềm nén cơn tức giận trong lòng, cười tủm tỉm chờ anh ta nói.
“Như vậy đi, trong khoảng thời gian này, em đợi bên nhà Nhiếp Trinh nhé.”
Cô gái nhỏ một mình ở nhà cũng trống vắng.
Hạ Nhất Dung đi tới cạnh điện thoại, ấn dãy số gọi đến văn phòng của cha.
Hạ Nghị Lâm vừa mới nghe mấy âm đầu thì cảm thấy quen thuộc, thấy cô ấn tiếp mấy số sau thì quả nhiên.
Tiếng chuông báo động vang lên, anh ta nhanh chóng chạy tới đè xuống.
Hạ Nhất Dung cầm ống nghe, nghiêng đầu nhìn anh ta, dáng vẻ vô tội.
Hạ Nghị Lâm cũng không nói gì, đè nút treo máy không buông.
Tiếng tít tít tít dồn dập phát ra từ ống nghe, không hiểu sao lại khiến bầu không khí trở nên căng thẳng hơn. Hai anh em cứ giằng co như vậy.
Sau một hồi, Hạ Nghị Lâm chịu thua, giống như có ý xin tha thứ: “Anh phải tham gia trận đấu, cả đội đã chờ anh rất lâu rồi.”
Nhiếp Trinh đá giày đi vào, xoay chiếc lọ màu trắng trong tay.
Thấy hai anh em đang đứng trước điện thoại giằng co trong im lặng.
Anh đứng cách xa hai bước, ném lọ thuốc lên sô pha: “Ông Bạch kêu nhóc thay thuốc.”
Anh đã lược đi vài chữ, nguyên văn là “Nhóc Trinh, con đi thay thuốc cho Tiểu Dung đi”.
Hạ Nghị Lâm gọi anh lại, Nhiếp Trinh hiếm khi nhìn thấy sự lo âu trên mặt anh ta.
“Cậu nói cho em ấy biết đi, có phải tôi có trận đấu không.”
“Phải.”
“Tôi vì trận đầu này mà đã chuẩn bị hơn nửa năm.”
Nhiếp Trinh gật đầu: “Phải.”
Ánh mắt của Hạ Nhất Dung đảo qua đảo lại giữa hai người, cuối cùng cũng buông ống nghe xuống.
Hạ Nghị Lâm nhanh chóng giật lấy nó đặt lại ngay ngắn, thiếu chút nữa là ôm cả điện thoại vào lòng.
Nhiếp Trinh nhìn một vòng không thấy Hạ Nghị Tố thì cũng hiểu ra.
Tháng duyệt binh, nhà họ Hạ phải bỏ trống rồi.
Anh nhún vai rời đi, cũng không muốn tự rước thêm phiền phức, Hạ Nghị Lâm nhanh bước đuổi theo giữ anh lại.
Nhiếp Trinh cũng không thèm quay đầu: “Hạ Nghị Lâm, buông tôi ra.”
Hạ Nghị Lâm liều mạng giữ chặt tay anh: “Hạ Nhất Dung, mau tới đây gọi anh trai Nhiếp Trinh đi.”
Hạ Nhất Dung đảo mắt phớt lờ anh ta.
Nhiếp Trinh giận nghiến răng: “Hạ Nghị Lâm, đừng có đổ lên người tôi.”
“Tiểu Dung lớn lên “hân hoan”*, cũng rất ngoan.”
* Raw là 喜庆 (vui mừng; ăn mừng), nếu dùng để miêu tả một cô gái, thì không chỉ có nghĩa là cô gái có ngoại hình ưa nhìn mà còn có nước da đẹp, hoạt bát, được người khác yêu thích.
Nhiếp Trinh không chút động lòng.
“Cậu nhẫn tâm vậy sao?”
Nhiếp Trinh cười lạnh một tiếng, hỏi lại anh ta: “Cậu nhẫn tâm không?”
Hạ Nhất Dung cau mày suy nghĩ, lớn lên hân hoan là dáng vẻ gì vậy, là nhìn qua trông rất buồn cười sao?
Cuối cùng, Hạ Nghị Lâm đích thân đóng gói đồ đạc của Hạ Nhất Dung, từ người đến hành lý đẩy sang nhà họ Nhiếp bên cạnh, kèm theo một chiếc hộp thần bí.
Nhiếp Trinh nhận lấy mở ra xem, cười giễu một tiếng, rồi không chút khách khí mà nói với Hạ Nghị Lâm: “Cút.”
Hạ Nghị Lâm ngàn ân vạn tạ rời đi, lại nghe Nhiếp Trinh nói: “Trễ một ngày lập tức giết con tin.”
Hạ Nhất Dung ôm chặt cánh tay, rùng mình một cái, cách xa Nhiếp Trinh ba bước.
Ông nội Nhiếp Trinh đẩy xe lăn đi ra, nhìn thấy Hạ Nhất Dung ngoan hiền đáng yêu thì cười tươi như hoa.
“Đây là bé ngoan nhà họ Hạ à.”
Ông Bạch đằng sau cười nói: “Ngài nhìn nhầm rồi, cô bé này trông thì ngoan nhưng cũng tinh ranh lắm.”
Hạ Nhất Dung le lưỡi, đặt túi xuống đất rồi chào hỏi.
Cung kính nói: “Con chào ông Nhiếp.”
Nhiếp Kỳ kéo tay cô qua vỗ vỗ, liên tục nói “được” vài lần.
“Nhà con không có ai, trong khoảng thời gian này phải làm phiền ông Nhiếp rồi ạ.”
Nhiếp Kỳ và ông Bạch nhìn nhau cười: “Bé ngoan, còn biết làm phiền à, con mới bao nhiêu tuổi chứ?”
Hạ Nhất Dung có chút xấu hổ, vờ như hiểu chuyện quá mức rồi.
Cô thành thật nói: “Con đã học được khi đi theo ông ngoại, con biết đại khái câu đó có ý gì.”
Nhiếp Kỳ gật đầu: “Bé ngoan.”
Ông ấy chỉ lên trên lầu: “Con ở cạnh phòng nhóc Trinh đi, buổi tối cũng không sợ.”
Nhiếp Trinh hiếu thảo với ông nội nhất, cho dù trong lòng không mấy vui vẻ nhưng cũng không nói gì.
Nhiếp Kỳ lại “ôi chao” một tiếng, nói với ông Bạch: “Chưa từng chăm sóc cô gái nhỏ, ngay cả một món đồ chơi cũng không có.”
Ông Bạch cười cười đẩy xe lăn, Hạ Nhất Dung đi tới thay chỗ ông Bạch.
Ông Bạch liếc nhìn Hạ Nhất Dung một cái: “Ngài yên tâm, cô bé này bớt lo.”
Trước khi ngủ Hạ Nhất Dung muốn uống ly nước, cô nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi phòng, thấy phòng Nhiếp Trinh bên cạnh không bật đèn, nhưng đối diện lại có chút ánh sáng và âm thanh lờ mờ.
Cô đỡ tường đi tới, âm thanh ngày càng rõ hơn, hình như là tiếng thở dốc.
Hạ Nhất Dung nghe thấy âm thanh này, bỗng dưng hai tai đỏ lên.
Trong lòng bồn chồn nhưng chân vẫn không dừng lại.
Từ khe hở của cánh cửa, cô âm thầm đẩy ra.
Một màn ảnh to chiếu lên tường cảnh nam nữ trần trụi mây mưa với nhau.
Người nữ không ngừng thở dốc, từ miệng phát ra đủ loại âm điệu.
Chân họ quấn vào nhau, Hạ Nhất Dung đã từng học qua trong môn sinh lý học, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy cảnh tượng thực tế.
Máu khắp người dồn hết lên não, đầu cô ong ong, vô số côn trùng bay tới bay lui khiến tâm tư cô đảo loạn.
Đứng ngây ra như một con rối gỗ.
Cô nhìn thấy Nhiếp Trinh, anh mặc áo phông quần cộc, ngồi trên sàn nhà uể oải dựa vào chiếc ghế lười đằng sau. Bên cạnh là chiếc hộp mà chiều nay Hạ Nghị Lâm đưa tới.
Sao biểu cảm của anh lại lạnh nhạt như thế, anh cầm điều khiển trong tay liên tục bấm tua nhanh.
Dường như những gì anh đang xem là chuyện rất bình thường.
Rõ ràng Hạ Nhất Dung cảm giác được bản thân đang dần có phản ứng vì căng thẳng, nhưng Nhiếp Trinh vẫn bình thản như thế.
Nhiếp Trinh vứt điều khiển, để nó rớt xuống sàn nhà “bộp” một tiếng.
Hạ Nhất Dung bị dọa sợ “nấc” một cái.
Cô nhanh chóng che miệng lại, may là Nhiếp Trinh không nghe thấy.
Anh vươn tay lục lọi trong hộp vài lần, lấy switch* và card trò chơi ra, cắm card vào rồi cúi đầu thao tác.
* Switch: là một máy chơi trò chơi điện tử video lai, với hệ thống chính bao gồm thân máy, đế và hai bộ điều khiển Joy-Con.
Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn màn hình vài lần.
Không biết qua bao lâu, Hạ Nhất Dung mới chậm rãi kéo hồn về. Cô vừa định rời đi thì phát hiện hình như chân đã bị tê.
Nhiếp Trinh quay đầu, không nhịn được cười: “Nhóc tính xem bao lâu?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...