Biển thủ

Tối hôm đó Hạ Nhất Dung bỏ chạy trối chết, ngày hôm sau cách xa Nhiếp Trinh 5 mét còn đỏ mặt.
 
Ông Bạch cho ông Nhiếp uống thuốc, nhíu mày chặn Hạ Nhất Dung lại, đặt bàn tay thô ráp ấm áp lên trán cô.
 
“Con không sốt nhỉ, sao mặt lại đỏ như vậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hạ Nhất Dung vô thức nhìn về phía Nhiếp Trinh, anh đang ngửa đầu uống nước, khoé môi cong lên.
 
Giữa hai người có một số bí mật, mối quan hệ tế nhị này khiến Hạ Nhất Dung cảm thấy giữa cô và Nhiếp Trinh không phải quá xa lạ.
 
Dường như, Nhiếp Trinh cũng không hẳn là một người lạnh lùng.
 
Ở nhà cũng từng nghe thím Trần nhắc tới vài lần: “Cậu nhóc nhà họ Nhiếp bên cạnh đó à, thật đáng tiếc, lúc còn bé cậu ấy rất hoạt bát.”
 
Từng thông tin nhỏ chắp vá lại với nhau, Hạ Nhất Dung đã xây dựng trong tâm trí mình hình ảnh của một thiếu niên thay đổi tính cách rõ rệt sau cái chết của cha mẹ mình.
 
Cô nhớ đến chú chó đi lạc mà cô nhặt được hồi còn nhỏ, trốn trong đống cỏ dại ở góc tường, bộ lông ướt sũng rối bù dính vào nhau, khi cô tới gần, nó lập tức cong lưng lên, nhìn cô một cách hằn học, là dáng vẻ có thể tấn công bất cứ lúc nào.
 
Hạ Nhất Dung 14 tuổi lại thể hiện lòng tốt của mình một lần nữa, cô hoàn toàn quên mất trên tay mình vẫn còn một vết sẹo mờ nhạt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cảm thấy so với cô, so với chú chó kia thì Nhiếp Trinh càng đáng thương hơn.
 
Cô còn có cha, có anh trai cùng cha khác mẹ, còn có cậu mợ thương cô.
 

Nhưng Nhiếp Trinh, chỉ có ông nội tuổi đã lớn.
 
Cô nhìn chằm chằm vào anh, vẻ mặt thương xót, ánh mắt dịu dàng.
 
Nhiếp Trinh buông ly nước, đang định giục cô mau chóng ra cửa trong im lặng thì bắt gặp ánh mắt Hạ Nhất Dung nhìn anh, hệt như đang nhìn một con thú nhỏ.
 
Anh cảm thấy cả người không thoải mái, liếc mắt nhìn Hạ Nhất Dung một cái rồi bước ra ngoài, Hạ Nhất Dung nghĩ thầm, anh thật sự giống với chú chó con kia.
 
Hạ Nhất Dung không bao giờ nghe hiểu trong giờ toán, đối với cô những công thức đó cứ như bài hát ru con, lắng nghe từng chút một.
 
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Hạ Nhất Dung mơ thấy khoảnh khắc cô cẩn thận tới gần chú chó con, rồi bị chú chó hung hăng cắn vào tay không chịu buông.
 
Nỗi đau rất chân thật, kéo cô ra khỏi giấc mơ.
 
Triệu Ân Vũ ngồi sau đang dùng bút chọc vào cô, thì ra cơn đau xuất phát từ đây.
 
Cô có chút khó chịu, quay đầu lại không chút khách khí nói: “Làm cái gì đấy!”
 
Triệu Ân Vũ không ngờ cô sẽ tức giận, cậu ta hơi sửng sốt, nhoài người về phía trước thần thần bí bí nói.
 
“Cậu đừng chơi với Nhiếp Trinh nữa, tôi ghét anh ta.”
 
Hạ Nhất Dung nhìn cậu ta một cách khó hiểu, cái người này thật kỳ lạ.
 
Triệu Ân Vũ sốt ruột: “Cậu chơi với tôi đi, sẽ không ai dám ức hiếp cậu.”

 
Hạ Nhất Dung ngoảnh đầu đi, không để ý tới cậu ta.
 
Triệu Ân Vũ lại ném tờ giấy cho cô, mấy con chữ xiêu xiêu vẹo vẹo “tôi không thích Nhiếp Trinh, nếu cậu chơi với anh ta thì tôi cũng không thích cậu”.
 
Hạ Nhất Dung nghiêm túc viết từng chữ: “Tôi chơi với Nhiếp Trinh.”
 
Nghĩ một lát lại bổ sung thêm một câu: “Thật ra anh ấy là một người rất tốt.”
 
Triệu Ân Vũ tức giận đá bàn, đụng vào sau lưng Hạ Nhất Dung.
 
Giáo viên nghe được động tĩnh thì hướng mắt nhìn sang phía này, Hạ Nhất Dung lập tức ngồi thẳng dậy, làm bộ như đang nghiêm túc nghe giảng bài.
 
Lúc chuyển tiết lớp học nói chuyện rất ồn, Hạ Nhất Dung ghé vào bàn thiếp đi, Vu Ái Ái thấy cô như vậy thì chỉ có thể tìm người khác nói chuyện.
 
Từ bên ngoài có một nữ sinh gấp gáp chạy vào, chen vào nhóm bạn bè của mình: “Bên trường cấp 3 vừa dán thông báo, Hạ Nghị Lâm sắp đại diện trường tham gia Olympic Tin Học đó.”
 
Nam sinh bên cạnh nghe được thì xuỳ một tiếng: “Cả buổi học anh ta chỉ toàn chơi game, sao có thể tham gia Olympic gì chứ.”
 
Có người phản bác: “Tôi nghe nói anh ta thật sự biết lập trình đó, hình như còn rất đỉnh nữa.”
 
Nam sinh kia vốn không tin: “Này, Hạ Nhất Dung, anh trai cậu thật sự biết lập trình sao?”
 
Vốn dĩ Hạ Nhất Dung đang dựng tai lên nghe, vừa bị điểm danh thì đương nhiên không giả vờ ngủ mà chầm chậm ngồi thẳng dậy.
 

Do dự lựa lời nói: “Ừm, anh ấy vẫn luôn chuẩn bị cho cuộc thi.”
 
Nữ sinh kia bưng mặt “oa” lên, quay sang cãi tay đôi với nam sinh vừa rồi còn khinh thường Hạ Nghị Lâm: “Mình đã nói anh ta rất đỉnh mà.”
 
Không hiểu sao Hạ Nhất Dung cũng có chút tự hào, cô không ngờ Hạ Nghị Lâm có thể đại diện trường tham gia cuộc thi này.
 
Có một nữ sinh đánh bạo nhân cơ hội nghe ngóng thông tin Nhiếp Trinh từ Hạ Nhất Dung, mọi người dần dần tạo thành vòng tròn xung quanh bàn cô.
 
“Hạ Nhất Dung, mỗi ngày cậu đều đến trường và tan trường cùng Nhiếp Trinh à.”
 
“Ừm, vì anh trai mình phải chuẩn bị cho cuộc thi, nên kêu Nhiếp Trinh dẫn theo mình.”
 
Cô cố tình nhấn mạnh mấy chữ “chuẩn bị cuộc thi”, trong lòng có chút hào hứng, thì ra Hạ Nghị Lâm thật sự có cuộc thi quan trọng, vậy nên anh ta mới vứt cô sang nhà họ Nhiếp. Mấy nữ sinh trong lớp càng cảm thấy hâm mộ anh ta thì cô lại càng có hảo cảm với người anh trai này hơn.
 
Nhưng bây giờ hứng thú của mọi người đều dồn về Nhiếp Trinh, căn bản không còn ai nhắc đến Hạ Nghị Lâm.
 
“Nhiếp Trinh siêu đẹp trai luôn, lông mi anh ta có phải hàng thật không vậy? Anh ta còn rất trắng, liệu anh ta có lén makeup không nhỉ?”
 
“Mọi người đều kể lại rằng, trên người Nhiếp Trinh có một mùi hương, là do xịt nước hoa hay là anh ta thật sự có mùi thơm cơ thể?”
 
Một nhóm người nhìn chằm chằm vào Hạ Nhất Dung, sự tò mò và nhiệt tình của họ về Nhiếp Trinh khiến cô rất kinh ngạc.
 
So với Hạ Nghị Lâm thì Nhiếp Trinh là một người rất nhàm chán, sao bên trường cấp 2 cũng được nữ sinh hoan nghênh như vậy chứ.
 
Cô không thể trả lời được, chỉ đành nói: “Mình không biết, để mình về hỏi anh ấy thử.”
 
Một nhóm người năm mồm mười miệng, đặt thêm vài câu hỏi. Có một nữ sinh trước khi đi còn vỗ vai Hạ Nhất Dung: “Nhất Dung, giao cho cậu nhé, nhất định phải hỏi giúp tụi mình đó.”
 
Dù thế nào thì Hạ Nhất Dung cũng không ngờ, câu nói lảng tránh của cô lại khiến các bạn học tin thật.

 
Nhờ có anh trai và Nhiếp Trinh mà cuối cùng Hạ Nhất Dung đã nhanh chóng trở nên thân thiết với mọi người trong lớp, sợ mất đi tình bạn hiếm có này, dưới những ánh mắt tràn ngập sự kỳ vọng, cô chầm chậm gật đầu một cách khó khăn.
 
Nhiếp Trinh phát hiện, sau khi tan học Hạ Nhất Dung vẫn luôn duy trì dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi.
 
Anh tưởng cô nhóc này còn xấu hổ vì chuyện tối hôm qua, nhưng căn bản anh cũng không để trong lòng.
 
Tắm rửa xong, Nhiếp Trinh nhớ ra trong túi quần mình vẫn còn chiếc card trò chơi chưa lấy ra, anh sững người đứng ngay cửa phòng giặt đồ.
 
Hạ Nhất Dung ngửi chiếc áo phông mà anh đã ném vào giỏ đồ dơ.
 
Thậm chí cô còn từ từ nhắm hai mắt lại rồi khịt mạnh vài cái.
 
Cô mặc chiếc đầm ngủ màu trắng, Nhiếp Trinh híp mắt nhìn, cô gái đã có chút trưởng thành, đường cong lúc ẩn lúc hiện.
 
Nhưng cô mới 14 tuổi, trẻ con bây giờ đều trưởng thành sớm vậy sao?
 
Vốn dĩ anh tưởng rằng chuyện tối hôm qua chỉ là cô nhóc vô tình thấy được, nhưng hôm nay xem ra…
 
Nhiếp Trinh cảm thấy mình phải ngăn chặn ý nghĩ này của cô, do dự một hồi, gõ cửa.
 
Hạ Nhất Dung sợ tới mức thét lên chói tai, khuôn mặt vốn trắng như giấy bỗng đỏ lên như quả cà chua.
 
Cô vứt áo phông xuống cạnh chan, Nhiếp Trinh vươn tay nhặt lên.
 
“Nhóc đang ngửi cái gì?”


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận