Biển thủ

Hạ Nhất Dung thích nướng bánh nhưng bánh mì luôn bị nướng đến mức cứng ngắc, còn bánh quy thì không thơm cũng chẳng ngọt, hễ ăn vào miệng lại rơi đầy mẩu vụn.
 
Hạ Nghị Lâm đã ăn một lần rồi và sẽ không bao giờ thử lại lần thứ hai nữa. Còn Hạ Nghị Tố thì khích lệ cô: “Quen tay hay việc. Tiểu Dung có thiên phú lắm chứ bộ.”
 
Hạ Nhất Dung tin đó là thật nên đã nhân danh thiên phú, thấm thoát đã làm hết cả bao bột mì trong vòng nửa tháng để nâng cao trình độ thuần thục của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thường phải mất hai hoặc ba tiếng đồng hồ mới nướng được một khay bánh, Hạ Nhất Dung ăn một mình. Đó là hương vị của mồ hôi trộn lẫn với sự vất vả cần cù, hết sức cảm động.
 
Lại thêm một khay bánh mới ra lò, dẫu hương vị không thơm ngon nhưng nó vẫn nóng hôi hổi, trông rất bắt mắt. Hạ Nhất Dung cũng chưa bao giờ cảm thấy chúng khó ăn.
 
Sau một phen luyện tập, cô đã gói ghém thành quả lao động của mình để làm bữa sáng cho Nhiếp Trinh vào ngày hôm sau.
 
Độ ẩm của bánh mì để qua đêm đã bị mất đi rất nhiều, lúc cắn vào sẽ thấy khô khan vô vị nên Nhiếp Trinh phải uống một ngụm sữa mới có thể nuốt xuống được.
 
Hạ Nhất Dung ở bên cạnh nhìn anh ăn xong, vừa cười tít mắt vừa tràn đầy chờ mong: “Cũng được anh nhỉ? Anh hai nói là em có thiên phú đấy.”
 
Nhiếp Trinh nghĩ: Đối với một người mập tới một trăm ki-lô-gam, Hạ Nghị Tố kia còn có thể khen ngợi người ta rằng mũm mĩm là một chuyện đáng mừng cơ mà, còn có chuyện gì anh ta không dám nói ra nữa đâu!
 
Lông mày và đôi mắt của Hạ Nhất Dung cong cong. Khi đến gần, con ngươi đen láy của cô sẽ sáng ngời như mã não.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Nhất Dung luôn nhìn thẳng vào mọi người một cách chăm chú, không để lại cho họ bất kỳ con đường sống nào.
 
Nhiếp Trinh lại uống hết một ngụm sữa lớn để nuốt những thứ còn mắc nghẹn trong thực quản xuống dưới.
 

“Cũng được.”
 
Hạ Nhất Dung càng vui vẻ hơn: “Anh không thể nào bỏ ăn sáng được. Từ giờ trở đi, em sẽ mang thức ăn đến cho anh mỗi ngày nhé. Anh ăn trong xe cũng sẽ không lãng phí thời gian đâu.”
 
“Hương vị của loại sữa này cũng ngon anh nhỉ?”
 
Nhiếp Trinh xoay chai sữa sang đây để xem tên sản phẩm và danh sách thành phần.
 
Anh cảm thấy nó hơi ngọt, có lẽ không phải là sữa nguyên chất.
 
Hạ Nhất Dung nằm nhoài trên tay ghế ở giữa rồi nghiêng người sang đây để chỉ cho anh xem: “Là sữa chuối, loại em thích uống nhất đó.”
 
Nhiếp Trinh cũng không thốt ra cụm từ “hơi ngọt” kia nữa.
 
Đầu cô kề sát dưới cằm anh, nếu cô tiến lại gần hơn hoặc là anh phanh gấp thì đầu cô sẽ vùi vào lồng ngực anh.
 
Nhiếp Trinh đẩy Hạ Nhất Dung ra xa, để rồi cảm nhận được sự mượt mà của mái tóc trong lòng bàn tay mình. Sao mái tóc của cô lại giống một động vật nhỏ thế nhỉ!
 
“Hạ Nhất Dung, đừng lại gần tôi như vậy.”
 
Cô vẫn đang chống cằm và nhoài người trên tay ghế, khi nghe thấy câu này thì cô cau mày lại.
 
“Là anh chứ đâu phải ai khác đâu.”
 
Cô hoàn toàn không thèm quan tâm Nhiếp Trinh nói gì, chẳng mấy chốc lại hếch cằm lên. Chắc chắn là anh cũng thích loại sữa mà cô thích, thế là Hạ Nhất Dung không chịu buông tha và cũng chẳng bỏ qua: “Uống có ngon không anh?”
 

“Ngon.”
 
Nhà họ Nhiếp đã được sửa sang lại, hầu hết đồ đạc trong nhà đều được thay bằng đồ mới. Nhưng căn phòng mà Hạ Nhất Dung từng sống một thời gian ngắn ngủi trước đây lại không hề thay đổi mà còn được bổ sung thêm một chiếc bàn trang điểm nữa.
 
Khi các người thợ chính tu sửa lại phòng làm việc trên tầng ba, Nhiếp Trinh đã đứng trên ban công và quan sát cả buổi trời. Anh nhìn vào khoảng cách hơn nửa mét giữa nhà sát vách cùng với ban công của phòng Hạ Nhất Dung.
 
“Hãy đập bỏ cái lan can này đi, sau đó lấp đầy khoảng trống để nối liền với nhà sát vách.”
 
Một người thợ chính bèn hỏi thêm một câu: “Vậy có cần nói một tiếng với người hàng xóm bên cạnh không?”
 
“Không cần.”
 
Hạ Nhất Dung đã từng phàn nàn nhiều lần rồi. Thỉnh thoảng cô muốn đến chơi với anh nhưng lúc nào thím Trần cũng lầu bầu: “Lại đến nhà họ Nhiếp đấy à?”
 
Cô nói, nếu hai ban công được nối liền với nhau thì tốt rồi.
 
Khi Hạ Nhất Dung phát hiện ra chuyện này, quả nhiên cô đã vui vẻ thật lâu. Từ đó, khi đi tìm Nhiếp Trinh, cô cũng không bao giờ đi bằng cửa chính nữa mà sẽ ra ngoài ban công phòng mình, chỉ cần đi vài ba bước đã tìm thấy anh.
 
Càng làm nhiều lần, cô càng cảm thấy thú vị.
 
Trong lúc người trong nhà nghĩ rằng Hạ Nhất Dung đang đọc sách thì cô lại đang tìm Nhiếp Trinh để gỡ sợi dây chuyền mà cô đã tự làm rối thành một nùi.
 
Hạ Nhất Dung nói rằng cô muốn chơi ghép Lego nên đã ôm cái hộp đến phòng của Nhiếp Trinh, sau đó nâng thành phẩm trở về một cách cẩn thận từng li từng tí một, đến mức Hạ Nghị Lâm nhìn thấy nó còn phải khen ngợi một câu: “Tốc độ đã nhanh hơn rồi đó.”
 

Nhiếp Trinh đang chơi game. Hạ Nhất Dung ở bên cạnh quan sát rồi đột nhiên hỏi: “Anh đoán xem bọn họ có biết em không ở trong phòng không nhỉ?”
 
Động tác trên tay Nhiếp Trinh khựng lại một thoáng khiến nhân vật thao tác bị giết chết, màn hình chuyển sang màu xám.
 
Anh cũng không ngờ Hạ Nhất Dung sẽ tìm mình tận tám mươi lần một ngày và không hề xem anh là người ngoài như vậy.
 
Nhiếp Trinh không lên tiếng. Nhân vật đã sống lại, thế là ngón tay anh lại tiếp tục hoạt động không ngừng.
 
“Chúng ta làm thế này như đang vụng trộm yêu đương á.”
 
Con chuột máy tính của Nhiếp Trinh bị lệch đi, màn hình lại chuyển sang màu xám.
 
Anh sắp xếp lại dây cáp chuột máy tính, sau đó ném chuột đi, đầu cũng chẳng ngoảnh lại.
 
“Hạ Nhất Dung!”
 
Cô rụt cổ lại rồi ôm lấy ly kem để ăn thêm một thìa nữa, mà khi đút vào một miếng, mặt cô lại nhăn thật chặt.
 
“Em dùng sai từ rồi.” Cô ra sức khoét kem bằng chiếc thìa sắt kềnh càng: “Bản thân chơi gà mà còn trách móc người khác.”
 
Nhiếp Trinh gõ đùng đùng vào bàn phím: “Nếu nhân vật trong game chết một lần nữa thì nhóc hãy biến về nhà đi.”
 
Hạ Nhất Dung bĩu môi, trong lòng chửi mắng tính khí cáu kỉnh cũng như trình độ chơi game gà mờ của Nhiếp Trinh, sau đó đột nhiên nhận ra.
 
Đã là tháng năm rồi.
 
Năm nay tâm trạng của anh bình thường đến mức gần như Hạ Nhất Dung đã quên mất rằng bây giờ lại tới tháng Năm nữa rồi.
 
Có bình thường không nhỉ? Có lẽ không bình thường đâu. Thường ngày lúc chơi game này, Nhiếp Trinh sẽ không nóng nảy như vậy. Anh không cần quan tâm tới chiến thuật mà cứ xông thẳng lên, vừa nhảy qua tháp đã muốn giết người rồi.
 

Hạ Nhất Dung không tìm Nhiếp Trinh suốt mấy ngày liên tục mà chỉ tập trung vào việc nghiên cứu bánh ngọt trong nhà bếp.
 
Thím Trần ở bên cạnh ngợi khen: “Bánh ngọt do Tiểu Dung làm ra cũng rất ra gì và này nọ đó.”
 
Khóe môi của Hạ Nhất Dung cũng cong lên vì không thể không đắc ý được. Có lẽ cô thật sự có chút thiên phú rồi.
 
Hạ Nhất Dung lấy một cây bút chuyên dùng cho việc trang trí để vẽ phác thảo từng nét một cho hình tượng của anh hùng trong game.
 
Thím Trần tiến lại gần quan sát: “Ái chà chà, tranh đẹp quá. Cháu vẽ cho Nghị Lâm hả?”
 
Hạ Nhất Dung chưa kịp trả lời thì thím Trần đã túm lấy tay cô: “Nghị Lâm không thích đồ ngọt đâu.”
 
Hạ Nhất Dung xoay chiếc bánh ngọt một vòng và nghĩ rằng đây là chiếc bánh hoàn hảo nhất mà cô đã làm trong mấy ngày qua.
 
Sau khi đặt nó vào một chiếc hộp rồi thắt một chiếc nơ xinh đẹp, cô mới trả lời thím Trần: “Dùng để chụp ảnh ạ. Cháu về phòng đây.”
 
Một chấm sáng màu đỏ và làn khói trắng xóa nhẹ nhàng vờn quanh cơ thể người đó.
 
Hạ Nhất Dung bê chiếc bánh ngọt bằng hai tay rồi đứng đó thật lâu vì cô không nỡ quấy rầy anh.
 
Cô thấy Nhiếp Trinh nhấc tay lên để gạt bỏ một nhúm tro bụi xuống dưới. Anh hút mạnh một hơi rồi chầm chậm nhả ra, làn khói trắng xóa cuộn tròn rồi biến mất trước mặt anh.
 
Nhiếp Trinh ngoáy tàn thuốc vào gạt tàn bên cạnh tay mình, âm thanh xì xèo cùng với ánh sáng màu đỏ đồng thời tắt lịm.
 
Nhiếp Trinh xoay người lại thì nhìn thấy Hạ Nhất Dung. Anh bước vài bước để mở đèn lên: “Sao nhóc lại tới đây?”
 
“Em làm bánh ngọt nên muốn cho anh nếm thử ấy mà.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui