Biển thủ

Vào mùa xuân, những đóa hoa màu trắng mọc thành từng khóm, trải dài bên bờ sông cạnh trường học. Nhụy hoa nho nhỏ màu vàng nở rộ, từ xa nhìn lại sẽ thấy hai sắc trắng xanh đan xen vào nhau và nối liền thành một vùng.
 
Khi đi ngang qua, người ta sẽ ngửi thấy một mùi hương tanh hôi, gay mũi vô cùng.
 
Vu Ái Ái kéo Hạ Nhất Dung vội vàng cuốc bộ, vừa bịt mũi vừa nói với vẻ mặt chán ghét: “Trồng mấy thứ này làm gì thế nhỉ!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Gần đây, họ đã nghe các học sinh nhắc đến mùi hương bên bờ sông rồi. Lúc nào mọi người cũng nói một cách bâng quơ, con trai thì nở nụ cười xấu xa ra chiều ẩn ý, ​​còn con gái thì đỏ mặt lảng tránh.
 
Hạ Nhất Dung đã tò mò từ sớm rồi. Thấy Vu Ái Ái nhắc đến nó, cô bèn khẽ hỏi: “Đây là hoa gì vậy?”
 
Vu Ái Ái kéo cô lại gần: “Cậu không cảm thấy mùi hương này buồn nôn sao?"
 
Hạ Nhất Dung chưa kịp trả lời thì cô ấy đã nói tiếp: “Chính là cái mùi kia đấy. Giống lắm luôn.”
 
Thấy Hạ Nhất Dung khó hiểu, Vu Ái Ái đỏ mặt, gần như không thể nghe được giọng nói của cô ấy: “Nghe nói nó có mùi y hệt tinh dịch đấy.”
 
Hạ Nhất Dung hô lên một tiếng “ôi trời”, sau đó vội vàng bịt miệng lại.
 
Cô cúi đầu rồi trở tay kéo Vu Ái Ái rời đi nhanh chóng. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hễ Vu Ái Ái bắt đầu ba hoa thì lại không thể ngừng nói được. Cô ấy bèn phổ cập kiến ​​​​thức cho Hạ Nhất Dung: “Cái này tên là hoa Thạch Nam. Mình cũng nghe nói nó có mùi giống như cái kia, dù sao thì nó cũng có mùi rất ghê tởm. Hình như loài hoa này có thể hấp thụ khí độc hại nên trong trường học mới trồng nó nhiều vô số kể.”
 
Khi họ đã đi xa, thứ mùi hương xộc thẳng vào mũi kia mới nhạt hơn. Hạ Nhất Dung đột nhiên cảm thấy: Hình như mùi hương thoang thoảng này quen quen.
 

Cô dừng lại và chun mũi để hít một hơi thật mạnh, sau đó khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng như ánh tà dương nơi chân trời xa xăm.
 
Vu Ái Ái quay đầu lại, vừa buồn cười vừa lên tiếng: “Tiểu Dung à, sao cái gì cậu cũng không hiểu thế hả? Chúng ta đều đã học cấp ba rồi mà…”
 
Cô ấy ghé vào tai Hạ Nhất Dung rồi hỏi một cách thần bí: “Cậu có biết tại sao ngực của Minh Châu lại to như vậy không?”
 
“Cậu ta đã quan hệ tình dục từ khi còn học cấp hai cơ, đúng lúc ở thời kỳ dậy thì luôn. Có người xoa nắn liên tục nên nó càng ngày càng to ra đó.”
 
Hạ Nhất Dung vỗ nhẹ vào cô ấy: “Cái gì cơ?”
 
Vu Ái Ái cười: “Thật đấy. Tất cả mọi người đều đồn như vậy mà. Họ nói rằng Minh Châu có bộ ngực lớn là do cậu ta có kinh nghiệm phong phú trong đời sống tình dục á.”
 
Hạ Nhất Dung cảm thấy nội tạng của cô đều đang phồng lên, cơ thể nhẹ bẫng, sau đó một sợi dây thừng từ trên trời rơi xuống buộc lấy cô rồi nâng cả người cô lên cao. Hạ Nhất Dung không thể nào bình tĩnh lại được, bởi trước đây cô đã ngửi thấy mùi hương này trong phòng của Nhiếp Trinh.
 
Chỉ là nó không quá gay mũi mà nhạt hơn một chút.
 
Nếu hương hoa Thạch Nam thực sự có loại mùi vị này thì điều đó có nghĩa là: Trước khi cô bước vào ngày hôm nọ, Nhiếp Trinh đang...
 
Thảo nào hôm đó anh lại bước ra từ phòng tắm, hơn nữa cũng chẳng mặc áo phông.
 
Mặc dù đã hơn nửa năm trôi qua nhưng mùi hoa Thạch Nam lại làm cô nhớ lại một lần nữa.
 
Nhiếp Trinh... Anh cũng sẽ làm loại chuyện này sao?
 
Kể từ khi đầu bếp trong nhà đặc biệt nấu món ăn của phương Nam cho Hạ Nhất Dung, đã lâu lắm rồi cô không ăn canh cá của bà Bạch.

 
Ăn cơm canh no nê, cô ợ hơi hai lần, miệng đầy mùi thức ăn thơm ngon.
 
Hạ Nhất Dung đi theo phía sau Nhiếp Trinh, vừa vặn giẫm lên đỉnh đầu cái bóng của anh.
 
Cô nhìn bóng lưng của Nhiếp Trinh từ xa. Hiện giờ anh đều phải huấn luyện mỗi ngày nên làn da rám nắng đã chuyển sang màu đỏ đen bóng loáng, cả người anh cao lớn và rắn rỏi hẳn lên một cách rõ rệt.
 
Trước đây khi đi trên đường, Nhiếp Trinh luôn thích vừa đút tay vào túi vừa khom lưng, còn bây giờ anh đã quen với việc ngẩng cao đầu và ưỡn ngực rồi.
 
Cô thích Nhiếp Trinh như thế này, trông anh cực kỳ khỏe khoắn.
 
Nhiếp Trinh của trước đây quá mức trầm lặng.
 
Anh vẫn thích mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình. Khi gió thổi qua, nó sẽ dán sát vào người anh làm đường nét cơ bắp phía sau lưng hiện ra trước làn gió.
 
Hạ Nhất Dung ngắm nhìn bả vai dày rộng cùng với thắt lưng tuy gầy mà mạnh mẽ của anh.
 
Chỉ cần anh hơi xoay người một chút thì phần rãnh lưng lại trở nên sâu hút hơn.
 
“Hạ Nhất Dung.”
 
Khuôn mặt anh khuất dưới bóng cây nên cô chỉ có thể nhìn thấy chiếc mũi cao thẳng và đường nét quai hàm sắc sảo mà thôi.
 

Cô lại nấc lên một tiếng “ức”.
 
Nhiếp Trinh khẽ cười: “Sao nhóc lại tham ăn như vậy hửm? Nguyên một nồi canh nhưng ngay cả một ngụm tôi cũng không được húp.”
 
Hạ Nhất Dung hơi xấu hổ, bèn đá đá mũi chân: “Em đâu có không cho anh húp canh đâu.”
 
Nhiếp Trinh quay người lại, thế là Hạ Nhất Dung vô thức hóp chặt bụng của mình. 
 
Nó phồng lên như một quả bóng vậy.
 
Ánh mắt của Nhiếp Trinh lướt qua rồi làm như không phát hiện ra, song trong mắt anh lại đượm ý cười.
 
“Đi nhanh một chút đi. Sao nhóc vẫn còn theo sau lưng tôi như khi còn bé thế?”
 
Anh lại đút tay vào túi và khẽ cúi người xuống. Mặc dù Hạ Nhất Dung đã không còn thấp nữa nhưng cô vẫn bị cái bóng của Nhiếp Trinh bao phủ hoàn toàn khi anh khom lưng.
 
Hạ Nhất Dung lùi lại một bước để rời khỏi phạm vi bị cái bóng của anh che phủ.
 
“Anh vẫn còn xem mấy thứ đó hả?”
 
Vì cô hỏi đột ngột nên Nhiếp Trinh nhất thời vẫn chưa hiểu ra “mấy thứ đó” là gì.
 
Hạ Nhất Dung nhìn thẳng vào anh rồi nói tiếp hết sức tự nhiên: “Chính là thùng đĩa CD kia đó.”
 
Nhiếp Trinh không trả lời ngay. Hạ Nhất Dung đã trưởng thành rồi chứ chẳng còn là cô bé không hiểu mọi chuyện nữa.
 
Cô chợt hỏi mà không hề báo trước: “Anh đã yêu rồi sao?”
 
Từ khi vào đại học, anh hai của cô bắt đầu có bạn gái liên tục. Hôm đó, cô đã nghe thấy Hạ Nghị Lâm cũng trả lời cuộc gọi của một cô gái.

 
Còn Nhiếp Trinh thì sao? Có phải cũng có con gái xuất hiện bên cạnh anh không?
 
Những chuyện này sẽ dần phát triển theo tuổi tác, thuận theo tự nhiên.
 
Mà tuần này Nhiếp Trinh lại không đón cô lúc tan học tận hai ngày.
 
Làn gió thổi qua giữa hai người họ, làm phồng chiếc áo phông của Nhiếp Trinh và thổi tung nếp váy của Hạ Nhất Dung.
 
Mặc dù anh đang nhìn cô nhưng sự im lặng cùng với ánh mắt vừa xa xăm vừa lạ lẫm của Nhiếp Trinh lại khiến Hạ Nhất Dung không còn muốn nghe câu trả lời nữa.
 
Trước khi cô không thể chịu đựng được nữa và muốn rời đi, Nhiếp Trinh đã bước lại gần cô. Cuối cùng Hạ Nhất Dung phải cúi đầu xuống vì cô không dám nhìn vào mắt anh ở cự ly gần.
 
Nhiếp Trinh đè lên đầu cô rồi xoa lung tung.
 
“Nhóc còn nhỏ mà hỏi mấy chuyện này làm gì?”
 
Làm gì á? Hạ Nhất Dung cũng không biết nữa. Đây là lần đầu tiên cô ý thức được một cách rõ ràng rằng: Nhiếp Trinh là một chàng trai mười tám, mười chín tuổi bình thường.
 
Anh phải có nhu cầu tình cảm cũng như nhu cầu sinh lý.
 
Hạ Nhất Dung hơi khó chịu.
 
Cô lắc đầu để phần tóc rối bù trên trán vào nếp. Xuyên qua mấy sợi tóc thật dài đang che khuất đôi mắt, Hạ Nhất Dung thấy được: Mặc dù Nhiếp Trinh đang mỉm cười nhìn cô nhưng trong mắt anh lại chất chứa biết bao điều mà cô không thể nào hiểu rõ.
 
Nếu như một ngày nào đó anh bắt đầu chạy đi, liệu cô có còn bắt kịp cái bóng của anh nữa không?


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận