Biển thủ

Hạ Nhất Dung lùi về sau hai bước, máu dồn lên não không thể nói nên lời.
 
Nhiếp Trinh mặt không thay đổi nhìn cô chằm chằm, khiến cô càng thêm kích động.
 
Mà Nhiếp Trinh vẫn duy trì dáng vẻ chờ cô trả lời, cực kỳ kiên nhẫn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cuối cùng cô lấy hết dũng khí: “Lớp em có rất nhiều bạn nữ thích anh, các bạn ấy hỏi em mùi hương trên người anh là do xịt nước hoa hay là mùi hương của cơ thể, em không dám hỏi anh, cho nên…”
 
Nhiếp Trinh nhướng mày, nói vậy là người khác thích anh à.
 
Anh đút tay vào túi quần khom người xuống, Hạ Nhất Dung giương mắt nhìn anh một cái rồi lập tức giật mình tránh né, ánh mắt của anh giống như một cái hố sâu không đáy, cô không dám nhìn thẳng vào anh.
 
“Vậy là không phải nhóc thích tôi?”
 
Hạ Nhất Dung quơ quơ hai tay, Nhiếp Trinh hoài nghi rằng, có phải cô muốn quơ cả hai chân lên không.
 
Thái độ phủ nhận của cô kịch liệt như vậy, xem ra chính anh tự mình đa tình thôi.
 
Nhiếp Trinh hừ một tiếng, bỏ lại một câu: “Nhàm chán.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Nhất Dung trằn trọc không hiểu, suy nghĩ nửa ngày trời cũng không nghĩ ra được, Nhiếp Trinh nói cô nhàm chán hay là nói chuyện này nhàm chán.
 
Lúc mọi người tiếp tục ngồi vòng tròn xung quanh cô, Hạ Nhất Dung chỉ vờ nói như thật: “Không có makeup, lông mi cũng là hàng thật. Anh ấy không xịt nước hoa, mình chưa từng ngửi qua mùi hương đó.”
 
Cô mừng thầm, cảm thấy câu trả lời của mình thật sự rất khéo. Huống chí từ nhỏ cô đã thích những thứ có mùi thơm ngào ngạt nên đã mua không biết bao nhiêu loại nước hoa và tinh dầu thơm, quầy rượu của ông ngoại đều được cô trưng dùng, bày trí đủ loại chai lọ.
 

Theo kinh nghiệm ngửi mùi thơm năm sáu năm qua của cô, thì quả thật mùi hương trên người Nhiếp Trinh không phải là mùi nước hoa.
 
Vừa mát lạnh vừa cổ kính, giống như rừng cây cổ thụ sau cơn mưa, là loại mùi hương cực kỳ sâu lắng.
 
Mọi người đều đang cảm thán: “Quả nhiên là Nhiếp Trinh, phẩm hạnh trời ban.”
 
Có một cô gái khoanh tay cười lạnh một tiếng.
 
Hạ Nhất Dung nương theo tiếng cười ngó sang, mắt cô ta hẹp dài, môi hơi mỏng, sống mũi cao, cằm đầy đặn, vẻ ngoài trưởng thành hơn độ tuổi vốn có.
 
Trực giác của Hạ Nhất Dung cho biết cô gái này không dễ hoà hợp, quả nhiên giọng nói lanh lảnh của cô ta đi thẳng vào chủ đề.
 
“Thế nào gọi là cậu chưa từng ngửi qua mùi hương này?”
 
“Thế nào hả, vốn dĩ cậu không hề hỏi đúng không?”
 
“Hạ Nhất Dung, căn bản cậu và Nhiếp Trinh không hề quen biết nhau đúng chứ? Đó đều là suy đoán của cậu thôi, đúng không?”
 
Hạ Nhất Dung ngập ngừng: “Không phải, tôi đã ngửi áo anh ấy, không có mùi nước hoa.”
 
Cô gái đó lập tức bắt lấy lỗ hỏng trong câu nói của cô: “Cho nên căn bản là cậu không hề hỏi anh ta.”
 
Mặt Hạ Nhất Dung đỏ lên, Vu Ái Ái thấy cô như vậy thì tiến tới giải vây: “Lâm Lăng cậu đủ rồi đó, chẳng phải Nhất Dung đã nói trên áo không có mùi nước hoa sao?”
 
Có người phụ hoạ thêm: “Đúng vậy, không có mùi nước hoa thì chắc chắn không xịt nước hoa. Nhất Dung cũng không nói sai.”
 
Lâm Lăng vẫn không chịu từ bỏ, kiên trì nói: “Nhưng cậu ta không hề hỏi!”

 
Cô ta cười khinh: “Đến trường tan trường cùng Nhiếp Trinh thì đã sao, chẳng phải cậu ta cũng giống như chúng ta, đều không thể bắt chuyện với Nhiếp Trinh à.”
 
Lúc này Hạ Nhất Dung mới nhận ra, vì Lâm Lăng ghen tị nên cô ta mới chèn ép cô một cách đáng sợ như vậy.
 
Những người khác thì có thể nói, họ chỉ tò mò về Nhiếp Trinh như một fangirl thôi, còn cô ta thì thật sự thích Nhiếp Trinh.
 
Sau khi đã nghĩ thông suốt, cô không hề tức giận, cũng không hề tranh cãi với cô ta, quay đầu đi nói chuyện với những người bạn khác, được các bạn học xa lạ đón nhận, còn là ở một nơi mới mẻ, có được tình bạn bè hiếm có và trân quý, Hạ Nhất Dung đã thấy quá đủ rồi.
 
Buổi chiều lúc tan học, Hạ Nhất Dung bất ngờ thấy Lâm Lăng đứng dưới toà giảng dạy cấp 3.
 
Lâm Lăng thấy cô thì lập tức ngoảnh đầu đi một cách cao ngạo, Hạ Nhất Dung cũng không muốn mất mặt đi tới đó làm gì.
 
Lúc mọi người đã sắp rời đi hết thì Nhiếp Trinh mới xuất hiện, cho nên mỗi ngày Hạ Nhất Dung đều sẽ trải qua thử thách đối diện với những ánh nhìn của nam sinh cấp 3.
 
Cô vẫn khá lo lắng dưới những ánh mắt sáng ngời đó, nói toạc ra chính là ánh mắt phóng túng, còn tính cách của Hạ Nhất Dung thì khá nhu mì, khó mà thay đổi.
 
Nhưng hôm nay, có nam sinh thản nhiên tới gần, cố ý đụng vào bả vai cô.
 
Cười hì hì nói: “Đàn em, thật ngại quá.”
 
Nam sinh bên cạnh anh ta cũng cười theo.
 
“Này!” Giọng nói dõng dạc đủ sự uy hiếp khiến bọn họ ngẩng đầu đáp lại.
 
Nhiếp Trinh đứng trên hành lang lầu ba nhìn xuống, trông hờ hững nhưng lại vô cùng ngạo mạn: “Cách xa em ấy một chút.”

 
Đến bây giờ mọi người mới biết cô gái này có quan hệ với Nhiếp Trinh. Hai nam sinh bên cạnh Hạ Nhất Dung nhanh chóng chuồn đi.
 
Tốp năm tốp ba đằng sau cũng không dám làm gì trắng trợn, họ nhìn Hạ Nhất Dung bằng ánh mắt trêu ghẹo.
 
Hạ Nhất Dung nhìn Lâm Lăng đang đứng ngay đầu cầu thang, tuy cô ta hơi lo lắng nhưng trong mắt của mấy nam sinh lớn hẳn hơn vài tuổi thì cô ta hơi kênh mặt, thậm chí còn nhìn thẳng vào mắt họ.
 
Nhưng lúc Nhiếp Trinh xuống, ánh mắt kiêu ngạo của của cô ta lập tức trở nên e lệ.
 
Hạ Nhất Dung không nghe thấy cô ta nói gì với Nhiếp Trinh, chỉ thấy Nhiếp Trinh vẫn bước đi liên tục, cô ta đuổi theo bên cạnh trông vừa gấp gáp vừa luống cuống.
 
Cuối cùng họ cũng đi tới gần cô, Nhiếp Trinh không thèm ngoảnh đầu nhìn: “Ồ? Vậy cũng không phải chuyện của cô.”
 
Anh vẫn giữ tư thế đó, đút tay vào túi quần, cúi người nhìn Hạ Nhất Dung.
 
“Sau này đến chờ ngay cửa lớp tôi.”
 
Hạ Nhất Dung ngơ ngác nhìn anh, rồi lại lén nhìn Lâm Lăng đằng sau anh.
 
Nhiếp Trinh vỗ vỗ lên đầu cô, Hạ Nhất Dung tưởng rằng anh xem cô như quả bóng da.
 
“Đi thôi, ngây ngốc ở đó làm gì?”
 
Cô nắm quai cặp đi theo anh, đi được hai bước thì nhớ tới Lâm Lăng, ngoảnh đầu lại thì thấy dáng vẻ tức giận xấu hổ của cô ta.
 
Xe chạy vào đại viện, Nhiếp Trinh đột nhiên lên tiếng, hiếm khi anh chủ động nói chuyện với Hạ Nhất Dung, vậy nên cô lập tức ngồi lại ngay ngắn.
 
“Nữ sinh kia cáo trạng trước mặt tôi, nói nhóc lén ngửi áo tôi.”
 
Anh khẽ nhích người, Hạ Nhất Dung cảm thấy tóc gáy mình đều dựng hết lên, không nhịn được mà nép người sang bên cạnh.
 

Nhiếp Trinh thấy phản ứng của cô, cười giễu một tiếng, Hạ Nhất Dung đợi nửa ngày trời cũng không nghe anh nói gì.
 
Đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, vậy là có ý gì?
 
Hạ Nhất Dung lại cau mày suy nghĩ một hồi lâu, cảm thấy con người Nhiếp Trinh đúng là kỳ quái.
 
Từ trước đến này, hễ cô muốn gì hay nghĩ gì thì trên mặt đều viết rất rõ, lúc ăn cơm bà Bạch cũng cười cả buổi vì chuyện này.
 
“Tiểu Dung, con muốn hỏi nhóc Trinh cái gì thì cứ hỏi, nhìn thằng bé hơi lạnh lùng nhưng đáng yêu lắm đó.”
 
Nhiếp Trinh không hài lòng nói: “Ai đáng yêu chứ.”
 
Hạ Nhất Dung đỏ mặt, cũng không dám nghĩ lung tung, vùi đầu ăn cơm trong im lặng.
 
Hạ Nhất Dung tắm rửa xong xuôi, đang ngâm nga hát và thoa sữa dưỡng thể thì có tiếng gõ cửa.
 
Cô đi chân không ra mở cửa, Nhiếp Trinh mặt không thay đổi đứng ngay đó, ngón tay gập lại, không kiên nhẫn mà gõ gõ lên khung cửa.
 
“Anh trai nhóc kêu tôi nói rằng, nhóc là con gái nhà họ Hạ, không ai có thể ức hiếp nhóc.”
 
Hiếm khi anh nói một câu dài như vậy, nói xong lại im lặng một hồi lâu.
 
“Có gì muốn hỏi thì cứ hỏi, đừng có nghẹn như đà điểu.”
 
Anh không thể không thừa nhận, em gái của Hạ Nghị Lâm không giống những cô gái khác khoe khoang già mồm.
 
Cô rất biết cách không gây phiền phức cho người khác, biết tiến thoái và biết chừng mực.
 
Vậy anh cũng sẵn lòng nể mặt người bạn tốt của mình, trông nom cô một thời gian.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui