Chương 100: Thiên phú
Edit: Phộn
––––––––––
Sinh viên Khoa Mecha?
"Huấn luyện viên Lăng, anh nói giỡn hả?"
Huấn luyện viên trẻ tuổi tên là Trần Lí, là huấn luyện viên thuộc Khoa Kỹ thuật Mecha, tháng trước mới được điều đến Học viện Vấn Thiên nên chưa biết hết mặt của sinh viên trong khoa, vì vậy mà anh mới nghĩ là Lăng Bình đang nói đùa.
Kỹ thuật "tinh luyện" không phải cứ học ngày một ngày hai là làm được.
"Sinh viên của tôi mà tôi không biết sao?" Lăng Bình nhíu mày, chỉ vào băng đeo tay trên tay áo huấn luyện của Lâm Hân, "Nhìn kỹ xem, băng đeo tay này là bên Khoa Mecha."
Trần Lí nhìn kỹ, kinh ngạc.
Băng đeo tay của mỗi Khoa khác nhau, logo trên băng đeo tay của Khoa Mecha là một hình cầu, còn của Khoa Kỹ thuật Mecha là những công cụ sản xuất, rất khác nhau.
"Đúng Khoa Mecha thật này..." Anh lẩm bẩm, "Không đúng! Sao sinh viên mecha biết chế tạo mecha được? Kỹ năng này không kém cạnh gì so với sinh viên kỹ thuật mecha ở lớp A! Trò ấy học môn tự chọn là chế tạo mecha hả?"
"Không." Lăng Bình xoa cái cằm bóng loáng của mình, nhìn Lâm Hân trong màn hình thành công tinh luyện sừng dị thú thành những linh kiện tiêu chuẩn, "Trò ấy vừa mới chuyển trường, trước mắt chưa học môn tự chọn."
Còn về lý do tại sao lại biết chế tạo mecha thì chỉ có thể nói đó là vấn đề kỹ năng, một số người có tài năng trời cho, chỉ cần đọc sách là có thể hiểu được.
"Hạt giống tốt vậy mà không học kỹ thuật mecha, tiếc ghê." Đôi mắt Trần Lí thèm thuồng nhìn Lâm Hân.
Lăng Bình lập tức cảnh giác, trừng mắt nhìn Trần Lí, "Nè nè, đừng có mà nghĩ tầm bậy nha! Trò ấy là cục vàng của Khoa Mecha chúng tôi, tuyệt đối không chuyển ngành!"
Trần Lí vội vàng xua xua tay: "Không dám, không dám, tôi nào dám thuyết phục trò ấy chuyển ngành— chỉ nghĩ trong đầu thôi, ha ha ha, trò ấy vẫn chưa học học phần tự chọn mà đúng không? Chọn môn chế tạo mecha cũng vậy thôi!"
Lăng Bình nói: "Cái đó thì tùy ý của trò ấy."
Thật ra ông muốn nói là, học cái gì mà môn tự chọn, tập trung học một môn là đủ rồi.
"Thật ra tôi nghĩ trò ấy phù hợp với bên Chiến đấu hơn." Huấn luyện viên đứng cạnh chen vào nói, "Thằng nhóc này là người nhạy bén và gan dạ, dám tìm ra những cách mới, có khả năng lãnh đạo khá tốt, nếu học môn tự chọn là Chiến đấu thì tương lai nhất định sẽ là một vị tướng hiếm có."
"Đừng hòng cướp nhá!" Thấy sinh viên của khoa mình bị các huấn luyện viên của khoa khác nhìn như hổ rình mồi, Lăng Bình vừa tự hào vừa lo lắng. Mấy người này không những biết ăn nói mà thủ đoạn cũng không vừa, nhưng mà đừng có lấy mấy cái đó đi lừa sinh viên của ông chuyển ngành!
Mấy huấn luyện viên khác biết vậy là được rồi, ông nhìn màn hình ảo tủm tỉm cười.
***
Bên con suối, Lâm Hân tinh luyện toàn bộ sừng dị thú xong thì thu lại tinh thần lực, cả người đầm đìa mồ hôi, mi tâm đau đớn, là triệu chứng khi sử dụng tinh thần lực quá độ.
Cởi mũ quân đội xuống, day day mi tâm, Bạch Giải Thú trong căn nguyên tinh thần hiểu ý cậu, nhanh chóng bổ sung tinh thần lực cho cậu, chỉ trong nháy mắt cậu lại tràn đầy năng lượng.
Dưới chân cậu là một đống ốc vít và đai ốc, cậu nhặt một cái lên đưa cho Dịch Địch, hỏi cậu ta: "Như vầy được không?"
Dịch Địch cầm lấy cái ốc vít nhỏ nhìn kỹ.
Tốt đến mức cậu ta không bới được lỗi!
Ốc vít rất được làm rất chi tiết và tỉ mỉ, là một cặp hoàn hảo với đai ốc.
"Cậu từng học kỹ thuật mecha sao?" Cậu ta hỏi Lâm Hân.
Lâm Hân lắc đầu, "Không có."
Dịch Địch đứng hình vài giây, kinh ngạc hỏi, "Chưa từng học nhưng sao cậu biết tinh luyện?"
Từ hồi còn nhỏ cậu ta đã bắt đầu học kỹ thuật mecha, đến năm 15 tuổi mới học cách tinh luyện. Những sản phẩm tinh luyện đầu tiên xấu tới mức không dám cho ai xem, vì vậy cậu ta đã sớm "phi tang chứng cứ". Mãi cho đến năm 16 tuổi mới có thể làm chủ được kỹ năng này nhờ luyện tập.
Tuy nhiên vì tinh thần lực của cậu ta chỉ mới ở cấp 5 trung cấp nên không theo kịp tiêu chuẩn của kỹ thuật tinh luyện, không thể tạo ra được những linh kiện cao cấp, cho nên khi Lâm Hân hỏi có biết đóng thuyền không, cậu ta mới không trả lời ngay.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Đóng một con thuyền gỗ bình thường thì dễ, nhưng để làm ra một con thuyền có động cơ để chạy thì rất khó!
Hồ Bea lớn như vậy, chèo thuyền gỗ tới năm nào mới xong?
Thuyền máy thì khác.
Nếu chế tạo thành công thì giời gian di chuyển sẽ được rút ngắn hai ngày, việc giành hạng nhất trong khóa huấn luyện đầu tiên sẽ không còn là vấn đề.
Vấn đề ở đây chính là không có tinh thần lực phù hợp, cậu ta không thể tạo ra một con thuyền máy chỉ với 2, 3 ngày. Mà theo cậu ta quan sát thì Lâm Hân là người có cấp bậc tinh thần lực cao nhất, nếu có cậu hỗ trợ thì sẽ đỡ hơn rất nhiều.
Có điều cậu ta cũng biết có hơi viển vông khi muốn một người chưa từng học kỹ thuật mecha đi "tinh luyện" vật liệu của dị thú, cậu ta ném sừng dị thú sang là để thử xem cậu (Lâm Hân) có thể làm được tới đâu.
Kết quả lại thật bất ngờ, khiến cả cậu ta và những đồng bọn phải sợ ngây người!
"Tớ đọc sách." Lâm Hân thành thật nói, "Trong phòng làm việc của anh tớ có rất nhiều sách chuyên ngành, lúc thấy chán tớ thường đọc vài quyển để giải trí."
Dịch Địch: "..."
Đồng đội: "..."
Tài năng kiểu gì vậy?
Đọc một cái thôi là ứ ừ?
Sao bọn họ không làm được như vậy?
Đàm Nặc thật sự phục Lâm Hân.
Ngày đầu tiên Lâm Hân chuyển trường đứng nhất lớp vì bài kiểm tra, thật ra cậu ta vẫn cảm thấy không phục, ở mấy lần kiểm tra sau đó cậu ta vẫn âm thầm tự mình thi đấu, nhưng kỹ năng không bằng người ta, hết lần này tới lần khác chỉ được hạng hai.
Bây giờ biết bạn học Lâm có tài năng đặc biệt như vậy, cậu ta xin thua hoàn toàn.
Chúc Thạch giơ ngón cái, khâm phục nói: "Đỉnh!"
Trương Tiểu Tư hưng phấn ôm mặt của mình. Ỏoooo! Đúng là thần tượng của cô có khác, giỏi hết phần người ta luôn!
Đầu óc Giang Trạch Nguyên xoay chuyển nhanh chóng, nhìn chằm chằm đống linh kiện tiêu chuẩn dưới đất, cậu ta hỏi Dịch Địch: "Cậu muốn đóng thuyền máy hả?"
"Ừ." Dịch Địch vuốt cằm, "Đã làm thì phải làm cho tới."
Giang Trạch Nguyên hỏi: "Kịp không?"
Dịch Địch nói: "Ban đầu nếu chỉ một mình tớ thì không kịp thật, nhưng giờ có thêm bạn học Lâm thì tớ nghĩ không có vấn đề gì đâu. Mà trước hết thì phải có đủ nguyên liệu cái đã."
Lệ Phong nhướn mày hỏi: "Nói cách khác là chúng ta phải giết thật nhiều dị thú để thu thập đủ nguyên liệu."
Dịch Địch gật đầu: "Đúng vậy."
Giang Trạch Nguyên cân nhắc xem phương án này khả thi hay không, "Các cậu thấy ổn không?"
Chúc Thạch là người đầu tiên giơ tay, "Đồng ý!"
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Những người khác cũng giơ theo, tất cả đều đồng ý.
Dịch Địch nhìn Lâm Hân thật kỹ, thâm sâu nói: "Vất vả lắm đấy."
Chế tạo mecha là một công việc vừa chán lại vừa khéo léo, không có kiên nhẫn thì không kiên trì lâu được.
"Tớ làm được." Lâm Hân nói. Chính cậu là người đề nghị dùng thuyền để đi qua hồ mà, nếu kế hoạch này thực hiện được thì sao phải bỏ qua?
Cái cậu không thiếu nhất chính là kiên nhẫn và kiên trì.
Điều khiển mecha cũng thường vừa chán mà lại vừa phải khéo léo mà?
Thảo luận kết thúc, cơm trưa cũng nấu xong.
Tống Cẩn Vũ và Vương Đồng tham gia thảo luận mà cũng không quên nhiệm vụ nấu ăn, bọn họ nhanh nhẹn dựng bếp đá, xin lửa của Lâm Hân rồi để một cái nồi to lên, thái lát thịt dị thú bỏ vào nồi để nấu canh, mùi thơm tỏa tứ phía.
Thiếu niên 17, 18 tuổi đang ở thời kỳ cơ thể đang phát triển, đặc biệt là sinh viên Alpha, đều là những người ăn mạnh, một miếng thịt dị thú chắc chắn không đủ để bọn họ ăn nên Tống Cẩn Vũ bắt thêm vài con cá lớn, làm sạch nội tạng rồi nướng lên, rắc thêm gia vị, thơm ơi là thơm.
Vương Đồng dùng dị thực hái được ở trên đường nấu một nồi canh, thả thêm nấm vào, một nồi súp đặc sệt tươi ngon ra lò.
Mười thiếu niên ăn uống say sưa.
Mấy huấn luyện viên ở trong căn cứ nhìn mà thèm.
"Mấy nhóc con này thảnh thơi quá he? Không sợ mùi thức ăn hấp dẫn dị thú tới hả?"
"Ha ha, yên tâm đi, rồi mấy đứa nó sẽ bị thực tế dạy cho một trận thôi."
Trong tự nhiên, một sự bất cẩn cũng có thể khiến bạn trả giá bằng mạng sống!
"Chúng đều là mấy nhóc con được huấn luyện qua, hẳn là không phạm nguyên căn cơ bản đâu."
"Hai sinh viên hậu cần này khá phết, thịt dị thú mà chúng chọn đều là tinh hoa hội tụ, hàm lượng dinh dưỡng cao, bổ sung thể lực rất rốt."
Các huấn luyện viên ngồi đánh giá, còn nhóm thiếu niên thì đang hồn nhiên ngồi ăn trưa không hay biết gì.
Lâm Hân uống canh, tinh thần lực không dám thả lỏng dù chỉ một giây, vẫn khuếch tán trong vòng một 100m để xem có con dị thú nào bén mảng lại gần hay không.
Mùi thơm của thức ăn bay rất xa, những con dị thú có cái mũi thính ngửi thấy mùi thơm bắt đầu rục rịch.
"Có một con thú khác thường đến đây!" Lâm Hân uống canh xong thì buông bát xuống, toàn thân cảnh giác.
Đàm Nặc nuốt miếng thịt cuối cùng, đứng cạnh cậu, "Cách chúng ta bao xa?"
"70 mét." Lâm Hân nói, để Thiên Cơ dò xem vị trí cụ thể của con dị thú ở đâu.
"Tít tít~" Ăng-ten trên đầu Thiên Cơ xoay tròn, ánh sáng chập chờn, "Tọa độ 234;134 có một con Phong Lang cấp 3."
*Phong Lang: chó sói gió.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
"Phong Lang?" Tống Cẩn Vũ vừa dọn nồi niêu vừa hỏi, "Lông của Phong Lang rất tốt, có thể lột để làm chăn."
Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở trong rừng dị thú rất lớn, mặc dù bọn họ đang mặc quần áo huấn luyện hằng nhiệt nhưng tới ban đêm cũng khó chịu được cái lạnh, để đề phòng trường hợp xấu nhất, họ phải thu thập nhiều vật tư nhất có thể để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.
Huấn luyện viên Khoa Hậu cần thường dạy rằng, để làm một người hậu cần đủ trình độ thì bạn phải học cách tận dụng mọi nguồn lực sẵn có, đặc biệt là ở những nơi hoang dã, những nơi khó đề phòng nguy hiểm, vì vậy bạn cần phải cẩn thận hơn, thu thập càng nhiều nguyên vật liệu càng tốt.
"Phong Lang là dị thú sống theo bầy đàn, con này hành động một mình nên rất có thể nó là con dò đường."
"Vậy... giết hay không giết?" Trương Tiểu Tư lo lắng hỏi.
"Giết!" Dịch Địch đẩy kính lên, "Móng vuốt của nó rất có ích."
"Vậy thì giết." Lâm Hân nói với Đàm Nặc, "Cậu bảo vệ họ, tớ sẽ đi một mình."
Đàm Nặc sợ hãi, "Không được! Lỡ đâu một trăm con cùng nhào lên thì một mình cậu làm sao đỡ được!"
Lâm Hân bình tĩnh nhìn cậu ta, nói: "Tớ có Thiên Cơ mà, không sao đâu."
"Tít tít!" Thiên Cơ lắc dây ăng-ten tỏ vẻ đồng ý. Nó đã được nâng cấp lên mecha cấp 5, được trang bị vũ khí năng lượng cao, giết dị thú cấp 3 là chuyện nhỏ như con thỏ.
Đàm Nặc sững sờ, cầu cứu nhìn Giang Trạch Nguyên.
Giang Trạch Nguyên nghiêm túc nói, "Chúng ta lượng sức bản thân mà làm, một khi tình huống bất ổn thì tuyệt đối không được ham chiến. An toàn là trên hết!"
Lâm Hân nói: "Được."
Cậu không đóng vai anh hùng, càng không phải là người thích lấy mạng sống của đồng đội ra để đùa giỡn.
"Thiên Cơ, biến thân!"
"Tít tít, rõ!"
Quả cầu mecha xanh lam phân tách, chuyển hóa, tổ hợp lại.
Lâm Hân dùng khinh công bay vào buồng lái của mecha chỉ trong vài giây rồi lao về hướng của con Phong Lang đang đứng.
Đàm Nặc cũng để Mạc Tà biến hình để bảo vệ đồng đội của mình bất cứ lúc nào.
"Húuuuu—"
Con Phong Lang trắng như tuyết chạy ra khỏi khu rừng rậm rạp, khi nhìn thấy "người khổng lồ" bay đến trước nó, nó ngừng chạy, tru lên để gọi bầy đàn của mình.
Lâm Hân nhíu mày điều khiển Thiên Cơ vung kiếm, chém về phía con Phong Lang dài ba mét.
Con Phong Lang mạnh mẽ né đi, nhe răng há miệng, đôi mắt thú đỏ như máu của nó hung tợn trợn trừng nhìn mecha màu xanh lam đang chặn đường nó.
Mặc dù dị thú cấp 3 có hình dạng động vật nhưng nó có chỉ số thông minh tương đương với một đứa trẻ 3 tuổi, cộng thêm con Phong Lang này đã sống trong rừng hồ Bea nhiều năm, không xa lạ gì với mấy cái con vụn sắt to lớn này.
Bởi vì thỉnh thoảng sẽ có con người điều khiển những thứ này để di chuyển trong rừng, cũng bởi vậy mà bầy đàn của nó chịu phải tổn thất nặng nề, số lượng con từ hơn 1000 giảm còn 90, vất vả sinh mãi mới thêm được 150 con, nhưng mấy con vụn sắt này lại tiếp tục xuất hiện trong rừng!
Lần này nó muốn cho cái con người đang điều khiển cục sắt này biết thế nào lễ độ!
"Húu— húu—"
Tiếng sói tru vang vọng khắp khu rừng, mặt đất rung chuyển, một đàn Phong Lang xông đến từ bốn phương tám hướng.
Sắc mặt Lâm Hân vẫn không thay đổi, bày tư thế chiến đấu ra.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
––––––––––
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...