Biến Thành Tiểu O Tể Tể Rồi

Chương 99: Tiểu đội thong thả

Edit: Phộn

––––––––––

"Cá có cánh, dị thú cấp 2, sống theo bầy đàn và thích săn mồi theo nhóm, có thể vừa bay vừa lặn dưới nước, nọc độc có thể gây mê."

Giọng nói của Giang Trạch Nguyên vang lên trong bộ đàm đeo bên tai.

"Cẩn thận đừng để dính độc, Khoa Chiến đấu và Khoa Mecha bảo vệ những đồng đội còn lại."

Không cần cậu ta nhắc nhở, Lâm Hân đã sớm điều khiển dù trí năng di chuyển đến phụ cận Trương Tiểu Tư và Phương Lộ Lộ, bắn vào đầu một con cá có cánh.

Súng là khẩu súng dùng bằng tinh thần lực do học viện phát, phải ngưng tụ tinh thần lực để tạo ra đạn để dùng, và sức mạnh của những viên đạn cũng sẽ phụ thuộc vào sức mạnh tinh thần lực của người sử dụng.

Sau khi tinh thần lực của Lâm Hân thăng lên cấp 6, cậu sử dụng ngày càng thuần thục hơn, không tốn nhiều sức để ngưng tụ từng viên đạn mà mỗi viên đều cực kỳ uy lực, chính xác bắn vào đầu từng con cá có cánh, một phát chết một con. Chẳng bao lâu xung quanh cậu dần có khoảng trống, cá có cánh cũng thưa bớt.

Trương Tiểu Tư và Phương Lộ Lộ nhìn cậu đầy sùng bái, không thể tin được.

Hu hu hu—

Cùng là Omega mà sức chiến đấu của họ cùi còn hơn chữ cùi.

Tinh thần lực cấp 3 tuy có thể ngưng tụ thành đạn nhưng bắn ra thì chỉ có gãi ngứa cho cá có cánh chứ không có sát thương.

"Cảm ơn bạn học Lâm!" Hai người một trước một sau cám ơn cậu thông qua bộ đàm.

"Không có gì. Chú ý giảm tốc độ rơi xuống, cẩn thận để không lệch bị lệch hướng." Lâm Hân nhắc nhở.

"Rõ!"

Hai người cẩn thận điều chỉnh dù trí năng để không bị lạc đồng đội.

So với dễ dàng của Lâm Hân thì bên Đàm Nặc có hơi chật vật.

Là Alpha có tinh thần lực cấp 5 nhưng đạn được ngưng tụ lại có uy lực quá chênh lệch so với của Lâm Hân, phải dùng ít nhất hai phát súng mới có thể giết chết một con cá có cánh, cộng thêm ảnh hưởng của lực gió và lực cản, độ chính xác bị giảm đi nên không thể bắn vào đầu dị thú, để cho nó có cơ hội vùng vẫy.

Thấy vậy, Giang Trạch Nguyên bảo Lệ Phong đến hỗ trợ.

Lệ Phong điều khiển dù nhảy, bay tới chỗ Đàm Nặc giúp cậu.

Mười phút sau, cả nhóm đã thoát khỏi phạm vi tấn công của cá có cánh, chuẩn bị đáp xuống rừng.

Tuy nhiên, trận chiến vẫn chưa kết thúc.

Tiếng động trên không trung đã thu hút sự chú ý của đám dị thú dưới mặt đất từ lâu, nhìn đám con người như thức ăn từ trên trời rơi xuống, bọn dị thú rục rịch ra khỏi ổ, chờ "thức ăn" chui đầu vào lưới.


Lâm Hân và Đàm Nặc tiên phong, thiết bị sau lưng họ chuyển động, chiếc dù trí năng tự động gấp gọn lại, hai người nhanh nhẹn nhảy lên cành cây và triệu hồi quả cầu mecha, quả cầu mecha biến đổi giữa không trung, hai người lao nhanh vào buồng lái, triển khai tấn công về phía những con dị thú cấp 3 đang trực chờ ở bên dưới.

Không cần nói cũng biết sức công phá của mecha mạnh cỡ nào, bảy tám con dị thú bị giết tan xác, thời điểm những người còn lại hạ cánh, trận chiến đã kết thúc hoàn hảo.

Thiên Cơ đẹp trai đút kiếm vào vỏ, lặng lẽ đứng sang một bên.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Cửa buồng lái mở ra, Lâm Hân mặc đồng phục chiến đấu màu đen nhảy xuống. Thiên Cơ cũng phân tách và tổ hợp lại, biến về thành một quả cầu mecha nhảy tưng tưng bên cạnh cậu.

"Waoo! Đẹp trai lắm!" Chúc Thạch hâm mộ nói, "Sao lúc đầu mình không chọn làm lính mecha nhỉ?"

Lệ Phong mở miệng, đả kích cậu nói: "Muốn làm lính mecha thì tinh thần lực phải đạt cấp 3 trước 10 tuổi."

Chúc Thạch gãi ót, chợt nhận ra: "Ừ he!"

Trước mười tuổi cậu chỉ mới cấp 2, lên trung học cơ sở thì mới thăng cấp 3, nhưng vậy cũng đã bỏ qua cơ hội được lựa chọn rồi.

Xác chết của dị thú rải rác xung quanh, mùi máu nồng nặc, hai sinh viên Quân y tái nhợt mặt mày, bịt kín mũi trốn ở một bên.

Tổng Cẩn Vũ cầm con dao sắc bén trong tay, ngồi xổm trước một cái xác dị thú, tàn nhẫn lọc da, xẻo một miếng thịt đẫm máu xuống.

Phương Lộ Lộ thấy thì suýt ói ra.

Vương Đồng lấy một ít dị thực nhét vào một cái túi làm bằng vật liệu đặc biệt, "Đó là thức ăn của chúng ta sau này đấy, mau mau làm quen càng sớm càng tốt."

Phương Lộ Lộ khó khăn gật đầu.

Giang Trạch Nguyên nhìn xung quanh, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nhanh chóng chỉnh đốn rồi rời nơi này mau, mùi máu tươi sẽ thu hút những con dị thú khác."

Tống Cẩn Vũ nói với Vương Đồng: "Giúp tớ lột da của con này đi, có ích."

Không nói một lời, Vương Đồng lấy ra con dao sắc bén tương tự, chộp lấy xác của con dị thú "xoẹt xoẹt" vài đường, chỉ chốc lát đã lột được một tấm da hoàn chỉnh.

Dịch Địch nhìn thấy sừng của một con dị thú, lấy máy cưa điện ra cưa sừng.

Những người khác thì cảnh giác canh chừng, đề phòng dị thú có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Mười lăm phút sau, cả nhóm rời đi.

Ngay khi bọn họ vừa đi, những con dị thú ngửi thấy mùi máu cũng chạy tới, thấy một đống xác chết rải rác khắp mặt đất thì tự dưng thấy hết thèm ăn.

Rừng hồ Bea là một khu rừng nguyên sinh, sinh viên đang ở bìa rừng, họ phải vượt qua khu rừng rậm này để hoàn thành nhiệm vụ đến địa điểm được chỉ định.

Các sinh viên bị cá có cánh đánh cho tán loạn, bây giờ đã lạc nhau.


Nhóm của Lâm Hân đi bộ hai mươi phút mà vẫn không thấy đội nào khác.

"Có một con suối ở phía trước, chúng ta sẽ tạm nghỉ ở đó." Giang Trạch Nguyên cầm bản đồ thô sơ xem, nhíu mày nói.

"Có chắc là ở phía trước không?" Lệ Phong hỏi. Huấn luyện viên keo kiệt như quỷ, bản đồ điện tử cũng không cho, chỉ cho có tấm bản đồ vẽ tay đơn giản, trừ một vài đường vẽ thô sơ ra thì chẳng ma nào nhìn hiểu.

"... Chắc vậy." Thật ra Giang Trạch Nguyên cũng không chắc lắm.

"Có một dòng suối nhỏ ở phía trước cách đây 50 mét." Lâm Hân nói. Đối với người có tinh thần lực cấp 6, phạm vi cảm nhận sẽ tăng lên 100 mét, có thể theo dõi gió thổi cỏ lay ở bốn phía bất cứ lúc nào.

Những người khác không nghi ngờ gì, đi nhanh hơn, chặt chém những dị thực chặn đường bọn họ, tạo thành một con đường xuyên qua rừng rậm.

Rất nhanh sau đó họ đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.

Đi thêm khoảng 10m, quả nhiên có một con suối nhỏ ở đó.

Bây giờ là buổi trưa, vừa lúc nghỉ ngơi với nấu cơm trưa.

Tống Cẩn Vũ và Vương Đồng bên Khoa Hậu làm không ngơi tay. Họ lấy máy lọc nước từ không gian ra để lọc nước suối, xử lý thịt dị thú đã cắt trước đó, phụ trách việc nấu thức ăn cho cả mười người.

Giang Trạch Nguyên tìm một tảng đá lớn trải bản đồ lên, cùng thảo luận nghiên cứu lộ trình với những người khác.

"Hiện giờ chúng ta đang ở phía Đông Nam của khu rừng." Cậu ta chỉ vào góc phải dưới cùng của tấm bản đồ, "Mà địa điểm được chỉ định là ở phía Tây Bắc."

"Hôm qua tớ đã lên mạng search qua, để vượt qua rừng hồ Bea thì phải mất ít nhất nửa tháng." Đàm Nặc nói.

"Nửa tháng á? Vậy thì lâu lắm!" Chúc Thạch lớn giọng hô lên, "Như thế thì khác gì làm khó chúng ta?"

"Chắc phải có cách giải quyết chứ nhỉ?" Phương Lộ Lộ nhíu mi nói.

Trương Tiểu Tư thoáng nhìn thấy quả cầu mecha đang lơ lửng trên không trung, đầu lóe lên một ý tưởng, cô hưng phấn nói: "Để mecha chở chúng ta bay thì sao?"

Một ngày mecha có thể bay tới 500km, bay qua rừng thì lại dễ như ăn cháo.

Phương Lộ Lộ duỗi tay chỉ chỉ cái trán cô: "Ngốc ạ!"

Trương Tiểu Tư che chỗ bị chọt, phồng má, "Sao lại nói tớ ngốc?"

Đàm Nặc ho nhẹ một tiếng, nói: "Dùng mecha để bay là vi phạm quy định, nếu bị phát hiện sẽ bị tước quyền tham gia huấn luyện."

Trương Tiểu Tư thè lưỡi, "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Lâm Hân nhìn chằm chằm bản đồ một lúc, sau đó chỉ vào vòng tròn ở giữa và nói: "Đây là hồ."

"Đúng vậy." Giang Trạch Nguyên gật đầu, "Hồ Bea chiếm 1/3 diện tích khu rừng."


Tuyến đường ngắn nhất từ để đi từ Đông Nam đến Tây Bắc là đi đường vòng quanh bờ hồ Bea, nhưng như thế sẽ tốn rất nhiều thời gian và sức lực, gần như không thể đến đích nếu chỉ đi một tuần.

"Chúng ta không đi vòng quanh hồ." Đầu ngón tay Lâm Hân di chuyển, vẽ một đường dọc chia hồ Bea trên bản đồ làm hai.

Những người còn lại lập tức hiểu ý cậu.

"Ý bạn Lâm là... đi thẳng qua hồ?" Đàm Nặc hỏi.

"Ừ." Lâm Hân đáp.

"Chúng ta không có thuyền, không đi được." Lệ Phong nói.

Lâm Hân nhìn Dịch Địch đang ngồi ở một bên phân loại sừng của mấy con dị thú, những người khác cũng theo cậu nhìn Dịch Địch.

Tự nhiên Dịch Địch thấy ớn sống lưng, ngẩng đầu, đẩy kính lên, bình tĩnh hỏi: "Nhìn tớ làm gì?"

Lâm Hân hỏi thẳng: "Cậu biết đóng thuyền không?"

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Dịch Địch: "..."

"Không biết sao?" Lâm Hân nhíu mày.

"Biết!" Bị nghi ngờ vấn đề kỹ năng, Dịch Địch nhanh chóng trả lời, "Nhưng một mình tớ thì không làm hết được, cần phải có người giúp."

Chúc Thạch vỗ ngực tình nguyện, "Tớ có thể giúp."

Dịch Địch nhìn cậu, tàn nhẫn từ chối: "Không được."

Chúc Thạch không tin, khoe bắp tay mình ra, "Tớ có sức!"

Chặt cây nâng gỗ không là vấn đề với cậu.

Nhưng Dịch Địch vẫn khăng khăng lắc đầu, đôi mắt đằng sau cặp kính nhìn chằm chằm Lâm Hân.

Đàm Nặc đoán được ý đồ của cậu ta, uyển chuyển thuyết phục: "Bạn Lâm phụ trách việc chiến đấu giống tớ, sợ là không giúp được gì. Dù bạn Lâm có mạnh thế nào thì chung quy cậu ấy vẫn là một Omega, thể lực không thể nào bằng Alpha được, bạn Dịch một hai muốn bạn Lâm giúp đỡ thì có hơi ép buộc cậu ấy."

"Đúng đúng!" Trương Tiểu Tư đứng cạnh gật đầu phụ họa.

Lâm Hân lại không ngại, cậu bình tĩnh hỏi: "Cậu muốn tớ giúp thế nào?"

Dịch Địch nhặt cái sừng mà cậu ta đã cắt trước đó cùng với một cuốn tài liệu thẩy sang cho Lâm Hân, Lâm Hân chuẩn đét bắt được chúng.

Sừng dị thú giống như sừng trâu vậy, nhưng kích thước lớn hơn gấp đôi, chưa được xử lý nên vẫn còn dính máu.

"Dùng sức mạnh tinh thần lực của cậu để tinh luyện nó, rồi biến nó thành hình dạng này." Dịch Địch lấy một quyển sách, lật một trang, đưa hình ở trang đó cho cậu xem.

Một loạt các loại ốc vít và đai ốc được vẽ trên giấy.

Chúc Thạch tặc lưỡi. Sừng dị thú với đai ốc đai vít khác nhau dữ ha!

Lâm Hân nhìn chiếc sừng dị thú trong tay mình, không có động tác nào cả.


Tinh luyện là kỹ thuật đặc sản của những nhà kỹ sư mecha.

Hồi đầu mới đến lâu đài của Lý gia, ngày nào cậu cũng ở trong thư phòng đọc sách, có đọc một quyển về chế tạo mecha, biết yêu cầu về cấp bậc tinh thần lực của kỹ sư mecha cũng không thua gì chiến sĩ mecha.

Chỗ nào trên người dị thú cũng là kho báu, nguyên liệu sau khi được thu thập xong sẽ được kỹ sư mecha tinh luyện, trở thành nhiều loại nguyên vật liệu khác nhau.

Chất sừng của dị thú trong tay rất cứng, giống hệt kim loại vậy, và cậu phải tinh luyện nó thành một con ốc vít rất nhỏ, điều này cần phải có thao tác cực kỳ khéo léo.

Cậu chưa học kỹ năng tinh luyện bao giờ, chỉ đọc lý thuyết ở trong sách.

Huy động tinh thần lực trong căn nguyên tinh thần ngưng tụ vào hai lòng bàn tay, một quả cầu lửa xuất hiện bao bọc lấy chiếc sừng của dị thú.

Dịch Địch chăm chú theo dõi ngọn lửa trong lòng bàn tay của cậu,

Những người khác đều sửng sốt khi thấy chiếc sừng dị thú trong tay Lâm Hân từ từ biến đổi.

Tống Cẩn Vũ đang xếp đá để xây bếp lò, ngẩng đầu thấy lửa trong tay Lâm Hân thì hai mắt sáng rực lên: "Xin miếng lửa với!"

***

Căn cứ quân sự lục địa Lôi Sơn.

Trong phòng giám sát khổng lồ, hàng trăm màn hình ảo lơ lửng, mỗi màn hình là một tiểu đội huấn luyện, mọi cử động của bọn họ đều được vệ tinh quân sự theo dõi mà họ không hề hay biết.

Hai mươi huấn luyện viên hứng thú tụ tập quanh những màn hình ảo, quan sát các tiểu đội biểu diễn ở trong rừng như thế nào.

Hầu hết các tiểu đội đều chạy đua với thời gian, nhanh nhanh đi qua những cây cối trong rừng rậm, chiến đấu quyết liệt với những dị thú, một số ít thì có thay đổi nhỏ, lấy nguyên liệu từ dị thú rồi ăn đại thịt dị thú nướng để bổ sung thể lực.

Duy chỉ có một tiểu đội là nhàn nhã cắm trại bên bờ suối, hai sinh viên Khoa Hậu cần lấy nồi chảo ra, như thể hôm nay tui phải nấu một bữa cực kỳ chất lượng, còn những người khác thì ngồi thành một vòng tròn trên những bệ đá, nhìn thiếu niên đứng ở giữa "diễn xiếc" phun lửa.

"... Mấy đứa này đang làm gì vậy nhỉ?" Huấn luyện viên trẻ tuổi vừa vuốt cằm vừa cười hỏi, "Giờ nào rồi mà vẫn thong thả đi chơi vậy?"

"Haha, không phải chơi đâu." Huấn luyện viên của Khoa Kỹ thuật Mecha nhướn mày nói, "Anh có thấy đống đồ này nọ dưới chân mấy đứa không?"

Huấn luyện viên trẻ tuổi nhìn kỹ, kinh ngạc thốt lên: "Vít và đai ốc? Chẳng lẽ..."

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Anh nhướn mày, lập tức hiểu ra.

Đây là một kỹ thuật đặc biệt của các kỹ sư chế tạo mecha, có tên là "tinh luyện".

Khi ngọn lửa trong tay của thiếu niên ngày càng tinh khiết, một nửa chiếc sừng dị thú tăng tốc độ biến dạng, như thể nó bị vô số sợi tinh thần nạo đẽo, xử lý và biến đổi, ngọn lửa giống như một cái lò có nhiệt độ cao, tinh luyện sừng dị thú thành một linh kiện tiêu chuẩn.

"Sinh viên Kỹ thuật Mecha này học lớp nào thế! Rất giỏi!" Huấn luyện viên trẻ tuổi ngạc nhiên. Năm nhất mà có thể tinh luyện tới mức này thì đúng là đáng khen, nếu đào tạo bài bản thì có thể sau này sẽ trở thành một bậc thầy ngang tầm Tiến sĩ La Hải.

"Không phải Khoa Kỹ thuật Mecha đâu." Lăng Bình mặc một thân quân phục màu đen đẹp trai bước tới, nhìn Lâm Hân trên màn hình, ông giương khóe miệng, tự hào nói: "Đó là sinh viên của Khoa Mecha chúng tôi đấy."

––––––––––

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Diệu: Ngày đầu tiên bé cưng đi huấn luyện, nhớ bé!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận