Tối hôm qua thím Lý đến đưa bữa tối, Phàn Quỳnh cho rằng thím Lý là người tốt, hơn nữa cô nhìn thấy sự đau khổ trong mắt thím Lý, nên nhân lúc Thẩm Tư Niên đi vắng, cô đã giữ lấy thím Lý và cầu xin thím giúp cô chạy trốn.
Thím Lý có vẻ khó xử và do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn từ chối với vẻ áy náy.
“Xin lỗi cô, tôi không thể giúp được gì cho cô cả.
Cách thức của cậu chủ có chút cực đoan nhưng cũng là vì cậu ấy quá thích cô, xin cô hãy thông cảm cho cậu ấy một chút.
” Thím Lý cúi đầu, áy náy không dám nhìn Phàn Quỳnh.
Thông cảm?Phàn Quỳnh nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm.
“Thím Lý, Thẩm Tư Niên không chỉ cưỡng bức tôi mà còn giam cầm tôi, thím đang bảo một nạn nhân như tôi nên thông cảm cho cái tên tội phạm đã làm tổn thương tôi sao?” Phàn Quỳnh không thể tin nổi.
“Ôi! Cái gì mà tội phạm với cả nạn nhân chứ, tôi! Tôi chỉ khuyên cô nên nghĩ thoáng hơn, nếu không người khó chịu vẫn chỉ là bản thân cô mà thôi.
” Thím Lý nói xong thì cũng không thể chịu được lương tâm cắn rứt, gần như chạy trối chết vội vàng rời khỏi phòng.
Lại nghe thấy tiếng khóa cửa, Phàn Quỳnh nhếch khóe miệng cười tự giễu.
Cuối cùng cô cũng đã nhận ra sự thật, ngay cả một người phụ nữ có lương tâm như thím Lý cũng không thể giúp đỡ cô, ở đây không có ai sẵn lòng giúp cô thoát khỏi nanh vuốt của Thẩm Tư Niên cả, họ đều cùng một phe với Thẩm Tư Niên.
Niềm hy vọng duy nhất đã tan vỡ.
Cô chỉ có thể tự cứu mình.
Dù hiểu được đạo lý này nhưng cô vẫn cảm thấy rất khó chịu, vì vậy cứ nằm trên giường khóc suốt đêm.
Cô không khóc sau khi bị cưỡng hiếp, cũng không khóc khi biết mình bị nhốt, nhưng giờ đây cô cảm thấy trong lòng lạnh băng và bất lực.
Coi như là đang trút bỏ tủi thân và đau khổ của mình vậy, ngày mai sẽ lại bắt đầu tỉnh táo đứng lên.
Cố lên, Phàn Quỳnh, mày phải mạnh mẽ lên.
Phàn Quỳnh đã suy nghĩ làm sao có thể thoát ra căn phòng cả ngày.
Ở thời hiện đại, thỉnh thoảng cô sẽ chơi escape room với bạn bè, bình thường thì cô luôn có thể tìm ra manh mối để trốn thoát rất nhanh, nhưng tình hình hiện tại thì lại không giống vậy, đây không phải là trò chơi, đây thật sự là giam cầm.
Cửa bị khóa trái và không thể ra ngoài, thật ra trong phòng có một cái ban công, lúc trước Phàn Quỳnh đã cố gắng mở cửa sổ sát đất và đi tới ban công nhìn xuống, nó khá cao so với mặt đất, nhưng khoảng cách không phải là vấn đề, nếu bắt chước trong phim buộc chăn và ga giường thành dây thừng thì có lẽ sẽ tiếp đất an toàn, nhưng điều cần giải quyết bây giờ là Thẩm Tư Niên đã phái vài người canh gác ở tầng dưới, nếu cô trượt xuống từ đây thì nếu bị phát hiện khi còn đang ở giữa không trung thì làm sao mà trốn được nữa?Chẳng lẽ cứ bỏ cuộc như vậy sao?Phàn Quỳnh vỗ vỗ đầu, tự động viên mình: Đầu ơi, nhanh nghĩ ra biện pháp đi!Đang vắt óc nghĩ cách trốn thoát thì ngoài cửa lại vang lên tiếng vặn tay nắm cửa, Phàn Quỳnh ngẩng đầu nhìn, thấy Thẩm Tư Niên chầm chậm đi vào phòng với vẻ mặt âm u.
(Trứng màu)Thẩm Tư Niên: “Đạo diễn, rốt cuộc ai mới là nam chính? Sao lại luôn có con ruồi đáng ghét từ đâu bay tới bay lui vậy?”Phàn Quỳnh: “Từ từ, anh nói anh ta là ruồi, vậy tôi là gì?”Từ Phượng Thành: “Ruồi và “im lặng” là một cặp hoàn hảo, nên chúng ta là trời sinh một đôi.
”Phàm Quỳnh:???Đợi đã, giờ anh tự nhận mình ra là ruồi rồi hả.
Nhưng tôi thì không (im lặng) đâu!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...