Biến Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Đam Mỹ


Phàn Quỳnh Hoa đi theo Thẩm Tư Niên vào phòng, sau khi vào phòng, tay vắt sau lưng xoay lạch cạch một cái rồi khóa cửa.

Cô ôm lấy người đàn ông trước mặt từ phía sau lưng, bộ ngực đầy đặn mềm mại như thể vô tình mà áp lên lưng của người đàn ông, đầu tựa vào bờ vai của Thẩm Tư Niên rồi cọ xát, dịu dàng nói: “Tam gia…” m thanh nhẹ nhàng đến mức làm cho đầu óc người ta mềm nhũn ra.

Ngọn cỏ mềm mại bắt đầu trêu ghẹo vẽ vòng tròn lên ngực của Thẩm Tư Niên, đầu ngón tay nhè nhẹ quẹt lên trái thù du trước ngực, cố gắng châm lên ngọn lửa tình của người đàn ông.

Thẩm Tư Niên chỉ cười không nói, mặc cho cô làm nhưng không hề đáp lại.

Trong lòng Phàn Quỳnh Hoa hơi rầu rĩ, nếu người trước mắt là vị thiếu gia háo sắc nhà họ Quý kia thì chỉ cần mắt phóng điện một cái là liền vồ tới người cô vừa gặm vừa cắn như con chó vậy, mục tiêu của cô vẫn luôn là trở thành người phụ nữ của lão đại Giang Thành, Thẩm Tư Niên.


Phàn Quỳnh Hoa điều chỉnh lại trạng thái, trên mặt nở nụ cười vừa e thẹn vừa sợ hãi, lượn quanh trước mặt Thẩm Tư Niên, chớp chớp đôi mắt quyến rũ đa tình, tỏ vẻ đáng thương, từ dưới ngước lên nhìn Thẩm Tư Niên, muốn kích thích ý muốn bảo vệ của người đàn ông này.

“Tam gia thương xót Quỳnh Hoa, là phúc phần mà Quỳnh Hoa phải tu ba kiếp mới có, để Quỳnh Hoa giúp Tam gia cởi áo được không?” Nói rồi cô bắt đầu cởi cúc áo của Thẩm Tư Niên.

Thẩm Tư Niên nắm lấy tay của cô, miết lấy lòng bàn tay, khẽ cười: “Người đẹp không xương, quả đúng là như thế.

”Nói xong liền kéo tay của Phàn Quỳnh Hoa đến bên môi, đầu lưỡi liếm kẽ ngón tay của cô, con mắt như cười như không mà nhìn chằm chằm cô.


Phàn Quỳnh Hoa khẽ cúi đầu, nở nụ cười e lệ, ánh mắt muốn nói lại thôi, liếc mắt đưa tình.

“Nhưng cô nghĩ dùng cách đối phó với người đàn ông khác với tôi có tác dụng sao?” Thẩm Tư Niên chuyển chủ đề, Phàn Quỳnh Hoa ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt đột nhiên trở nên nguy hiểm, bỗng nhiên bị quăng mạnh lên giường, tuy đệm giường rất mềm nhưng té mạnh lên đó vẫn khiến Phàn Quỳnh Hoa đau đến kêu rên.

“Ưm!”Thẩm Tư Niên điềm tĩnh chỉnh lý cổ áo, chầm chậm bước đến giường, đầu gối chen vào giữa hai chân Phàn Quỳnh Hoa, tách chân cô ra.

Bàn tay kéo chiếc sườn xám lên từng chút một, đôi chân trắng ngần thon thả đập vào mắt, nụ cười nơi khóe môi của Thẩm Tư Niên mang vẻ ôn hòa nhưng ánh mắt lại càng lúc càng nguy hiểm.

Vuốt ve cái chân dài hằng mong nhớ, Thẩm Tư Niên nhìn Phàn Quỳnh Hoa còn đang ngơ ngác, khẽ cười mà nói: “Cô rất may mắn, có một đôi chân mà tôi thích.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận