*sự việc đã đến giới hạn, chỉ cần tăng từ từ những nhân tố nhỏ xíu cũng dẫn đến sụp đổ.
“Tiểu Yến, sao đến bây giờ mới bắt máy? Chuyện của con mẹ đã nghe em trai con nói rồi, hiện giờ sức khỏe con thế nào? Có đỡ hơn chút nào không?”
Nghe giọng điệu ân cần của mẹ, trái tim cậu thanh niên dần trở nên giá lạnh đến cùng cực cuối cùng cũng có một chút ấm áp. Đối với người nhà mà nói, cậu luôn nói chuyện tốt không bao giờ nói chuyện xấu ra. Thế nên lần này cậu cố gắng giữ vững bình tĩnh trả lời: “Mẹ đừng lo, con không sao đâu.”
“Không sao thì tốt…À thì, Tiểu Yến à, mẹ có chuyện muốn bàn với con một chút.” Chu Nguyệt Lan ở đầu dây bên kia điện thoại nhanh chóng đổi chủ đề, do dự nói:
“Khoảng thời gian trước ba con có làm ăn kinh doanh, kết quả bị người ta lừa mất ba mươi vạn, hiện giờ chủ nợ đuổi đến nhà rồi. Haizzz, mẹ cũng không còn cách nào khác, em con còn phải học đại học nữa…”
Lâm Thanh Yến im lặng.
“Tiểu Yến à, mẹ biết người nổi tiếng các con kiếm được rất nhiều tiền. Nếu trong tay con vẫn còn dư dã chút tiền, con có thể cho ba con mượn một chút để trả nợ không? Ba mươi vạn đối với con mà nói chắc không là gì đâu phải không?”
Trái tim vừa mới ấm lên ngay lập tức bị một cơn gió lạnh thổi qua, để lại một lỗ hổng trong trái tim, thổi đến lạnh buốt tâm can.
Hoang đường và nực cười.
Lâm Thanh Yến bỗng nhiên ngắt ngang lời của Chu Nguyệt Lan, “Mẹ, mẹ gọi cho con nhiều cuộc điện thoại đến vậy, chỉ là để nói với con chuyện này thôi sao?”
Hóa ra cái quan tâm cậu chỉ là hình thức, xin tiền mới là vấn đề chính, nghĩ kỹ lại thì ba mẹ cậu có lần nào tìm đến cậu mà không phải vì tiền đâu chứ?
Chu Nguyệt Lan bị những lời nói lạnh lùng của con trai lớn làm cho nghẹn lời, im lặng hồi lâu mới chột dạ nói: “Tất nhiên là không phải rồi, chủ yếu là mẹ muốn quan tâm con.”
“Tiểu Yến à, không phải là mẹ nói với con rồi hay sao, đã là hình mẫu của bao nhiêu người hâm mộ thì bình thường con cũng nên dạy dỗ bọn họ cho tốt chứ, sao có thể để bọn họ chen lấn nhau ở nơi công cộng vậy, lần này không phải đã hành động lỗ mãng rồi sao?”
“Còn nữa, bình thường mẹ dạy con như thế nào, phải là một người ngay thẳng, con bị cư dân mạng mắng nhiếc, mẹ cũng rất đau lòng, nhưng ruồi nhặng không đậu vào những quả trứng còn nguyên vẹn, vì sao bọn họ lại chửi mắng con mà không phải chửi người khác, con cũng nên tự tìm nguyên nhân từ chính bản thân mình đi…”
Những lời nói tự cho rằng đó là sự quan tâm chăm sóc ân cần nhưng từng câu từng chữ như đâm vào trái tim cậu, từng chữ đều khắc vào tận xương tủy. Mỗi một chữ đều giống như cầm một con dao sắc nhọn đâm vào trái tim của Lâm Thanh Yến. Cho dù cơ thể của cậu không cảm nhận được đau đớn, nhưng trái tim cậu vẫn biết đau, đau thấu tận tâm can.
Nỗi đau này còn chí mạng hơn cả nỗi đau về thể xác, đau đến mức cậu không thể nào thở được.
Người khác thì cũng đành thôi, nhưng tại sao đến cả người thân ruột thịt cũng không chịu hiểu cậu chứ, tại sao lại không hỏi nguyên nhân mà mỗi một lời nói ra lại khăng khăng đó là lỗi của cậu.
Trước giờ cậu chưa từng làm tổn thương người khác, trước giờ chưa từng.
Lâm Thanh Yến yếu ớt dựa vào đầu giường, một lần nữa ngắt ngang lời nói của Chu Nguyệt Lan, “Mẹ, có lúc con thật sự nghi ngờ chỉ có em trai mới là con ruột của mẹ… Mẹ yên tâm, con sẽ chuyển vào tài khoản của mẹ, con muốn nghỉ ngơi, không còn chuyện gì nữa thì con cúp máy trước đây.”
Nói xong liền cúp máy, Chu Nguyệt Lan sau khi nghe xong nửa câu trước của cậu thì biểu cảm trên gương mặt trở nên kỳ quái.
Bên ngoài là màn đêm yên tĩnh, một thanh niên gầy gò mặc áo bệnh nhân đứng trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tối tăm một lúc, cuối cùng nắm chặt tay như thể đã quyết định.
Những chuyện rắc rối phiền phức này cũng nên kết thúc.
Cậu mệt rồi, không muốn đấu tranh nữa.
Mười hai giờ đêm ngày hôm đó, người liên quan đến vụ bê bối gây xôn xao hot search đã cập nhật Weibo bằng một câu lời ít ý nhiều:
@Lâm Thanh Yến: Từ hôm nay trở đi, tôi chính thức rút khỏi giới giải trí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...