Bị Tướng Quân Nhìn Thấu Tâm Can

Thành thật mà nói, Bất Kỷ cùng Vu Nguyệt Cơ đều trùng sinh, nhưng nàng vẫn không thể thấu nổi suy nghĩ của hắn. Tốt nhất vẫn là tự mình ra tay, hành tung Bất mặt lạnh xưa nay đều kín đáo, cũng chẳng biết hắn đang nghĩ gì.

Vu Nguyệt Cơ chỉ vờ nhắm mắt, có thể nghe sạch toàn bộ cuộc trò chuyện của bọn họ, nhưng chẳng mấy để tâm. Đại não căng như dây đàn, nàng chỉ mong dẹp êm tên sát thủ Mông Cổ.

Đoàn người cứ vậy mà di chuyển đến khi trời tối mịt mù, mơ hồ nghe tiếng Dụ tướng quân lanh lảnh cất lên: "Tất cả dựng lều phía bên kia, không một ai được tách lẻ ra khỏi hàng. Đêm, ở đây có nhiều thú dữ, đừng trách Dụ mỗ không nhắc nhở."

Mọi người ngay ngắn đi theo từng hàng, ngọn lửa phập phùng cứ vậy được nhóm lên. Dụ Lang đảo mắt xung quanh, chân mày khẽ nhíu chặt, cứ vậy mà tìm kiếm bóng dáng trong đoàn người.

Đột nhiên, một cơ thể mềm mại sà vào lòng, Dụ Lang hạ tầm mắt nhìn xuống người đang nằm trọn trong vòng tay. Lục Mạn Nhi khuôn mặt e lệ, hàng lông mi cong vút khẽ chớp vài cái, nàng khịt mũi nói: "Đại nhân, tiểu nữ lạnh quá."

Dụ Lang tròng mắt không chút dao động, mạnh mẽ hất văng nữ nhân ra xa, chút lưu tình cũng không có. Lục Mạn Nhi không ngờ đến nam nhân này lại nhẫn tâm đến thế, cả cơ thể bị đảo mấy vòng, ngã sóng soài trên nền đất.


"Về đêm tiết trời rất lạnh, cô nương cẩn thận nhiễm phong hàn lại lây sang các binh sĩ khác". Sắc mặt không hề dao động, Dụ Lang mạnh tay phủi vài cái lên người, cách tiếp xúc cơ thể thân mật khiến y khinh thường mà bỏ đi.

Đối diện với ánh mắt ghét bỏ, bên tai nghe rõ từng tiếng xì xầm của đám binh sĩ, Lục Mạn Nhi ánh mắt ngập nước nhìn Dụ tướng quân nhẫn tâm rời đi. Ả ta nghiến chặt răng, quay sang hét lên với đám người hóng chuyện: "Nhìn cái gì mà nhìn?"

Phía cỗ xe ngựa đã rời đi không còn bóng người, tấm màn che được một bàn tay vén lên thật nhẹ, ánh sáng yếu ớt của ngọn đuốc phía xa hắt vào bên trong.

Khuôn mặt Vu Nguyệt Cơ dần lộ ra, dung mạo nàng sáng ngời không tì vết, Dụ Lang đứng yên bất động, duy trì tư thế vén rèm, cứ vậy mà ngắm nhìn hồng nhan. Vu Nguyệt Cơ tựa đầu bên cạnh rèm xe ngựa, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở phập phồng đều đều xem ra ngủ rất ngon.

Bất Kỷ có việc cần trình báo với Dụ Lang, lại gần mới phát hiện Tướng quân và Vu Nguyệt Cơ ở một chỗ. Bất đại nhân đảo mắt một lượt, thở hắt một hơi bất lực, chân lùi lại vài bước, hắn xoay người rẻ sang hướng khác.

Dường như cảm nhận được luồng sát khí nguy hiểm, hàng mi nàng khẽ run lên, mệt mõi mở đôi mắt nhìn ra ngoài cửa rèm. Khuôn mặt anh tú đập thẳng vào mắt, nàng giật bắn người dịch về sau mấy tất, nhận ra danh tính của người trước mặt mới thở hắt một hơi.

Khóe miệng run rẩy một hồi lâu, Vu Nguyệt Cơ cố gắng trấn tỉnh bản thân, nàng dùng một tay nâng trán, khó xử hỏi: "Tướng quân có việc gì sao?"

Thấy nàng đã thức giấc, Dụ Lang thu lại ánh mắt động lòng, giọng nói khàn khàn trầm đục, "Không khỏe trong người sao? Ta...", ngập ngừng một lúc lại sửa lời, "Không đói?"

Chặn đường đi xuyên suốt một ngày ròng rã, trên đường gồ ghề sỏi đá, chẳng được thẳng tấp như kinh thành, khẳng định ngồi bên trong cổ xe sẽ sốc cơ thể không ngừng. Vu Nguyệt Cơ cũng chẳng biết bản thân đã thiếp đi tự lúc nào, nhìn bầu trời tối om nàng khẽ ôm bả vai tê cứng.


Vu Nguyệt Cơ rướn người, bước ra trước buồng xe, Dụ Lang chậm rãi buông rèm cũng đi đến bên cạnh. Hắn nâng cánh tay vững chắc ra trước mặt, tỏ ý muốn đỡ nàng xuống. Vu Nguyệt Cơ nhận ra ý định, nàng hít một hơi sâu, lưỡng lự một lúc lâu mới vịn tay lên cánh tay y.

Dụ Làng nhìn sợi tóc mảnh bay tán loạn trên trán nàng, Vu Nguyệt Cơ không son phấn, y phục giản đơn, nhưng không khỏi khiến hắn thần hồn điên đảo. Nhận thấy ánh mắt sáng rực bắn ra từ người bên cạnh, Vu Nguyệt Cơ vội vàng thu tay, hắng giọng nói: "Tướng quân tìm ta?"

"Thời tiết quận Tây Thành khắc nghiệt, thị nữ bên cạnh nàng muốn ta chú ý đến sức khỏe của nàng hơn. Khi nãy nhận thấy nàng ngủ rất tròn giấc, tiểu thị nữ kia không muốn đánh thức."

Giọng nói hắn rất nhẹ.

Vu Nguyệt Cơ còn nhớ rõ, ngày y đăng cơ, loại biểu cảm chiều chuộng này chưa từng xuất hiện khi nhìn nàng. Lòng người quả là dễ thay đổi, hôm nay tát một cái đau điếng, hôm sau lại xoa đầu dỗ dành. Thật đáng tiếc nàng không phải loại ngu xuẩn.

Vu Nguyệt Cơ cung kính cúi đầu, giọng nói tràn đầy sự xa cách: "Tiểu nữ cảm tạ Dụ tướng quân đã nhọc lòng để tâm, sau này cứ để Nguyệt Cơ tự sinh tự diệt, mặc Linh Lan có cầu tình cũng không phiền ngài dụng tâm."

Nét cười trên khuôn mặt Dụ Lạng khựng lại nhanh chóng, sự lạnh lẽo từ câu nói của nàng như tạt thẳng gáo nước lạnh vào mặt hắn. Rõ ràng nàng năm lần bảy lượt bài xích hắn, cố ý đẩy hắn ra xa, nhưng càng làm vậy, Dụ Lang càng để tâm.


Nhưng sự kiêu ngạo của nàng khiến nam nhân thất vọng tột cùng, Dụ Lang âm trầm siết chặt bàn tay, âm thanh răng rắc kêu rất khẽ.

Không khí trùng xuống, Vu Nguyệt Cơ nói vội, "Dụ tướng quân còn gì không? Nếu không còn việc gì quan trọng, tiểu nữ xin..."

Còn chưa nói dứt câu, Dụ Lang hừ lạnh, không muốn nghe thêm bất cứ thứ gì từ miệng nàng. Một mạch tiến về phía đoàn người, giọng nàng nhỏ dần trong cái tối của núi rừng, từng bước chân vững chãi của nam nhân như đang rẽ dần ra khỏi cuộc đời nàng.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận