Bị Tướng Quân Nhìn Thấu Tâm Can

Trời còn chưa sáng hẳn, Vu Nguyệt Cơ mở mí mắt nặng trĩu, nâng tay xoa mi tâm.

Thứ âm thanh náo nhiệt bên ngoài lều chứ dai dẳng mãi chưa chịu dứt. Tiếng người khóc lóc ỉ ôi, thậm chí còn có tiếng mắng nhiếc không ngừng tràn vào màng nhĩ.

Phát hiện Linh Lan đã rời đi, Vu Nguyệt Cơ sờ vào bề mặt lều bên cạnh, sớm đã lạnh tanh không còn chút hơi người. Nàng tò mò vén lều bước ra ngoài, vừa hay chạm mặt Bất Kỷ đứng đó không xa.

Vu Nguyệt Cơ có chút nóng lòng đi đến, hỏi: "Linh Lan đâu?"

Nhìn theo tầm mắt Bất Kỷ, nàng nhìn về phía phát ra tiếng ầm ĩ. Thị vệ của Thế tử đang ngăn chặn dân tị nạn xông vào cướp lương thực, bọn họ đói đến không cần mạng sống, liên tục liều mạng lao vào giành giật. Đôi mắt Vu Nguyệt Cơ chau lại thật chặt, nàng còn nhớ rõ: Năm xưa, trong đám tị nạn có lẫn sát thủ của người Mông Cổ. Điện hạ rộng lòng cứu vớt tất cả mọi người về doanh trại, như mang rắn vào nhà. Độc mất mạng không biết bao nhiêu binh lính, ngay đến Liêu Vãn cũng cận kề cái chết.

Bất Kỷ khoanh tay ngước nhìn đám hỗn loạn đang lao nhao, ăn ngấu nghiến như sói đói. Không biết hắn đang nghĩ gì, mặt vẫn không tỏ ra chút thái độ nào khác lạ. Vu Nguyệt Cơ rũ vai, bàn tay thon dài hơi nắm hờ, nàng ngẩng đầu nói:


- Bất đại nhân không có ý định ngăn cản tấm lòng lương thiện của Thế tử sao? Liêu Vãn mạng lớn không chết được, nhưng vô số binh sĩ trong tay Dụ Lang sẽ không qua được ải này.

Bất Kỷ cùng Vu Nguyệt Cơ có mối quan hệ không mấy tốt đẹp, kiếp trước vẫn là sống chung không hòa thuận, bằng mặt không bằng lòng. Kiếp này, lại đứng song song với nhau như người cùng chí hướng, nói hòa thuận hay thù hằn đều không đúng.

Không nhận được câu trả lời, Vu Nguyệt Cơ hít một hơi sâu, giọng nói chứa đựng tám phần khó chịu vang lên, "Bất đại nhân không bảo vệ Điện hạ sao?"

"Ta là người của Dụ tướng quân!", Bất Kỷ

cuối cùng cũng miễn cưỡng liếc mắt nhìn nàng vài cái, lại mở miệng châm biếm, "Dụ tướng quân lệnh cho ta, phải bảo vệ nương nương chu toàn. Tránh ảnh hưởng đến giấc ngủ ngàn vàng của người."

Hai từ Nương nương phát ra từ miệng Bất Kỷ vô cùng khó nghe.

"Chuyện này liên quan hết mạng người", Khóe miệng Vu Nguyệt Cơ giật vài cái, nàng chép miệng ngó sang đám tị nạn, phát hiện Linh Lan đang ở phía đó, còn rất hắng hái phát thức ăn cho đám người đang đói đến phát điên.

Hiện tại hệt như quá khứ, đám người tị nạn bao gồm bảy người được Điện hạ nhận đem theo về doanh trại. Bao gồm: đôi vợ chồng già, người đàn ông trung niên khỏe mạnh, ba nữ vũ công cùng đoàn múa, lại có cả một thằng nhóc chỉ rơi tầm độ mười tuổi.

Lúc trước, Vu Nguyệt Cơ không để tâm mấy, nhưng lần này lại khác.

Người đàn ông trung niên vóc người cao lớn, da dẻ bánh mật, có thể cảm nhận được luồn sức mạnh khỏe khoắn bên trong cơ thể. Dù vậy, Vu Nguyệt Cơ vẫn không thể khẳng định bất cứ điều gì, nàng cũng chẳng có lí do gì để trái lệnh khiến Điện hạ phật lòng.


Bất Kỷ ý vị thâm sâu "Không phải nương nương từng dạy, tất cả thứ đến đều là mệnh à? Lần này thuộc hạ cũng không thể đổi dời vận mệnh."

Cứ như vậy đoàn tị nạn đều được mang theo về doanh trại.

Bánh xe ngựa lại lần nữa lăn bánh, Vu Nguyệt Cơ cùng ba nữ vũ công chen chúc nhau bên trong. Trong cả ba, Tô Cầm nổi bật là mỹ nhân có dung mạo xuất chúng nhất, dầu mặt mũi lem luốc bụi đất, vẫn hấp dẫn đến lạ thường.

Nhịn đến tức nghẹn, Lục Mạn Nhi vừa lên xe chưa lâu, đã mở miệng chỉ trích Tô Cầm phía đối diện, âm thanh cũng không hề nhỏ: "Nếu không phải chính ngươi phá hỏng điệu nhảy đó, chúng ta sớm đã theo hầu hạ Sả La rồi. Nhìn xem đi, bây giờ lại bị tống trở về nước Thụy, cơ hội vịt hóa phượng đều mất sạch."

Nhìn Vu Nguyệt Cơ gục đầu ngủ thiếp đi, Phán Uyển Oanh ra hiệu nhỏ giọng. Lục Mạn Nhi không những không nghe, còn cố tình nói lớn hơn: "Cô ta nghe thì đã sao? Thân phận hiện tại cũng chỉ ngang hàng cùng ta, sao ta phải kiêng dè? Ta chính là muốn nói lớn cho mọi người đều nghe đó... Đã là vũ công lại làm bộ làm tịch, bày bộ dạng e thẹn khiến Sả La nổi trận lôi đình, hại chúng ta đến đường cùng."

Tô Cầm nhận không ít lời khiếm nhã, chỉ lẳng lặng cúi đầu, hai hốc mắt đỏ hoe lại không dám đối trả. Không thể nghe lọt tai, Uyển Oanh cau mày đáp trả: "Ở đây chỉ duy nhất có Lục cô nương muốn trèo cao, bọn ta cũng chỉ vì bất đắc dĩ. Mở miệng là đòi theo giặc Mông khốn khiếp, muốn Điện hạ xẻo lưỡi hay sao? Nếu còn không biết tiết chế thì cút xuống xe đi."


"Sao nào? Cũng nực cười thật đó, bản thân nhơ nhuốc dùng cơ thể câu dẫn nam nhân, chúng ta là vũ công, đều cùng một loại người cả đấy. Các người lại muốn ruồng bỏ quá khứ hèn hạ, để trở thành cô nương trinh nguyên đó à?", Lục Mạn Nhi cười lớn, một lúc lại bâng quơ nói: "Không sao! Cơ hội không phải lại đến à."

Tô Cầm giật mình thốt lên: "Lục tỷ muốn nói đến Điện hạ?"

"Điện hạ ư? Xùy... Ta mới không để mắt đến tên nhu nhược đó, thân là Thế tử lại đích thân ra quân. Các ngươi không nhìn ra, tên Tần Lôi ngu ngốc đó chỉ là một con tốt nhỏ của Hoàng thượng sao? Nếu hắn có bỏ mạng ngoài chiến trường cũng chẳng sao cả. Ta cũng chẳng dại gì bám lấy kẻ vô dụng như hắn, hai ngươi muốn tìm chết thì cứ vậy mà tìm tên Tần Lôi đó đi."

Cả cỗ xe lại âm trầm, ai nấy đều mang một suy nghĩ riêng.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận