Bị Nhóm Bạn Của Anh Trai Cưỡng Chế Yêu


Nhưng sau đó cô nghĩ lại, đây cũng là anh trai của cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn không gây chuyện, cho dù hai người này dù đáng sợ đến đâu cũng không liên quan gì đến cô.


Đường Miên vừa ngồi xuống, dì mang bữa sáng từ trong bếp ra, một bát hoành thánh, còn có một lồng bánh bao nhỏ, bánh bao còn đưa kem cho cô một đĩa nước tương, ngửi thôi cũng rất thơm rồi, cuối cùng bưng cho cô một ly sữa đậu nành.


Khi nhìn thấy phần điểm tâm này ánh mắt Đường Miên sáng lên, đều là những món cô thích ăn, cô không thích uống sữa bò vào buổi sáng, mà cô lại thích uống sữa đậu nành hơn.


Không biết đây có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay không.


Đường Miên không muốn nghĩ nhiều, cúi đầu bắt đầu ăn.


Văn Cảnh Hành ngồi đối diện cô, không biết anh đã buông tờ báo trong tay xuống từ lúc nào, sau khi đưa tay gỡ kính mắt trên mặt xuống, đôi mắt hoa đào kia rốt cuộc không còn gì che chắn nữa, ánh mắt sâu thẳm, chợt nhìn lại, giống như không nể nang ai, nhưng anh như cười như không, khiến người ta có ảo giác người này vô tâm.


“Miên Miên.


” Văn Cảnh Hành đột nhiên lên tiếng gọi cô, giọng nói hòa nhã.


Đường Miên giương mắt nhìn qua, vừa mới ngậm một viên hoành thánh trong miệng, không tiện mở miệng nói chuyện, đôi mắt hạnh to tròn trịa lộ ra nghi hoặc.


“Tối hôm qua anh cả ngủ với em?” Tầm mắt Văn Cảnh Hành di chuyển xuống, dừng lại trên đôi môi dính một chút dầu bóngh, nhưng vẫn đỏ sẫm khiến người ta muốn cắn một miếng.


“Không… không có ạ.

” Đường Miên nuốt viên hoành thánh xuống, vẻ mặt có chút ngây ngốc, “Em ngủ một mình.



“Vậy sao?” Văn Cảnh Hành nở nụ cười, một nụ cười này của anh khiến đôi mắt hoa đào lại càng quyến rũ, “Nhưng sao sáng nay anh lại gặp anh cả vừa đi ra khỏi phòng em, anh cả nói buổi tối em sợ tối, không dám ngủ, nên lôi kéo anh ấy ngủ cùng em.



Ngón tay cầm thìa của Đường Miên lập tức siết chặt, “Không thể nào…”


Nhưng sau khi nói ra ba chữ này xong sau đó cô lại không nói nên lời, bởi vì trong đầu cô đột nhiên hiện lên một số ký ức mơ hồ, hình như đêm qua trước khi đi ngủ quả thực cô có nói với ai đó là mình sợ tối nên không dám tắt đèn ngủ, sau đó…

Đường Miên đột nhiên không dám nghĩ tiếp nữa, cô rất sợ trong cơn mê man đêm quá, mình đã thật sự kéo người đàn ông đó ngủ cùng với mình, nếu không thì làm sao buổi sáng anh hai bắt gặp anh cả đi ra khỏi phòng cô, anh hai cũng xẽ không lừa cô.


Cũng may Văn Cảnh Hành dường như chỉ thuận miệng nhắc tới, rất nhanh chủ động dời đề tài, Đường Miên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa rồi còn cảm thấy bữa sáng ngon đột nhiên trở nên có chút không có vị.


Chờ khi cô lề mề ăn bữa sáng xong, di động Văn Cảnh Hành để bên cnahj vang lên, anh trực tiếp bấm loa ngoài.


“Anh hai, anh Việt về rồi, ra ngoài tụ họp không?”

Hai anh em nhà họ Văn ở trong cái vòng này cũng có đủ thế lực đáng sợ, cho dù là nhỏ tuổi hơn hai người, hay là bằng tuổi, ngoại trừ nhà họ Tần là Tần Việt ra, ai thấy hắn cũng sẽ hô một tiếng ‘anh hai’, nhắc tới anh hai ở thành phố A, không ai là không biết Văn Cảnh Hành.


Đường Miên đang do dự không biết bây giờ có nên đứng dậy rời đi hay là đợi Văn Cảnh Hành gọi điện thoại xong rồi lớn tiếng chào hỏi mới đứng dậy rời đi, ngay sau đó nhìn thấy Văn Cảnh Hành nhìn về phía mình, hỏi cô: “Miên Miên có muốn đi chơi không?”

Dừng một chút, thấy Đường Miên sửng sốt, hắn lại bổ sung một câu, “Đều là bạn của anh thôi.



“Được… Được rồi.

” Đường Miên chần chờ gật đầu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận