“Hư hưm! Không… Đừng mà… Á…” Cố Miên nhắm mắt lại, khóe mắt đỏ lên, rên rỉ ưm ư, hai chân kẹp chặt hơn, mông kề sát vào lòng bàn tay Văn Cảnh Thần lắc lư ma sát như có như không.
Nhưng từng cơn khoái cảm dâng trào do cơ thể và trước người cô mang lại như hình với bóng, cô cũng phân không thể phân biệt được mình muốn trốn thoát hay muốn nhiều hơn nữa.
Văn Cảnh Thần cúi đầu, cắn chóp tai cô một cái, dùng hàm răng nhẹ nhàng mài, nắm tay trái ngực cô đưa lên trên, ngón cái và ngón trỏ bóp lấy núm vú của cô véo mạnh một cái.
“Á!” Đường Miên ngửa cổ thét lên một tiếng, cùng với cảm giác đau đớn ập đến chính là khoái cảm gần như nhấn chìm cô.
Động tác trên tay Văn Cảnh Thần dừng lại, cụp mắt nhìn cơ thể thiếu nữ dưới thân khẽ run từng trận, giữa ngón tay phải là mật dịch chảy ra qua lớp vải mỏng của cô, anh thậm chí còn có thể cảm nhận được miệng huyệt hoa dưới thân cô đang co rút lại lúc đóng lúc mở.
“Chậc!” Văn Cảnh Thần khẽ chậc một tiếng, rút tay phải ra khỏi giữa hai chân cô, nhìn ngón tay dính nhớp của mình, dục vọng trong mắt anh quay cuồng, đưa ngón tay tới chóp mũi nhẹ nhàng hít một hơi, mùi thơm ngọt ngào hấp dẫn gần như khiến đôi mắt anh đỏ lên.
“Thật ngọt.
” Văn Cảnh Thần khàn giọng thì thào một câu, mang theo từ tính gợi cảm, sau một khắc, hắn đưa tay lật người thiếu nữ còn đang nức nở vì cao trào lại.
Bởi vì vừa rồi bị dày vò một phen, váy ngủ trên người Đường Miên đã sớm tuột xuống, hai bầu ngực kiêu hãnh phập phồng lên xuống theo hơi thở của cô, run rẩy nhè nhẹ, Văn Cảnh Thần Phủ vừa nhìn thấy một màn này thì trong mắt đã hoàn toàn đỏ lên, hắn cúi đầu, ngậm lấy núm vú đỏ tươi của cô vào miệng, mút còn chưa thấy đủ, hàm răng còn nhẹ nhàng day căn.
Anh muốn dùng sức, nhưng lại lo lắng sẽ để lại dấu vết trên cơ thể cô nên đành phải cẩn thận và kiềm chế.
“A…” Đường Miên vừa mới cao trào qua một lần làm sao chịu nổi, thân trên hơi rướn người lên một chút, khóe mắt ướt át, hơi há miệng thốt ra từng tiếng than nhẹ liên tiếp.
Văn Cảnh Thần vùi đầu vào trước ngực cô, liếm mút tựa như mê muội, hận không thể ăn hết toàn bộ vú của cô vào trong miệng, dần dà, anh bắt đầu di chuyển xuống dưới, một tay bóp eo cô nâng lên, tay còn lại cởi váy ngủ của cô ra.
Nụ hôn nồng nàn tràn ngập tình dục từ trước ngực của cô một đường đi xuống, di chuyển qua vùng bụng dưới phẳng lì của cô, cuối cùng là dán vào huyệt hoa của cô qua lớp quần lót đã sớm bị mật dịch thấm ướt.
“Ưm!” Đường Miên theo bản năng muốn kẹp chặt chân lại.
Nhưng cô vừa mới động đậy, Văn Cảnh Thần đã đưa tay bóp đùi cô, ngăn cản cô lại, tay còn lại móc quần lót kéo xuống, hô hấp của anh trong nháy mắt lại trở nên nặng thêm vài phần.
“Miên Miên, em quả thật là bảo bối.
” Văn Cảnh Thần nhìn lỗ nhỏ gần như không có lông ở giữa hai chân cô, bật cười trầm thấp.
Cánh thịt trắng như tuyết vốn đang khép chặt, nhưng vì vừa đạt cực khoái nên lúc này đang đóng mở phun ra rồi nuốt vào mật dịch, âm vật bị Văn Cảnh Thần hung hăng xoa nắn giờ đã sưng tấy đỏ bừng lên, anh chỉ dùng ngón cái nhẹ nhàng cọ xát một chút là Đường Miên bắt đầu nức nở, run rẩy người lên, cái miệng nhỏ nhắn phía dưới càng phun ra vui vẻ.
Hạ thân Văn Cảnh Thần trướng đến phát đau, anh hít vào một hơi, vươn tay dang hai chân Đường Miên ra thật rộng, cứ như vậy quỳ xuống giữa hai chân cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...