[bhtt]biểu Tỷ Hung Mãnh - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc







29.

Giả Bảo Ngọc tìm tới phòng học của Lý Tử Sanh, nơi này là một trung tâm bát quái, nghe nói ở đây tụ tập phần lớn là nữ giới, nếu như nói nơi này chính là mạng lưới tin tức của trường học, không biết chừng có thể coi Lý Tử Sanh là CEO của cái mạng lưới đó.

Cửa rộng mở, bên trong im ắng, Giả Bảo Ngọc gõ cửa một lúc, sau đó đi vào, cô phát hiện bên trong không ai.

Lý Tử Sanh và Vương Hi Phượng không có ở bên trong.

Giả Bảo Ngọc đối mặt với căn phòng học trống rỗng, có chút không kịp phản ứng.

Người đi đâu mất rồi? Cô nghĩ.

Người ở phía trong sân thể dục phía xa, Lý Tử Sanh chỉ sợ có người quấy rầy, ôm Vương Hi Phượng ra bên dưới tàng cây long não bên cạnh sân thể dục, đưa cho nàng một ly trà sữa, cô vừa mới mua ở trên đường, bên trong có thả mấy cục đá, lúc lắc lắc tạo nên những tiếng lục cục.

"Coi như tôi mời khách." Lý Tử Sanh rất nhiệt tình.

Vương Hi Phượng cũng là người hòa đồng, nàng lập tức thiết lập mối quan hệ tốt với Lý Tử Sanh, nhưng phần lớn cũng là do muốn người thân cận bên cạnh Giả Bảo Ngọc kia giúp nàng trông coi Giả Bảo Ngọc.

"Cô khách khí khiến cho tôi cảm thấy không được tự nhiên." Vương Hi Phượng nói.

Lý Tử Sanh biết nàng sẽ nói như vậy, cười ha ha: "Tôi thích người đơn giản, chúng ta không cần giấu diếm điều gì, cứ trực tiếp thẳng thắn với nhau."

"Được."

"Bảo bối nhà cô nếu không có tôi che chở thì đã sớm bị sói ca cắp đi rồi." Lý Tử Sanh nói.

Vương Hi Phượng không tin Giả Bảo Ngọc là một đối tượng tốt để theo đuổi, em họ là loại người trừ phi nói thẳng ra "Tôi yêu em" "Tôi muốn theo đuổi em" "Tôi nghĩ chúng ta nên nói cho rõ ràng" còn nếu không em họ sẽ đối xử với tất cả mọi người như một gia đình.


"Hôm nọ có học trưởng thổ lộ với em ấy, tôi đứng ở đó nghe suốt, Bảo Ngọc bảo bối giống như bị sốc, không thấy từ chối."

Vương Hi Phượng nghe mà tâm can căng thẳng.

"Cũng không chấp nhận." Lý Tử Sanh lúc này mới phun ra câu nói thứ hai.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó á, sau đó thì mọi người đều biết chuyện này."

Vương Hi Phượng im lặng uống trà sữa, không nói câu nào, nhường Lý Tử Sanh cứ một mình thao thao bất tuyệt, Lý Tử Sanh nhìn thấy bộ dạng trầm ngâm của nàng, nghĩ thầm, thật đúng là bảo trì bộ dạng bình thản, không có gì thất thố, nàng sẽ không hành động giống như người ngoài hành tinh, hại tâm tình muốn xem kịch hay của cô hạ nhiệt hết.

"Có phải coi giữ một tảng đá như vậy rất vất vả?" Lý Tử Sanh cười gian nói với Vương Hi Phượng.

Vương Hi Phượng đưa mắt lên, đáp lại: "Trên mặt tôi có viết chữ đồng tính à?"

"Mỗi một tế bào của cô đều viết thế." Lý Tử Sanh cười nói, cười xong, cô rút ra tấm danh thiếp kia, giải thích: "Lúc học muội của tôi nói với tôi cô ấy mở một quán bar, tôi còn chạy qua đó kiếm tiền sinh hoạt phí, cô không nhớ tôi nhưng tôi lại nhớ rõ cô, chỉ là khi đó cô vội vàng trích hoa nhạ thảo, khi đó cô có thể kêu gọi cảnh sắc, đi ở trong đám người, một đám người kiss qua, tôi còn nói với học mội, cô gái này thật phóng khoáng, chỉ là vài năm sau gặp lại, tôi cảm thấy cô đã thay đổi."

Danh thiếp quán bar For one được làm cực kỳ tinh xảo, dưới ánh mặt trời lóe sáng lên, Vương Hi Phượng thở dài một tiếng: "Có câu, thế giới này sao lại nhỏ đến vậy."

"Ha ha, hoàn hảo, cô là người của học muội tôi, bạn của ân sư tôi, đương nhiên tôi muốn trợ giúp cô rồi." Lý Tử Sanh nói.

"Cô quen biết rất nhiều người bên cạnh tôi?"

Lý Tử Sanh suy nghĩ một chút, rồi nói: "Căn cứ trong vòng 6 người, quan hệ của tôi và cô dày đặc vô cùng, xuất phát từ tôi, rồi đến Miêu Tử, Hạ Hạ, Đinh Thiên Nhất, còn có Giả Bảo Ngọc. . ." Lý Tử Sanh tính toán một chút, cũng tự mình cảm thấy hoảng sợ, rốt cục chỉ có cô và cô ấy là không quen biết nhau.

Vương Hi Phượng nói: "Thế giới này thật nhỏ."

"Tôi cũng cảm thấy như vậy." Lý Tử Sanh cười.

Hai người không nói lời nào, thế cục im lặng duy trì thật lâu, Vương Hi Phượng mới mở miệng: "Tôi nhớ ra cô là ai rồi."

"Thật à?"


"Một tháng lỗ của tôi năm nghìn người, tôi muốn quên cũng khó lắm." Vương Hi Phượng nhíu mày.

Năm đó lúc quán bar vừa mới bắt đầu mở, kỳ thật có một cô gái mặc đồ rock and roll đến xin phụ trách ca hát, người giới thiệu là Miêu Tử, cô ấy nói người này là chị em kết nghĩa của mình, là một con người vô cùng có thiên phú, hơn nữa còn là bạn tốt, không phải người trong vòng nhưng lại cực kỳ hiểu biết về cái vòng này, trừ bỏ thân thể không tiếp thu phụ nữ, linh hồn với les không khác biệt lắm.

Nguyên bản ở trong quán bar, không cần ca sĩ gì đó lắm, quán bar vừa mới bắt đầu mở, tiền không nhiều, sau lại miễn cưỡng mời cô ấy, ca khúc mở màn chính là một thứ âm thanh đinh tai nhức óc mà không ai có thể nghe ra là gì, khiến cho người người sợ hãi bỏ chạy hết.

Đợi đến lúc Vương Hi Phượng phục hồi lại tinh thần, trong quán rượu chỉ còn lại một người đang rung đùi đắc ý, nhìn qua là một cô bé nước ngoài.

Tháng đó quán bar thiệt không ít tiền, nhưng vì ngại mặt mũi, nàng vẫn cho cô ấy tiền lương, sau khi vị ôn thần này cất bước ra đi, quán bar cũng an tĩnh lại rất nhiều.

Mấy năm trôi qua hình ảnh người này cũng dần phai nhạt, mà hiện tại nàng phát hiện, cô gái nay đã thành thục nữ và cô gái mặc đồ rock and roll năm xưa chỉ khác nhau vẻ bề ngoài, còn đâu tính khí vẫn là tồi tệ giống như vậy.

"Đừng mang thù, chuyện lúc trước sớm cho qua đi. Hiện tại tôi có thể giúp đỡ cô rất nhiều chuyện đó nha."

Vương Hi Phượng nghe cô ấy giảng giải.

Lý Tử Sanh nói: "Tôi ý, có rất nhiều tỷ muội giống như cô,  chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã từng thấy heo chạy qua, hơn nữa còn là hợp bầy kết đàn." 

Cái loại so sánh này rất thiếu đạo đức. Vương Hi Phượng nghĩ.

Lý Tử Sanh nói: "Ở trường học cứ giao cho tôi chặt đứt đám đàn ông tìm em ấy theo đuổi, ở trong phạm vi mười bước, một con ruồi cũng không lọt vô được. Cô cứ ở nhà dạy dỗ cho tốt, đứa nhỏ Giả Bảo Ngọc này có tiền đồ, tôi nhìn nhiều heo như vậy, liếc mắt cũng có thể nhận ra ai có tiềm năng ai là gỗ mục. Vậy nên,  cô cứ tin tôi, kẻ tin tôi ắt được vĩnh sinh."

Vương Hi Phượng trợn trắng mắt.

"Tôi thì có thể làm được gì cho cô?" Vương Hi Phượng nói.

Lý Tử Sanh cười đáp: "Thiếu nợ tôi một lần, sau này hãy nói, được không?"

Vương Hi Phượng tuy rằng không thích thiếu nợ người, nhưng tình huống lần này khẩn cấp, có trợ giúp lớn lao từ bên ngoài, nếu như nàng bỏ qua cơ hội này, sẽ không có lần sau, vậy nên nàng vẫn đồng ý.


Lý Tử Sanh cười giống như hồ ly, đúng hơn là một con hồ ly tinh.

Vương Hi Phượng uống trà sữa xong, nói lời tạm biệt với Lý Tử Sanh, hai người đã trao đổi xong về vấn đề điều ước hợp tác bảo vệ động vật quý hiếm trong rừng rậm nguyên thủy Giả Bảo Ngọc.

Vương Hi Phượng phụ trách mở hố, Lý Tử Sanh vô giúp vui với tính chất là hỗ trợ nuôi nhốt.

"Lần sau tôi mời cô uống rượu." Vương Hi Phượng nói với Lý Tử Sanh.

Tạm biệt Lý Tử Sanh, Vương Hi Phượng cuốn về phòng học của Giả Bảo Ngọc, em họ nàng đã trở lại phòng học của mình, thu dọn xong đồ đạc, chờ đợi Vương Hi Phượng.

Vương Hi Phượng đi đến trước bàn của em họ, nàng nhìn thấy món đồ trang sức nhỏ của mình vẫn còn dính lại ở trên bàn, cực kỳ hài lòng.

Giả Bảo Ngọc chờ đợi đến tiêu hao hết kiên nhẫn, cô nhìn thấy Vương Hi Phượng trở lại, nhìn thấy dáng vẻ chị họ cô cực kỳ vui vẻ, có lẽ Lý Tử Sanh không nói gì kỳ lạ, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỏi: "Chúng ta về nhà chưa?"

"Được." Vương Hi Phượng vừa nghe thấy từ về nhà, nếu ngay bây giờ ở dưới chân nàng có cái loa cất cao giọng hát, Vương Hi Phượng sẽ chọn bài hát "Vợ chồng hạnh phúc trở về nhà" để nó phát làm nhạc background. 

Giả Bảo Ngọc đeo túi sách trên lưng, lúc Vương Hi Phượng tiến lại khoác tay cô, cô tập mãi cũng đã thành thói quen rồi.


Người ngoài cảm thấy kỳ quái, hiện thời các bạn nhỏ tay cầm tay dắt nhau đi vào nhà cầu là chuyện bình thường, thế nhưng hai cô gái tay cầm tay dắt nhau về nhà thì thật sự khan hiếm.

Vì thế, vì thế mà không cần phải xác minh, ai nấy đều đã tin sái cổ cái lời đồn kia.

Do dự còn thể thống gì.

Về đến nhà, Giả Bảo Ngọc hỏi Vương Hi Phượng, học tỷ Lý Tử Sanh đã nói với chị họ những gì, Vương Hi Phượng đáp lại: "Nói chuyện giao tình."

"Dạ?"

"Thì ra giữa bọn chị đã có tình hữu nghị thâm sâu như vậy. Người chị quen cô ấy cũng quen, chỉ hận là gặp nhau muộn thôi." Vương Hi Phượng nở nụ cười thần bí.

Giả Bảo Ngọc nói: "Thế giới thật nhỏ."

"Chị cũng nghĩ như vậy." Vương Hi Phượng ghé vào lưng Giả Bảo Ngọc, áp em họ vào ghế sô pha, một cục thịt mềm nhũn đè nặng lồng ngực của cô, Giả Bảo Ngọc cảm thấy thở cũng thực khó khăn, còn xương sườn thì cơ hồ bị đè từng đoạn.

Vương Hi Phượng một khi đã đè thì nhất định không chịu rời đi,  tay nàng ở trên hông của em họ sờ loạn một chút, mò xuống chính là đùi, mò xuống nữa thì quả thực là ăn hết đậu hủ.

"Gần đây em có vẻ mệt mỏi." Vương Hi Phượng cảm thấy trộm đạo thì không vui, dứt khoát quang minh chính đại sờ, theo bả vai của em họ sờ đến eo, mông và toàn thân trên dưới đều bị nàng sờ hết.


Giả Bảo Ngọc bị nàng sờ có chút ê ẩm tê dại, chỉ là không nói ra được cảm giác kia: "Có thể là do không nghỉ ngơi tốt."

Vương Hi Phượng ôn nhu cười nói: "Thật đáng thương, để chị giúp em xoa bóp, vừa vặn chị vừa học qua kỹ thuật mát xa, xoa bóp hai cái đảm bảo em sẽ thích."

Giả Bảo Ngọc cảm thấy lời nói này của Vương Hi Phượng rất có cảm giác chị em xã hội, diễn cảm lúc chị họ nói ra cực kỳ có hiệu quả hài kịch, cô không khỏi bị chọc cười, cho đến khi tay Vương Hi Phượng sắp đụng đến ngực cô, cô mới biết mình xém tí nữa bị sờ thấu: "Không cần, thật sự không cần, đừng có sờ ở đó. . ."

Vẻ mặt kháng cự của Giả Bảo Ngọc quả thực hấp dẫn, Vương Hi Phượng nhất thời không nhịn được, ăn nhiều thêm vài cái, tay mò tới khu vực cấm của Giả Bảo Ngọc.

Bộ ngực phía dưới áo sơ mi giống như hai cái bánh bao nhỏ, tay Vương Hi Phượng sờ khiến cho cái bánh như bẹp lại một chút, chủ nhân của bánh bao thì chỉ có thể giương mắt thất kinh nhìn nàng.

Hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì phải làm đến cùng, mỹ nữ cường bá vương, à không, là thư sinh.

Hoặc là chậm rãi lui ra, làm bộ như không cẩn thận đụng phải.

Trong đầu Vương Hi Phượng lúc đó xuất hiện lựa chọn A và B, A và B đều không được, một cánh quân bên trái một cánh quân bên phải, chẳng lẽ không tìm thấy được một lối ra?

Giả Bảo Ngọc giống như phải nuốt từng ngụm nước bọt, mới có dũng khí nói: "Chị họ, như vậy rất kỳ lạ."

"Sao lại kỳ lạ?" Vương Hi Phượng làm bộ như không biết, đích xác là đang cố gắng mê hoặc, nha đầu kia tại sao lại không đẩy nàng ra, ngược lại lại có một bộ dạng không yên hơn cả nàng.

Giả Bảo Ngọc cảm thấy đôi tay kia đặt ở nơi thật đặc biệt, bộ ngực đích thực là nơi tư mật, cứ xem như là mẹ của cô, bình thường cũng tránh đụng vào khi tiếp xúc cùng tầm mắt, còn tay Vương Hi Phượng thì tùy ý đặt vào, di động mấy tấc, giống như là đang đánh giá lớn nhỏ.

Giả Bảo Ngọc đột nhiên nhớ ra đã nhiều ngày cô luôn gặp giấc mơ kỳ quái, cảm giác không xấu nhưng đó không phải là giấc mơ tươi sáng.

Cô cúi đầu xuống nhìn lồng ngực của mình, ngón tay nhỏ và dài của Vương Hi Phượng vẫn còn lưu lại thật lâu không rời đi, cô chỉ có thể kinh ngạc phản ứng.

Tay của Vương Hi Phượng rốt cục cũng dưới cái nhìn đánh giá của em họ rời đi, tiếp tới cái đầu của Vương Hi Phượng lại nổi lên, tựa vào trước ngực của em họ, nàng  nhắm hai mắt lại, coi đó như cái nệm.

"Chị họ, chị rất nặng." Giả Bảo Ngọc nhỏ giọng nói, ngay cả dũng khí cự tuyệt cũng không có, cô chỉ có thể đưa ra lời kháng nghị mong manh.

"Chị họ, nóng." Sau một lúc, Giả Bảo Ngọc lại lần thứ hai đưa ra kháng nghị, cô cảm giác nửa người của mình đã tê rần.

"Chị họ. . ." Vương Hi Phượng ngủ mất tiêu rồi.

Gió nhẹ nhàng thổi, chuông gió trên cửa sổ cùng cặp chuông trên bàn Giả Bảo Ngọc khẽ vang lên, Giả Bảo Ngọc bất đắc dĩ để Vương Hi Phượng tùy ý dựa vào mình.

Chị họ thật tùy hứng, mình phải làm sao bây giờ? Hiện tại Giả Bảo Ngọc đột nhiên rất muốn đi hỏi bác sĩ tâm lý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui