[bhtt]biểu Tỷ Hung Mãnh - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc




30.

Có một ngày nọ, Giả Bảo Ngọc nhìn thấy quần lót của mình thì tỉnh ngộ, Vương Hi Phượng đã thẩm thấu đến từng ngóc ngách của cô.

Kết luận được rút ra từ cái quần lót. Quần lót của cô là do Vương Hi Phượng mua, áo lót ngực lớn nhỏ, quần lót lớn nhỏ, màu sắc kiểu dáng tính chất, đều là do Vương Hi Phượng quyết định, Giả Bảo Ngọc chỉ việc lấy ra mặc, hơn nữa còn không có cảm giác không thoải mái.

Giả Bảo Ngọc ở bên trên tấm thảm lót sàn nhà, đi đi lại lại, cảm thấy có chút nguy hiểm.

Quần lót là là món đồ riêng tư, những việc khác có thể cô không cần quan tâm đến, nhưng riêng cái này thì không thể.

Cảm giác, quá là xấu hổ, vừa xấu hổ lại vừa ngượng ngùng, mà trong ngượng ngùng lại mang theo phần sợ hãi, bên ngoài sợ hãi, lại có chút ấm lòng.

Đắm chìm trong sự rối rắm, Giả Bảo Ngọc nghĩ đây cũng là chẳng còn cách nào khác, bản thân mình tập trung học tập, Vương Hi Phượng chăm sóc cho mình thì có gì là sai, chỉ là cô cảm thấy như thế này thì hơi thân mật quá.

Trong đầu mỗi con người đều có một cái chuông báo như vậy, ở một ngưỡng ranh giới bị người ta vượt qua, thì liền reo lên. 

Từ sau khi cha và mẹ không còn coi sóc việc tắm rửa cho cô nữa, Giả Bảo Ngọc bắt đầu giữ một khoảng cách đối với người đối diện, khoảng cách giữa người với người dựa vào những mối quan hệ phân ra làm rất nhiều loại, loại thân sơ, đối với bản thân bảo trì một loại khoảng cách bên ngoài.

Vậy mà bất tri bất giác, Vương Hi Phượng từ một người họ hàng xa xôi nào đó, đã dần dần trở thành một người chị họ có thể nói chuyện, rồi biến thành người chăm sóc cho cô, tiếp theo đó nhanh chóng leo thang thành một người phụ nữ thay cô đi mua quần áo lót.

Giả Bảo Ngọc không hiểu đây là loại tình huống gì, hiện tại cô đang rất hỗn loạn.

Cô am hiểu các niên đại lịch sử, từ thời Viêm Hoàng đại đế cho tới đương kim hiện đại, lịch sử là thứ khách quan, mà cảm giác thì lại là chủ quan.

Vì thế cô cảm thấy hoang mang.

Vương Hi Phượng ngồi trong phòng làm việc phấn đấu cùng những con số, trong số tiền rậm rạp kiếm được tìm thấy sự thỏa mãn tinh thần, chuyện này không nghi ngờ gì làm cho sự khuyết thiếu cằn cỗi của nàng tăng thêm vô số niềm vui.


Cứ đến ngày này trong tháng, Vương Hi Phượng lại cảm thấy đặc biệt hưng phấn, bởi vì nàng biết đây là ngày tính toán sổ sách, thấm tháp xong nợ, có lợi nhuận nàng lại càng hưng phấn, chỉ cần kinh doanh không lỗ, nàng có thể bảo trì nụ cười, tiếp tục trang điểm xinh đẹp đi ra ngoài.

Còn nếu như là lỗ, nàng sẽ hóa thành một bà già mãn kinh. Trời kia ôi sao mà xanh quá...

Quán bar có những ngày lỗ, có những ngày lãi, tính đi tính lại thì vừa vặn cân bằng. Bất quá nhìn hình dáng nàng ngày càng ảm đạm, Vương Hi Phượng có dự cảm, sớm thôi, nàng sẽ phải tìm một công việc khác.

Về đến nhà, tiến vào trong phòng ngủ, nàng thấy Giả Bảo Ngọc đang ngồi trên tấm thảm lót sàn nhà, dường như em họ đang suy nghĩ về một vấn đề gì đó, trong đầu em họ hiện tại đang ở triều đại nào? Chỉ là trước người em họ là một đống đồ lót, đồ lót của nàng và Giả Bảo Ngọc nằm chung một chỗ,  Vương Hi Phượng tự hỏi có phải là Giả Bảo Ngọc đang u mê, đột nhiên muốn tìm hiểu về niên đại của đồ lót?

"Nha đầu, em làm sao thế, không có chuyện gì lôi đồ lót ra chơi à?" Hai ngón tay Vương Hi Phượng gắp lên một bộ đồ lót, màu đen có đường viên hoa hơi mỏng nhất định là của nàng, đồ lót mình mặc mà còn không nhận ra, thế thì đời này đừng gọi mình là nữ nhân.

Hừm, độ to của cái áo ngực này rõ ràng là của mình.

Mấy bộ đồ lót của Giả Bảo Ngọc đều cực kỳ bảo thủ, thường là màu xanh ngọc và màu trắng, nói thật, Vương Hi Phượng cảm thấy loại hình này mặc trên người Giả Bảo Ngọc cực kỳ hợp, màu đen tuy là hấp dẫn chết người nhưng lại không thích hợp với Giả Bảo Ngọc, còn màu trắng khi áp lên người em họ chỉ càng làm cho người ta muốn thờ phụng.

Giả Bảo Ngọc  không biết, rất nhiều lần Vương Hi Phượng đã ảo tưởng lột những món đồ lót này trên người của Giả Bảo Ngọc.

Có điều, không có lấy một lần dám động thủ.

"Không có gì, em sửa lại quần áo thôi." Giả Bảo Ngọc phục hồi lại tinh thần, trước mắt cô là một chiến trường áo lót, mặt cô đỏ thành một quả cà chua, vội vội vàng vàng thu dọn lại, kết quả lại thành áo ngực nối với quần lót, món này xọ món kia, Giả Bảo Ngọc càng vội vã lại càng hỏng việc.

Vương Hi Phượng nhìn em họ luống ca luống cuống cũng lười thu dọn, nàng xốc lên toàn bộ, đồ em đồ tôi, ném hết vào trong tủ: "Kệ đi, để sau soạn. Giờ giúp chị đi tắm."

". . ." Giả Bảo Ngọc không nói gì, đi vào phòng tắm, trước mặt cô, áo vest bay mất, tiếp theo là váy, cuối cùng áo lót, quần lót cũng nối gót bay theo. . .

Giả Bảo Ngọc trốn bên ngoài, chờ Vương Hi Phượng gọi cô tiến vào cô mới dám đi vào.

Vương Hi Phượng đưa lưng về phía cô, đứng ở dưới vòi nước, lưng trần hiển hiện ra, giống như một bức tranh nghệ thuật.

Trước kia hồi học tiết mỹ thuật ở trung học, bọn họ phải vẽ người mẫu, người đó là nữ sinh chuyên nghiệp, nữ sinh kia xấu hổ cởi áo ôm ngực, Giả Bảo Ngọc họa lưng của nàng, cô phác họa khung xương và hình dáng cơ thể, tuy rằng lúc đó trong phòng toàn là nữ, nhưng người nọ vẫn không nén được sự sợ hãi, cơ thể của nàng căng cứng, xương sống cong lên, Giả Bảo Ngọc có thể nhận thấy rõ ràng.


Vậy mà lúc này toàn bộ cơ thể của Vương Hi Phượng lại hoàn toàn thả lỏng, tựa hồ không hề để tâm, mỗi một vân da dều giãn ra, giống như sự tồn tại của Giả Bảo Ngọc trong căn phòng là một chuyện bình thường.

"Nha đầu?" Vương Hi Phượng xoay người nhìn cô, Giả Bảo Ngọc vội vàng quay qua chỗ khác, tránh nhìn thấy những thứ trẻ nhỏ không nên thấy.

"Giúp chị kỳ cọ." Vương Hi Phượng đảo mắt chỉ vào quả cầu sữa tắm, Giả Bảo Ngọc đi lấy quả banh kia, cô vẫn xoay người sang hướng khác, nhẹ bước tới gần Vương Hi Phượng, sát lưng của nàng.

Quả cầu ở trên lưng Vương Hi Phượng tạo thành từng lớp bọt trắng, mùi hương bắt đầu lan tỏa.

Vương Hi Phượng hưởng thụ có người phía sau hầu hạ, mở lời hỏi: "Luận văn của em bị trả lại nên tâm trạng không tốt à?"

"Làm sao chị biết?" Giả Bảo Ngọc cảm thấy khó hiểu.

"Chị có tình báo." Vương Hi Phượng khinh đạm trả lời.

Có lẽ bầu không khí lúc này không tệ, Giả Bảo Ngọc cũng thoải mái hơn một chút, tay đang chà sát trên người Vương Hi Phượng: "Em cũng chưa có ý tưởng gì, chỉ là thầy giảng dạy có chút lớn tuổi, đối với nhiều thứ nhận thức có hạn, thầy ấy cảm thấy luận văn của em vô căn cứ, không cho em cơ hội giải thích, đơn giản là trả về."

"Lão già chết tiệt." Vương Hi Phượng mắng.

"Mắng người già là không tốt." Giả Bảo Ngọc phản đối.

Trên lưng Vương Hi Phượng đã tạo thành một lớp bọt, Giả Bảo Ngọc nghĩ, thế giới dường như đang vận động, lưng của Vương Hi Phượng cũng đã bị cô chà đi chà lại, cơ hồ có thể sánh với cửa sổ kính.

"Thế thì nên nói thế nào?"

"Lão bất tử coi là gian tặc vậy."Giả Bảo Ngọc nhỏ giọng nói.

Vương Hi Phượng nghe những lời này, cười mãi không thôi.

Giả Bảo Ngọc nghe tiếng cười của chị họ, cũng kiềm không nổi cười ha hả.


---

Giả Bảo Ngọc cũng nhanh chóng quên đi lần thất bại này, người trẻ tuổi đúng là sở hữu nhiều nhất chính là cơ hội, rất mau sau đó, cô lại tiến vào một đợt bận rộn khác.

Vương Hi Phượng nghe thấy Giả Bảo Ngọc nói là phải làm thâu đêm, cảm thấy vấn đề này không có gì là khó.

Vương Hi Phượng chưa từng trải qua thời kỳ đại học, không biết cuộc sống thâu đêm đại học là hình dạng gì, đây giống như là một loại văn hóa, người chưa từng trải qua thì khẳng định chưa phải là một sinh viên hoàn chỉnh.

Giả Bảo Ngọc chính xác không có một cuộc sống đại học hoàn chỉnh, những trò như yêu đương trốn học, suốt đêm lướt web, thâu đêm đến sáng, cô đều chưa từng trải qua.

Gia đình gia giáo quá mức, chính vì thế Giả Bảo Ngọc tuyệt đối sẽ không làm những chuyện vô nghĩa như vậy.

Lần này cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ, chuyện này lại khiến Vương Hi Phượng hoảng sợ.

Buổi tối sau khi đã xử lý xong quán chuyện bar, nàng liền chạy đến trường đại học của Giả Bảo Ngọc.

Còn chưa tới thời điểm tắt đèn, trong đại học vẫn còn náo nhiệt, bên ngoài đèn neon của những sạp bán lề đường đã bắt đầu lóe lên, người đến người đi, có đôi có cặp.

Vương Hi Phượng nghe từ người khác nói, thức đêm cày bài thì phải chú ý mang thức ăn đến tiếp ứng, mà đồ ăn thì phải là đồ nóng ấm, những lời này là Lý Tử Sanh nói.

Lý Tử Sanh còn nói thêm, buổi tối Giả Bảo Ngọc sẽ một mình một người suốt đêm, hiện tại chưa đến kỳ thi cuối năm, ăn no rửng mỡ xong thì nhà nhà đêm đến liền tếch mông đi chơi, chứ nào ai như Giả Bảo Ngọc ngốc kia.

Vương Hi Phượng nghe mà nhiệt huyết sôi trào.

Vương Hi Phượng cầm theo vài cái áo sơmi cùng áo khoác, ở trên đường mua một túi đồ ăn vặt, khi nàng vừa bước vào tòa nhà, Vương Hi Phượng đột nhiên nhớ tới màn thăm tù mà nàng xem trên màn ảnh trước đây.

Vương Hi Phượng bước vào tòa nhà mới gọi điện cho Giả Bảo Ngọc, Giả Bảo Ngọc một bên bận rộn, một bên nghe điện thoại của nàng: "Chị họ, em đã nói là không ăn cơm rồi mà? Chị đừng lo lắng, em không có việc gì đâu."

Đầu Vương Hi Phượng hé vào cửa, nói với Giả Bảo Ngọc: "Chị thấy không yên tâm nên đến thăm em."

Giả Bảo Ngọc nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện trước mặt, định thần một lát mới vội vàng đứng lên hỏi: "Chị họ, trễ như vậy rồi chị còn đến làm gì?"

Điện thoại trên tay cô vẫn còn đang mở, giọng nói theo hai cách truyền vào trong lỗ tai Vương Hi Phượng, Vương Hi Phượng cười nói: "Đương nhiên là để cùng em thâu đêm."


"Ơ. . ." Không nghiêm trọng như vậy đi.

Giả Bảo Ngọc bị Vương Hi Phượng vỗ chỗ ngồi cạnh bên: "Chăm sóc em, chị cảm thấy rất thú vị."

"Chị họ à." Giả Bảo Ngọc mặt phiếm khổ.

Vương Hi Phượng không nhìn em họ đã làm ra vẻ mặt gì, nàng đi một vòng xem toàn bộ phòng học, dựa vào cách bài trí mà đoán cá tính chủ nhân.

"Em ăn cơm tối chưa?" Vương Hi Phượng hỏi Giả Bảo Ngọc.

Giả Bảo Ngọc bận rộn, không có thời gian đi ăn, trên điện thoại cô cũng đã nói rất rõ ràng, vậy nên đành nhịn đói, Vương Hi Phượng hỏi liền đánh thức cơn đói ẩn sâu trong bụng cô, khiến cho nó bắt đầu kêu réo ầm ỹ.

Giả Bảo Ngọc đỏ mặt, bẽn lẽn cúi đầu xuống.

Vương Hi Phượng lấy ra từ trong túi giấy một hộp cơm, đồ chỉ là tùy thời mua, hộp nhựa màu hồng, phía trên còn in hình hoạt họa, nàng đưa tới trước mặt Giả Bảo Ngọc, nói: "Chị chuẩn bị cho em rồi này, chị biết tiểu nha đầu chưa ăn cơm, sợ em đói bụng, em nhìn xem, chị mà không tới là cơm em cũng không chịu đi ăn, vậy nên đừng khóc, gương mặt xinh đẹp như vậy, bị em ép thành khổ qua rồi."

Vương Hi Phượng lí lẽ nửa ngày, cặp lồng đựng cơm ở trước mặt Giả Bảo Ngọc đung đưa nửa ngày, mùi thịt kho tàu bắt đầu bay ra, tầm mắt Giả Bảo Ngọc theo hộp cơm kia đung đưa, cuối cùng dừng lại.

Vương Hi Phượng thuyết giáo đủ rồi mới đặt hộp cơm xuống trước mặt em họ, giúp em họ mở ra, nàng lấy bên trong một đôi đũa và một cái thìa màu hồng đáng yêu, sau đó mới để cho Giả Bảo Ngọc động thủ.

Hẳn là vẫn còn bọc giấy ăn, Vương Hi Phượng đánh giá.

Giả Bảo Ngọc đúng thật là đói bụng, trước đây không biết thế nào nhưng một khi đã cảm thấy thì liền không thể vãn hồi, tay nghề Vương Hi Phượng trong một tháng này đột nhiên tiến bộ vượt bậc, biểu hiện rõ ràng nhất chính là vết thương trên tay nàng nay đã không còn xuất hiện nhiều nữa, hơn nữa mỗi lần nấu xong, còn có thể bảo trì kiểu tóc không thay đổi.

Vương Hi Phượng ngồi ở bên cạnh ngắm nhìn Giả Bảo Ngọc vùi đầu ăn cơm nàng làm, cảm giác hạnh phúc từ lòng bàn chân bắt đầu hướng lên trên đỉnh đầu, rồi lại tiếp tục trôi xuống lòng bàn chân, đả thông kỳ kinh bát mạch.

"Ăn ngon không?" Vương Hi Phượng hỏi.

Giả Bảo Ngọc chỉ có thể gật đầu, liên tục đưa đồ ăn và cơm vào miệng, cho dù có dùng phương pháp thưởng thức hung mãnh như vậy, thoạt nhìn cũng thật tinh xảo.

Nếu nàng không đến, có phải Giả Bảo Ngọc sẽ để mình đói chết không, bỏ mặc cái bụng rỗng không chịu quản?

Rồi tới ngày mai, khi nàng mở cửa, có phải sẽ thấy một Giả Bảo Ngọc mặt mày xanh xao, làn da tái nhợt, sau đó suy sụp rồi ngã vào nàng?

Vậy nên Vương Hi Phượng cảm thấy, mỗi một bước đi mình làm đều thật chính xác và sáng suốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận