11.
Vương Hi Phượng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, từ trên sàn nhà nhảy dựng lên, nhanh như chớp vọt vào trong phòng ngủ, lúc đi ra cầm theo một chai rượu đỏ chưa khui.
Lúc Vương Hi Phượng rời đi, Giả Bảo Ngọc đem bánh ngọt đã ăn hết thu thập lại chờ đổ đi, trên mặt đất khó tránh khỏi có bơ còn lưu lại, cô cầm giấy ăn tinh tế lau qua. Nhìn đầu ngón tay dính bơ trắng, cảnh tượng Vương Hi Phượng nghiêng người tới lại tái hiện trong đầu, Vương Hi Phượng đối với người nhiệt tình, có chút mờ ám là điều khó tránh, nàng gặp gỡ bạn bè, đều vô thức ôm, giống như trong các trường đại học nước ngoài, vừa gặp mặt đã hôn lên hai má, khiến cho Giả Bảo Ngọc xấu hổ vạn phần, cho nên Giả Bảo Ngọc cũng đem hành động kia phân loại vào nhóm hành động thân thiết của Vương Hi Phượng.
Vương Hi Phượng trở về, một tay cầm hai cái ly chân dài, tay còn lại cầm theo một chai rượu đỏ, vẻ mặt tươi cười.
"Uống rượu chúc mừng, không say không về." Vương Hi Phượng ngồi lại trên mặt đất, hai chân co lại, cầm dụng cụ mở chai, động tác thuần thục, chỉ chốc lát sau đã mở ra chai rượu đỏ.
Vương Hi Phượng đổ đầy rượu đỏ vào hai ly rượu, hỏi: "Ở nhà em đã từng uống rượu chưa?"
Trong ly rượu chứa bảy phần rượu đỏ, màu rượu đỏ còn không yên tĩnh, sóng sánh ở trong ly, Giả Bảo Ngọc ngửi thấy mùi rượu, còn có vị nho ngọt ngào thành thục sáng rỡ.
Giả Bảo Ngọc lắc đầu, nói: "Không uống, thỉnh thoảng cũng chỉ là uống một chút rượu ngọt."
"Vậy thì học uống rượu đi, sau tiếp xúc với tầng lớp thượng lưu xã hội, rượu là chất bôi trơn, em giao tiếp cùng với người khác, trước cạn một chén, uống say rồi, ai cũng có thể trở thành bạn bè." Vương Hi Phượng nâng ly rượu nhét vào trong tay cô, Giả Bảo Ngọc nhận ly rượu đỏ, mùi rượu càng nồng, ngửi cũng đã cảm thấy say.
"Em sẽ không uống rượu. Sợ say." Càng sợ say rượu rồi thất thố. Giả Bảo Ngọc chưa từng say, vậy nên không biết mình uống say sẽ thành ra cái hình dạng gì, rượu có thể khiến người ta quên ưu, nhưng khi tỉnh lại cơ thể sẽ khó chịu, lần đầu tiên cô gặp Vương Hi Phượng cũng chính là lúc người kia đang không ngừng nôn, giống như muốn đem lục phủ ngũ tạng nhổ hết ra.
Vương Hi Phượng đã luyện đến mức uống rượu như uống nước lã, nhưng nàng vừa mới ở trong quán bar bị chuốc rượu, có hơi say, thân mình có chút lạc trôi, thời điểm nói về rượu, cả người dựa vào đồ dùng trong nhà, miệng nhỏ uống rượu đỏ, ánh mắt híp nửa giống như con mèo con đang buồn ngủ.
Vương Hi Phượng khiến cho Giả Bảo Ngọc cảm thấy hốt hoảng, Giả Bảo Ngọc không biết nàng đang suy nghĩ gì, ban đêm tĩnh lặng, hai người ngồi đối diện nhau, trước mặt là bánh sinh nhật đã ăn hết, không có nến, ngay cả đóa hoa rực rỡ màu sắc làm từ bơ cũng không có.
Giả Bảo Ngọc nhấp một hớp nhỏ rượu vang đỏ, mùi rượu từ đầu lưỡi của cô thẳng xuống cổ họng, mùi rượu nồng đi qua, đầu lưỡi còn lưu lại vị ngọt. Giả Bảo Ngọc uống một ngụm phát hiện không quá khó uống, trái lại uống rất thoải mái.
Vương Hi Phượng thấy người kia nhã nhặn uống xong ly rượu đỏ của mình, nghĩ Giả Bảo Ngọc không chừng là một người trời sinh biết uống rượu.
"Em say rồi à?" Giả Bảo Ngọc uống xong một ly, nhẹ nhàng buông chiếc ly thủy tinh, thì nghe Vương Hi Phượng hỏi.
Giả Bảo Ngọc cảm thấy hai má nóng lên, máu lưu động với tốc độ nhanh hơn, còn lại, hết thảy đều bình thường.
"Hẳn là không say." Giả Bảo Ngọc cười khẽ.
Cảm giác hơi say khiến cô trở nên thoải mái hơn, Vương Hi Phượng từ phía sau di chuyển lại đây, ngồi bên cạnh cô, cô cũng không để ý, cơ thể thả lỏng, không giống như lúc trước khi có ý thức, cơ thể có phản ứng bài xích.
Vương Hi Phượng vòng qua cơ thể Giả Bảo Ngọc, đưa tay với lấy hộp quà tặng, trên cái hộp màu xanh thanh nhã có một đóa hoa thật lớn, ngón tay Vương Hi Phượng móc bông hoa, nhưng lại bị vướng.
Nàng dứt khoát gối lên đùi Giả Bảo Ngọc cười ha hả.
"Nha đầu, giúp tôi mở ra."
Giả Bảo Ngọc tách tay của Vương Hi Phượng ra khỏi cái dải ruy băng kết thành hình hoa kia, Vương Hi Phượng cố tình giống như đang chơi đùa với những ngón tay.
Giả Bảo Ngọc một tay nắm tay Vương Hi Phượng, đem năm đầu ngón tay của nàng ấn định lại, bàn tay còn lại thuận lợi tháo gỡ đóa hoa kia.
Tay trong tay, Vương Hi Phượng trộm kẹp lấy ngón giữa của Giả Bảo Ngọc, đo đạc, ngón tay thon dài thật là đẹp đẽ.
Lấy hộp ra, Vương Hi Phượng cũng đã nằm ở trên đầu gối cô, nhắm hai mắt lại, nói: "Để tôi đoán thử xem là quà gì."
"Là bạn của chị tặng à?"
"Đám muội muội cùng nhau mua. Lũ tiểu nha đầu đó không biết sẽ tặng tôi cái gì."
Giả Bảo Ngọc nhẹ nhàng lắc cái hộp một chút, bên trong có cái gì đó lắc lư.
"Chị họ muốn cái gì, đã từng nói với bọn họ chưa?"
"Chưa. Trước kia, tôi không tổ chức sinh nhật. Đây là lần đầu tiên." Vương Hi Phượng nói.
Giả Bảo Ngọc nhớ tới thời điểm sinh nhật của mình, trong nhà nhất định sẽ mở tiệc lớn, giống như là ăn tết. Sinh nhật giống như là một buổi tụ họp náo nhiệt, cha vội vàng chào hỏi khách khứa, còn cô ngoan ngoãn ở một bên nghe trưởng bối dạy bảo.
"Mấy đứa nhỏ hẳn là phải biết tôi muốn nhất là cái gì, chính là tiền!" Vương Hi Phượng đột nhiên ngồi dậy, đoạt lại chiếc hộp trong tay Giả Bảo Ngọc, gấp gáp xé phần đóng gói bên ngoài, mở ra một lỗ nhỏ, nàng hướng đầu vào trong nhìn thoáng qua, sau đó lập tức mắng: "Đám nữ nhân chết tiệt."
"Chị họ, là cái gì vậy?" Giả Bảo Ngọc khó hiểu.
Vương Hi Phượng mặt đỏ lên, không biết là do rượu hay do tức giận, đem hộp thu lại, nói: "Trẻ con không nên biết." Sau đó chạy vào trong phòng, nghĩ sẽ đem hộp chôn dưới đống quần áo.
Cái gì vậy? Vương Hi Phượng một lần nữa nhìn vào trong hộp, muốn cười lại muốn thở dài, nước hoa mát xa gợi tình còn có quần lót hoa hồng gợi cảm màu đen, lại còn cả đĩa phim yuri.
Tập hợp toàn bộ tại đây.
Vương Hi Phượng đột nhiên nhớ tới, tiểu nha đầu Miêu Tử kia gần đây có mở một cửa hàng, còn thần thần bí bí không chịu nói, ước chừng là bán mấy thứ này.
Vương Hi Phượng nở nụ cười, lấy từ bên trong ra một mảnh giấy, bên trên là chữ ký của ba muội muội, nói nàng cứ yên tâm theo đuổi, nếu không hạnh phúc, có thể tìm đến chúng, không có đối tượng, không nhất định không đạt được cao triều.
Nụ cười của Vương Hi Phượng không hề thuyên giảm, nàng đem hộp cất kỹ, phía trên còn bao phủ một lớp quần áo, nàng còn sợ Giả Bảo Ngọc thấy, nghĩ chỗ này không đủ an toàn, không bằng học theo các sát thủ, đem đồ vật giấu bên trong bồn cầu.
Giả Bảo Ngọc đã không còn là thiếu nữ mười tám tuổi.
Vương Hi Phượng vào phòng ngủ rồi thì không đi ra ngoài nữa. Nói với Giả Bảo Ngọc là muốn đi tắm, rồi chạy vào trong phòng tắm.
Chạy vào trong phòng tắm Vương Hi Phượng đột nhiên đi ra, vững bước kiên định hướng đến tủ quần áo.
Một cặp ren hoa hồng đen, đặt ở trong lòng bàn tay nhẹ vô cùng, Vương Hi Phượng ngồi ở trong bồn tắm đánh giá nửa ngày, cởi bỏ đóa hoa, hoa hồng sau khi tản ra trở thành một cái quần lót mỏng đến mức không thể mỏng hơn.
Vương Hi Phượng cầm lấy mảnh vải, xem xét dưới ánh đèn, nó gần như là tấm lưới đen trong suốt.
Tinh mắt đấy. Vương Hi Phượng khen ngợi người tặng nàng cái quần lót này.
...
"Đêm nay nhất định là một đêm nóng bỏng tình cảm mãnh liệt sục sôi ngất trời hoạt sắc sinh hương một sống một chết." Hạ Hạ dốt văn, nhưng lúc này, một hơi nói ra nhiều thành ngữ như vậy, còn giống như đang đọc vè.
Người ở trong quán rượu đã uống đến mức chết đi sống lại, người có thể đi, đều đã đi rồi, những người còn ở lại, là đợi người khác đến rước bọn họ về.
Sau khi khách đi rồi, ba bà chủ tụ lại tại hang ổ, ngồi dự đoán xem tại nhà Vương Hi Phượng cách đó không xa sẽ xảy ra chuyện gì.
"Lần này, mình xuất huyết nhiều quá." Miêu Tử có chút đau lòng, đó là nhóm hàng đầu tiên, cô luyến tiếc bán đi, muốn giữ lại cho mình dùng, muốn thử dùng hoa hảo nguyệt viên [tình dược] một lần, không nghĩ tới vừa vặn đến sinh nhật Vương Hi Phượng. Mọi người nhất thời không nghĩ ra có thể tặng quà gì. Bết bát nhất chính là tặng sổ tiết kiệm, hoặc là công trái, cuối cùng là cô xả thân hi sinh, đưa ra đống vật phẩm kia.
Nghĩ đến chuyện Vương Hi Phượng ở trên giường có một đống thứ để hưởng thụ, nước mắt bất giác tuôn trào. Miêu Tử mò vào trong lồng ngực Vương An Sinh, nói: "Tiện nghi cho Phượng tỷ, mình còn muốn dùng ở trên người cậu."
Vương An Sinh nhớ rõ mình hình như có xem qua ảnh chụp, lúc đó còn tưởng là Miêu Tử đang xem web sex, không để ý gì nhiều, giờ nghĩ lại, trên trán không tránh khỏi đổ mồ hôi. May mắn là chúng không rơi vào tay Miêu Tử, nếu rơi vào tay người kia, Vương An Sinh có khi sẽ mệt đến chết.
Hạ Hạ say rượu nổi điên, đi đến quầy bar, cầm lấy chai rỗng, đứng dậy, đợi mọi người đều an tĩnh lại nhìn cô, cô bình tĩnh nói: "Chỉ thấy Phượng tỷ rút ra một cây mát xa, nhất chiêu uyên ương chân, đem Giả Bảo Ngọc đá lên giường, Giả Bảo Ngọc chỉ là một thư sinh, trói gà không chặt, không chịu nổi uy mãnh như hổ xuống núi này, bất lực ngã xuống giường, Vương Hi Phượng đứng sừng sững, ngạo thị quần hùng, Giả Bảo Ngọc không thể không cầu xin tha thứ, nhỏ giọng nói: Tỷ tỷ tốt, xin hãy bỏ qua cho em đi. Vương Hi Phượng nhìn Giả Bảo Ngọc, lớn lên, ai nha nha, mặt như trăng đêm trung thu, mắt như sao trên trời, ngón tay càng khỏi phải nói. . . Khụ khụ, trong lòng thầm than một tiếng, một cô nương tuấn tú, tỷ ấy nhịn không được xuân tâm đại động, trên người Giả Bảo Ngọc tỏa ra hương thơm ngào ngạt yếu đuối, Giả Bảo Ngọc đưa một tay ra, lại đưa đến một tiên nữ Dao Trì, chóp mũi ngửi được mùi thơm cơ thể con gái. . ."
"Là mùi hương thục nữ [phụ nữ đã trưởng thành]." Phía dưới có người uốn nắn.
"Được rồi, là mùi hương thục nữ, không khỏi miệng đắng lưỡi khô, mắt xuất hiện tơ máu, nói: Tỷ tỷ, chị đây là. . . Vương Hi Phượng nũng nịu thở một tiếng, tựa như hoàng anh xuất cốc, xuân tình vô hạn, đánh đố: Biết vừa rồi tỷ tỷ vì sao đánh em không? Trước mắt Giả Bảo Ngọc là gương mặt như hoa như ngọc của Vương Hi Phượng, chống lại một đôi mắt Đan Phượng, lông mày lá liễu treo ở chân mi, ba hồn thiếu đi sáu vía, nỉ non nói: Tỷ tỷ vì sao đánh em? Vương Hi Phượng cười nói: Nha đầu đối với tỷ tỷ làm chuyện xấu, em nói xem nên đánh hay không nên đánh. Giả Bảo Ngọc vội vàng đáp: Là em có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, không biết tỷ tỷ lại là người lợi hại như thế, em sẽ không bao giờ ... làm chuyện xấu với tỷ tỷ. Đã thế Vương Hi Phượng phải làm, tỷ ấy mãnh liệt xoay người, cưỡi ở trên vòng eo mảnh khảnh của Giả Bảo Ngọc, từ trên cao nhìn xuống, nói: Em cái gì cũng không làm, mới đáng đánh. Nói xong, một hiên làn váy. . ."
. . .
Sau đó? Người phía dưới duỗi thẳng cổ hỏi.
Hạ Hạ lấy bình rượu gõ vài cái xuống bàn, nói: "Sau đó, không có chuyện sau đó nào cả."
Toàn hội trường ồ lên! Hạ Hạ bắt chéo hai chân, rung đùi đắc ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...