[bhtt]biểu Tỷ Hung Mãnh - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc

12.

Từ trong bồn tắm đi ra, Vương Hi Phượng không biết đã hắt xì hơi bao nhiêu lần.

Trùm khăn tắm ra ngoài, bên trong là chiếc quần lót màu đen mỏng đến không thể nào mỏng hơn.

Vương Hi Phượng cảm giác mình khêu gợi giống một con gà tây đã lột sạch quần áo, đang nằm ở trên bàn chờ đợi được ăn.

Nàng nằm chết dí trên mặt đất, lười vận động. Phân nửa chân ở bên ngoài thảm lót sàn, đặt ở trên sàn xi-măng.

Nằm trên mặt đất, máu trong huyết quản giống như dòng sông mất đi khống chế mãnh liệt chảy về phía trước, mang theo chất cồn đi khắp thân thể.

Loại cảm giác này giống như nằm ở trên một đám mây, hỗn loạn.

Giả Bảo Ngọc nhìn thấy Vương Hi Phượng loạn thất bát tao nằm ở trên mặt đất, muốn đem nàng chuyển vào trong chăn. Bàn tay luồn dưới nách Vương Hi Phượng, mới vừa dùng sức, Vương Hi Phượng đã xoay người, không cho người kia lôi mình đi.

Giả Bảo Ngọc vỗ nhẹ bả vai Vương Hi Phượng, ở bên tai nàng nói: "Chị họ, vào trong ngủ đi."

Vương Hi Phượng nửa tỉnh nửa mê, đầu óc mơ hồ, lời nói vào trong lỗ tai thoát đi mấy từ, trở thành ngủ chung với chị họ.

Nàng khẽ mở mắt, gương mặt Giả Bảo Ngọc ở ngay trên mặt nàng, khuôn mặt dễ nhìn mang theo ý cười. Nụ cười đẹp muốn chết. Răng nanh tuyết trắng, làm nổi bật đôi môi đỏ tươi.

Vương Hi Phượng cảm thấy môi ngứa ngáy.

Giả Bảo Ngọc nhịn không được nhíu mày, Vương Hi Phượng có vẻ đã tỉnh, nhưng bộ dạng lại không có một chút thanh tỉnh nào, ánh mắt mê ly, gọi tên nàng mới có phản ứng.

Giả Bảo Ngọc nói: "Chị họ, vào bên trong ngủ đi."

"Ôm." Vương Hi Phượng mơ hồ nói, hai tay mềm nhũn nâng lên, đặt ở trên vai Giả Bảo Ngọc.

Giả Bảo Ngọc khó nhịn ý cười, nhìn bộ dạng mơ mơ màng màng của chị họ, có chút đáng yêu.


"Ôm thì không di chuyển được." Giả Bảo Ngọc nói.

"Kéo tôi đi." Vương Hi Phượng lười không muốn đi, lúc này nàng đã có bảy phần thanh tỉnh, ba phần vẫn còn đang trên mây.

Mùi hương trên người Giả Bảo Ngọc dễ ngửi, giờ phút này tay Vương Hi Phượng mềm mại đặt ở trên vai nàng, chỉ cần khép lại, thì sẽ thành tư thế ôm.

Mỗi ngày, Vương Hi Phượng đều cùng người khác ôm, nhưng vẫn còn giữ cách khoảng cách.

Nàng đã sắp quên cảm giác đó, có người bầu bạn ban đêm, cái loại cảm giác gắt gao ôm lấy, hai tay quấn lấy nhau, cơ hồ không thở nổi, lại ngọt ngào như vậy.

Vương Hi Phượng đột nhiên nở nụ cười, là kiểu cười vẫn còn trong mộng, Giả Bảo Ngọc cúi đầu nói: "Bọn họ nói em trẻ con, em thấy chị họ mới là trẻ con."

"Trong mắt chị, em mới là đứa nhỏ. Một đứa nhỏ không lớn cũng không nhỏ." Vương Hi Phượng nói giống như thở dài, hai tay khép lại, lại không dùng sức, chính là tượng trưng đổi thành ôm, bao lấy Giả Bảo Ngọc: "Bảo Ngọc muội muội, đỡ tỷ tỷ qua đó đi."

Giả Bảo Ngọc đột nhiên đứng dậy, một tay ôm lưng Vương Hi Phượng, một tay đặt xuống dưới đầu gối của nàng, ôm lấy Vương Hi Phượng, bế nàng bước ba bước hướng vào trong, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống.

Lưng Vương Hi Phượng đụng phải mặt đất, hai tay lại không chịu buông ra, dùng lực, kéo cơ thể Giả Bảo Ngọc lại, Giả Bảo Ngọc còn chưa kịp chuẩn bị, trực tiếp nhào vào người Vương Hi Phượng.

Vương Hi Phượng cười ha hả, Giả Bảo Ngọc muốn đứng dậy, nàng không chịu, hai tay bám chặt bả vai Giả Bảo Ngọc, uốn éo cơ thể, áp lên trên người cô.

"Chị họ!" Giả Bảo Ngọc cảm thấy Vương Hi Phượng đêm nay uống say bắt đầu dính người, quả nhiên giống như một đứa trẻ con, bắt đầu muốn làm trò đùa dai.

Bình thường Vương Hi Phượng là loại người gì? Giả Bảo Ngọc nghĩ, nếu quả thật muốn hình dung, chính là một người quyết đoán, chị ấy làm chuyện gì cũng thuận theo lòng mình, khác hoàn toàn với hình tượng người trưởng thành trong mắt Giả Bảo Ngọc. Đối mặt với một Vương Hi Phượng mạnh mẽ quả quyết, Giả Bảo Ngọc cảm thấy có áp lực, giống như ngực bị một tảng đá đè nặng, hít thở không thông. Mà đụng phải Vương Hi Phượng cố tình gây sự giống như một đứa trẻ, Giả Bảo Ngọc chỉ có nước nhận thua.

Giả Bảo Ngọc tính cách rất tốt, bọn trẻ trong nhà bò lên người Giả Bảo Ngọc, chủ yếu đều có thể thắng lợi trở về.

Cô nghĩ có lẽ là Vương Hi Phượng uống say, người say rượu sẽ làm ra những biểu hiện khó có thể tưởng tượng.

Vương Hi Phượng dùng tư thế ôm chăn bông để ôm Giả Bảo Ngọc, hai tay hai chân kẹp lấy người Giả Bảo Ngọc.


Giả Bảo Ngọc nhất thời không bắt bẻ, cơ thể của mình hơn phân nửa đã rơi vào tay giặc.

"Chị họ, ôm như vậy làm sao em ngủ được?" Giả Bảo Ngọc cũng cảm thấy buồn ngủ, cô đợi Vương Hi Phượng đến nửa đêm, lại còn uống rượu, có chút buồn ngủ.

Vương Hi Phượng ôm thoải mái vừa vặn, nàng không nghĩ Giả Bảo Ngọc gầy như vậy lại có thể ôm tốt như vậy, mùi hương thanh tịnh, ôm rồi sẽ không muốn buông ra. Nghe thấy Giả Bảo Ngọc có ý muốn thoát ra, nàng nói: "Đừng cãi. Hôm nay là sinh nhật tôi, em ngay cả quà còn không chuẩn bị, để tôi ôm coi như là bồi thường."

Giả Bảo Ngọc quả thật là không kháng nghị nữa, Vương Hi Phượng nghe thấy tiếng thở dài của cô, tiếng thở dài từ ngực nàng truyền đến, chấn động trong màng nhĩ Vương Hi Phượng.

Vương Hi Phượng cảm thấy được Giả Bảo Ngọc đang dung túng nàng.

Vương Hi Phượng nhắm mắt lại, lại nghe thấy Giả Bảo Ngọc nói: "Sinh nhật vui vẻ."

Lúc này, tiếng chuông báo mười hai giờ vang lên.

Vương Hi Phượng mắng một câu: "Nha đầu chết tiệt kia, có phải là nhắc nhở chị đã già thêm một tuổi không đấy?"

Giả Bảo Ngọc ấp úng cười.

Đúng 7 giờ sáng, Giả Bảo Ngọc tỉnh dậy, người bị một người đè nặng, Giả Bảo Ngọc từ dưới thân mình, rút tay dụi mắt.

Mặt trời bên ngoài đã muốn phả hơi nóng ác liệt, cửa sổ phòng đang mở, gió nóng buổi sáng thổi vào trong phòng, trên người có hơn một tầng nhiệt lượng, Giả Bảo Ngọc cảm thấy da thịt trên người đều dinh dính mồ hôi.

Cô cúi đầu nhìn Vương Hi Phượng, khăn tắm trên người người kia đã bị vứt sang một bên, chỉ còn lại một cái quần lót nhỏ, nói quần lót nhưng giống như chỉ là một tấm vải cùng hai sợi dây, dáng người nóng bỏng của Vương Hi Phượng miễn phí triển lãm trước mặt Giả Bảo Ngọc.

Dáng người Vương Hi Phượng mới được coi là phụ nữ. Giả Bảo Ngọc nghĩ.

Đầy đặn, mềm mại, mang theo hương thơm, thời thời khắc khắc luôn tràn ngập vẻ hấp dẫn. . .


Lúc này Giả Bảo Ngọc muốn đứng dậy, Vương Hi Phượng có cảm giác, nhưng ý thức của nàng vẫn còn ở chân trời, chỉ biết người ôm trong lòng đang đứng lên.

Nàng quên mất đó là Giả Bảo Ngọc, còn tưởng rằng là bạn gái, khi người trong lòng muốn đẩy Vương Hi Phượng ra, Vương Hi Phượng một tay nâng đầu của Giả Bảo Ngọc, bằng cảm giác tìm được môi của cô, hôn lên.

Môi của bạn gái không mềm mại, mà bất động cứng ngắc, Vương Hi Phượng chìa đầu lưỡi, vừa mới đụng một chút, đã bị người kia đẩy ngược ra.

Ai biết hành động đó khiến nàng cắn phải lưỡi, Vương Hi Phượng bị đau liền tỉnh. Che miệng, mở to mắt nhìn người đẩy mình ra.

Người đẩy nàng ra cũng che miệng, có chút kinh ngạc, bối rối cùng ngượng ngùng.

Giả Bảo Ngọc không dự đoán được mình tự nhiên bị hôn, lúc trước còn có thể coi đó là trò đùa dai, nhưng lần này thì không thể.

"Bấy bì. . ."

"Chị họ!" Giả Bảo Ngọc bất đắc dĩ lên tiếng nhắc nhở.

"A, ra là em họ." Vương Hi Phượng ngã vào chăn, đem mặt chôn ở trong chăn.

Tốt rồi, như vậy lại có thể mơ hồ.

Vương Hi Phượng cố gắng khiến cơ thể mình nhìn giống như là một con cá chết.

Giả Bảo Ngọc thấy Vương Hi Phượng đã ngủ lại, đoán là nàng mộng du. Giả Bảo Ngọc nhìn người chị họ động chút là thích ôm thích hôn người khác này, có thể đoán được sau này ở chung sẽ còn nhiều chuyện phiền phức.

Giả Bảo Ngọc bóp kem đánh răng, miệng đầy nước, nhìn mình trong gương, hai má ửng đỏ, không rõ có phải do nóng không.

Vội vàng đánh răng, miệng chứa đầy nước súc miệng, Vương Hi Phượng ngẩng đầu nhìn gương, nàng vừa mới tỉnh ngủ, tóc rối tung, mắt híp thành một đường thẳng, hai tay khoanh trước ngực, nhìn mình trong gương.

"Nha đầu, đỏ mặt." Vương Hi Phượng nói.

Giả Bảo Ngọc cúi đầu.

Vương Hi Phượng giơ chân lên, đầu ngón chân đụng vào mông Giả Bảo Ngọc, nói: "Tôi nhầm em với người khác nên hôn."

Giả Bảo Ngọc nhổ ra nước trong miệng, mở vòi nước, thấm ướt khăn mặt, đáp: "À."


"Hôn có thoải mái không?"

Khăn mặt ướt át che ở trên mặt, bao phủ mọi thứ trước mắt, sau lưng cô có thân thể nhẹ nhàng dán lên, hai tay Vương Hi Phượng đặt ở hai bên thành bồn rửa mặt. Người dựa vào gần như vậy, độ ấm cũng có thể cảm thấy được.

Giả Bảo Ngọc có chút không được tự nhiên. Vương Hi Phượng gần sát như vậy, hơn nữa còn cái ngữ khí kia, khiến cô không biết phải làm sao.

Hôn có thoải mái không? Trong đầu Giả Bảo Ngọc quanh quẩn những lời này, các loại ký tự che kín đầu của cô, chen chúc phát nổ trong không gian tự hỏi. Vừa rồi đột nhiên bị hôn môi, thời gian đụng chạm quá dài, dây thần kinh đem cảm giác lưu vào trong đầu.

Lúc trước cũng bị chạm qua, cũng không có để ý như vậy, Vương Hi Phượng thích thân người ôm người, Giả Bảo Ngọc cũng tiếp nhận sở thích của nàng. Đây là tự do của chị ấy.

"Là không thoải mái sao?" Vương Hi Phượng cười hỏi.

"Thoải mái." Giả Bảo Ngọc nhẹ giọng nói, thanh âm nhẹ nhàng tựa như tiếng thở dài.

Vương Hi Phượng nghe được, đắc ý đi ra ngoài.

Giả Bảo Ngọc kéo khăn mặt xuống, nhiễm thân nhiệt, khăn mặt cũng không còn lạnh nữa.

Tiếng Trung Quốc, bình thường là ngôn ngữ không có gì kỳ lạ, sao bây giờ lại có nhiều tầng ý tứ hàm xúc như vậy.

Giả Bảo Ngọc ra khỏi cửa thì nhận được bưu kiện trong nhà gửi đến, một đống hộp lớn ở trên lưng ba thanh niên của công ty chuyển phát nhanh.

Quần áo không nhiều lắm, chỉ có vài món, nhưng sách vở lại chất thành đống, trông cực kỳ nặng, nếu như đem bán cho tiệm sách cũ, thì có thể kiếm được không ít tiền.

Họ vội vàng đưa vào trong phòng, xếp thành núi nhỏ. Giả Bảo Ngọc nhìn cái thùng trong ngực mình, phía trên là là chữ viết cứng cáp mạnh mẽ của cha, chữ viết quen thuộc này sẽ gợi lên ký ức của cô.

Cô đã rời nhà đi lâu như vậy, trí nhớ rất nhanh liền phai nhạt. Cha viết ba chữ Giả Bảo Ngọc, khiến cho Giả Bảo Ngọc nhớ lại cái tòa nhà lớn kia, mái ngói đen, còn có hàng mái hiên thấp.

Những cuốn sách được xếp chồng lên nhau trong tủ, trước đó Vương Hi Phượng đã rửa sạch mấy ngăn tủ để cho Giả Bảo Ngọc, cô đang tha hương, ăn nhờ ở đậu, lại được tự do giống như ở trong nhà, cũng xem như là may mắn.

Cô vuốt ve những cuốn sách kia, chúng cũng theo cô tha hương, trầm mặc như trước.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận