3.
Vương Hi Phượng vừa đứng lên đi chưa được đến ba bước, lập tức lại té xuống. Tửu lượng của nàng trời sinh mà có, còn cộng thêm nhiều năm chinh chiến như vậy luyện thành, uống đến cùng cũng sẽ không có biểu hiện gì thất thố.
Di chứng say rượu thường thì tập trung toàn bộ ở thời điểm sau khi tỉnh lại, nhưng như vậy cũng đủ để thành toàn cho danh hiệu ngàn chén không say của Vương Hi Phượng rồi, đem trò hề toàn bộ lưu lại ở sau lưng. Đầu hoa mắt choáng, mà trong dạ dày có một cỗ chất lỏng đang chực chờ xông thẳng lên cổ họng, miệng thì toàn một vị chua.
Vương Hi Phượng quay lại, quỳ trên thành bồn cầu nôn mửa liên tục.
Vương Hi Phượng cảm thấy được cái dạ dày đang liều mạng tạo phản, không đem nàng trở thành người không giống nàng thì sẽ không chịu bỏ qua.
Ói cả nửa ngày, đem toàn bộ những thứ trong bụng phun ra sạch sẽ, nhưng cái cảm giác muốn nôn mửa kia vẫn cứ trực chờ đi ra.
Ha! Nôn hết rồi, Vương Hi Phượng ngay cả khí lực để đứng dậy cũng mất, xoay người, ngồi tê liệt dưới đất.
Trước mặt nàng đột nhiên xuất hiện một ly thủy tinh, ở trong chứa bảy phần nước. Một bàn tay trắng nõn thon dài đang cầm cái ly kia, ánh sáng tỏa ra phảng phất giống như bạch ngọc. Trên cổ tay người nọ còn đeo một vòng Phật châu, phong cách cổ điển.
Vương Hi Phượng còn không có khí lực ngẩng đầu, đáy lòng còn tưởng bạn gái Miêu Tử có lòng lại đây bưng trà rót nước cho mình.
Nàng không chút khách khí tiếp nhận cái ly, súc miệng, đem vị chua trong miệng súc qua một lượt.
Nhổ xong nước, còn có thêm một cái khăn mặt ướt hiện ra trước mắt.
Vương Hi Phượng còn đang nghĩ ngợi, cái tên Vương An Sinh hướng nội này đến thấy người quen cũng không biết ăn nói, từ khi nào lại biết săn sóc như vậy, thì ngẩng đầu lên, chứng kiến ở trên đầu là một gương mặt trắng nõn, từ đầu đến cuối hoàn toàn không phải là Vương An Sinh.
Vương Hi Phượng cầm lấy khăn mặt lau mặt một chút, rồi ném cho người nọ, người nọ tiếp nhận, ở trước bồn rửa mặt rửa qua một lần.
"Em đến đây lúc nào?" Vương Hi Phượng dựa vào bồn cầu, uể oải hướng người đứng bên cạnh hỏi.
"Vừa mới sáng nay." Giọng của Giả Bảo Ngọc êm ái giống như là gió mát phiêu diêu tự tại, tiếng nhạc ầm ĩ ở quán bar tối hôm qua vẫn còn văng vẳng ở bên trong lỗ tai của nàng, mà cái giọng nói kia lại hóa thành gió mát đuổi đi đống âm hưởng dư chấn đó.
"Cứ xem đây như là nhà của mình. Tự em đi lo liệu đi. Còn tôi đi ngủ, em muốn ăn gì thì tìm trong tủ lạnh." Vương Hi Phượng run rẩy bò dậy, chân đã trở thành bông, thân mình mỗi bước đi đều mềm nhũn, tay ở một bên cố bắt nửa ngày, lại không bắt được cái gì có thể chống đỡ cơ thể. Nhưng thật ra, tay Giả Bảo Ngọc đã vịn chặt thân thể nàng.
"Em tới khiến cho chị gặp phiền toái sao?" Giả Bảo Ngọc hỏi.
Vương Hi Phượng tuy rằng sức lực còn lại không nhiều lắm, nhưng sức lực để liếc mắt một cái thì vẫn có.
Thu được dáng vẻ rõ ràng không chào đón mình của Vương Hi Phượng, nụ cười của Giả Bảo Ngọc trở nên chua sót.
"Em biết, em không nên đến làm phiền chị, chỉ là cha mẹ em lo lắng em một mình ở bên ngoài." Giả Bảo Ngọc giải thích.
Vương Hi Phượng lại ngáp một cái, ngữ khí giống như không thèm để ý chút nào nói: "Bảo Ngọc muội muội, sáng sớm em đến nhà tôi là để khoe ra em được sủng ái như thế nào à?"
Giả Bảo Ngọc khẽ lắc đầu, không nói thêm câu nào nữa.
Cô đỡ Vương Hi Phượng ra đến bên ngoài phòng ngủ, bước lên thảm lót sàn nhà, Vương Hi Phượng liền biến thành cô vợ nhỏ mảnh mai, thân mình như lá mùa thu, chậm rãi té trên mặt đất.
Vật trên tay Giả Bảo Ngọc bỗng nhiên biến mất, cô cúi đầu nhìn xuống, Vương Hi Phượng đã chết trên mặt đất, không giữ chút hình tượng nào hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Giả Bảo Ngọc trầm tư xem xét kỹ lưỡng mái tóc vàng tán loạn trên đất của Vương Hi Phượng, và cả khuôn mặt mệt mỏi trang điểm cầu kỳ của nàng, tầm mắt cô dời xuống thêm chút nữa, nhìn thấy Vương Hi Phượng mặc áo ren ngực màu đen cùng với váy ngắn chưa kịp cởi, hơn phân nửa da thịt bại lộ ra bên ngoài, bên chân có một đôi giày cao gót bị đặt lộn xộn.
Cô nhìn xa gần bốn phía, trên thảm tatami vứt đầy quần áo cùng giầy, còn có áo lót nữ giới.
Giả Bảo Ngọc chưa bao giờ thấy qua một căn phòng như vậy, mọi thứ hỗn độn ngầm ám chỉ thái độ sinh hoạt cá nhân của chủ nhân nó, ý thức của cô bất giác hướng về một loại nghề nghiệp nào đó.
Ý nghĩ này rất nguy hiểm, hơn nữa. . . Giả Bảo Ngọc thở dài, ngăn mình nghĩ đến mấy loại phỏng đoán làm tổn thương người, cô mở một bên chăn ra, che ở trên người Vương Hi Phượng.
Vương Hi Phượng ngủ bù đủ, tinh thần tự nhiên tỉnh táo lại, tắm rửa một lần rồi đi ra, đi ra đến bên ngoài, nhìn thấy có người ngồi trên ghế sô pha, cả phòng khách sạch sẽ nhất chính là cái ghế sô pha kia, Giả Bảo Ngọc cũng thật tinh mắt.
Mông Vương Hi Phượng tựa vào cái bàn bên cạnh ghế, thân thể hơi hơi nghiêng về phía trước, quan sát Giả Bảo Ngọc.
Nha đầu kia vài năm không gặp, ngày càng thanh tú ra. Kiểu tóc cũng hợp mốt hơn rất nhiều, không biết nguyên nhân có phải là do đám bạn ở đại học chỉ dẫn, nên mới bắt đầu thích làm đẹp. Nàng nhìn đến gương mặt người kia, càng nhìn càng thấy thích, da thịt trắng nõn, tinh thể rõ ràng, lấy kính lúp soi, cũng không soi ra một chút tạp chất hay vết sẹo nào, có phải hay không nha đầu kia hoàn toàn không phải trải qua sự thống khổ của tuổi dậy thì?
Bộ dạng này của Giả Bảo Ngọc, là bộ dạng mà Vương Hi Phượng sẽ thích, Vương Hi Phượng xưa nay không thích man T, đối với những người cố ý mặc nam không ra nam nữ không ra nữ ẩn hiện ở trong quán bar, trên thực tế sẽ mời nàng muốn giữ một khoảng cách nhất định với họ. Nàng đối với những người sạch sẽ thanh tú có điểm yêu thích không hiểu nổi, nhưng kiểu người này thường ít có khả năng tạo ra một giao điểm với Vương Hi Phượng, nàng chỉ có thể từ xa quan sát họ chứ không thể lại gần.
Vương Hi Phượng thở dài một hơi.
Vương Hi Phượng nhìn Giả Bảo Ngọc, đầu càng lúc càng tiến tới gần, khoảnh khắc mũi của nàng gần như đụng vào cổ Giả Bảo Ngọc, hơi thở phả trên gương mặt Giả Bảo Ngọc thì người kia tỉnh lại.
Giả Bảo Ngọc mở mắt, Vương Hi Phượng lập tức đứng thẳng người, còn giả bộ thay đổi tư thế, che che giấu giấu tình huống xấu hổ.
"Chị họ." Giả Bảo Ngọc ngồi dậy, Vương Hi Phượng vẫy tay ý bảo cô ngồi xuống, nơi này không phải là quê nhà, không cần phải làm loại lễ nghi cổ điển kia.
Giả Bảo Ngọc ngồi ở đối diện nàng, diễn cảm bất an, ánh mắt nhìn quanh bốn phía phòng khách, rồi trở lại trên người nữ chủ nhân của nó, Vương Hi Phượng, biểu tình bất an lại càng rõ ràng.
Vương Hi Phượng nhìn cô như vậy, cảm giác ngồi trước mặt mình là một con cừu nhỏ, vừa mới phát hiện ra mình vừa đi lạc vào hang ổ của bầy sói.
Vương Hi Phượng không cảm thấy mình có biểu hiện của một con sói, mà nơi này cũng không giống như một nơi nguy hiểm.
"Có lời gì thì nói thẳng ra, tôi không thích có ai đó đem lời nói giữ trong bụng." Vương Hi Phượng ngồi bắt chéo đùi thay đổi vị trí, cặp đùi trắng bóng miễn phí triển lãm ra cho Giả Bảo Ngọc xem, Giả Bảo Ngọc còn ngượng ngùng không dám nhìn.
Vương Hi Phượng đang đói, lúc này đã là giữa trưa, nàng nghĩ đợi lát nữa đi gọi phần thức ăn ngoài, bữa sáng ăn đồ Trung Quốc đi. Tốt nhất là gọi một phần ăn lớn, để làm cơm chiều luôn, cho đỡ mất công.
Giả Bảo Ngọc hướng vào trong phòng ngồi xuống, tựa như một pho tượng Quan Âm, cơ hồ tỏa thánh quang bao phủ mặt đất, lựa chọn coi thường khung cảnh hỗn độn xung quanh.
"Bảo Ngọc. . ." Vương Hi Phượng vừa mới mở miệng, tiếp theo đó là một cái ngáp dài từ trong cổ họng chạy ra, khóe mắt cũng chảy ra hai giọt nước mắt.
Giả Bảo Ngọc nói: "Chị họ không định thay quần áo à?"
"Để làm chi?" Vương Hi Phượng lau nước mắt. Bộ quần áo này thì làm sao, không phải chỗ nào nên che đều đã được che lại rồi à? 3 điểm cộng thêm 3 điểm chung quanh, đại bộ phận đều đã được che kín rồi, sao đạt tới tiêu chuẩn 18+ được, đổi lại cái làm gì?
Giả Bảo Ngọc bất đắc dĩ cười, bộ dạng này, hơi giống như thỏa hiệp.
Vương Hi Phượng nằm xuống chiếc ghế sô pha nho nhỏ kia, nhẹ nhàng nhấc chân lên, rồi lại nhẹ nhàng dừng lại ở trên đùi Giả Bảo Ngọc, cơ thể vừa vặn giãn ra. Giả Bảo Ngọc vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích, độ nhẫn nhục có thể so sánh với bạn gái của Miêu Tử.
"Em đã tưởng mình tìm nhầm người." Trong giọng nói của Giả Bảo Ngọc có hơi nghi hoặc.
Vương Hi Phượng ngủ đủ, cũng có tâm tình đi giải đáp thắc mắc cho chú sơn dương nhỏ, nửa híp mắt, trả lời: "Em không tìm nhầm, tôi chính là chị họ của em."
Giả Bảo Ngọc nói: "Có lẽ chúng ta đều nhìn nhầm."
"Bởi vì tôi giả dạng thành con gái đàng hoàng quá thành công hử." Vương Hi Phượng không thèm để ý đến chuyện này một chút nào. Chuyện này cũng không thể trách nàng, họ hàng thân thích ở quê ai cũng cổ hủ đến gàn dở, chỉ có mình nàng là đi quá giới hạn, nhưng nàng vẫn muốn duy trì cái hình tượng quy củ kia, có đôi khi cần phải che giấu chính mình để bớt đi được những phiền toái. Huống chi thân phận của nàng cũng không cho phép nàng được phép tự do, mẹ Vương Hi Phượng sau khi gả đi thì mang theo gã chồng không ra gì trở về nhà ăn bám người mẹ đẻ, bản thân nàng cũng không tính là người nhà họ Giả, mọi thứ đều kém hơn họ một bậc, thế nên nếu có thể ít đi được một chuyện thì ít đi được một cái phiền.
Bản thân Vương Hi Phượng cũng nghĩ mình vốn không nên làm một người quy củ an phận, từ nhỏ nàng đã bị các trưởng bối dạy cho đủ loại tri thức lễ nghĩa, cách đứng cách ngồi, có trời mới biết nàng đã muốn thoát khỏi quê nhà biết bao nhiêu, rời đi đến một nơi không ai quản rồi giống như một cây cỏ dại, bừa bãi sinh trưởng.
Thời gian bị cầm tù trong tòa nhà lớn ở quê nhà kia, nàng cảm thấy bầu trời chính là mầu sắc của gạch lát mái ngói, những năm tháng đẹp nhất của mình còn chưa kịp nở rộ đã khô héo đến chết già.
Duy nhất chỉ có Giả Bảo Ngọc vẫn còn chịu đựng được cho đến ngày hôm nay, hơn nữa còn thích thú.
Tính khí của Vương Hi Phượng cũng giống như bộ ngực của nàng, bị dồn nén dưới áp lực vô nhân đạo mười sáu năm, vào thời điểm tốt nghiệp cấp 2 thì bạo phát, thành tích trung khảo thấp đến đến mức trường dạy nghề cũng không thể vào học, nàng dứt khoát sẽ không đi học mà một mình đến Hàng Châu làm việc.
Người ở quê nhà khi nói đến Vương Hi Phượng cũng đều nói, nàng là một người an phận lại không có thiên phú, có bản lĩnh khiến cho người khác nhìn không tới nàng, bọn họ vẫn còn vì nàng mà tiếc hận, tuổi thanh xuân tốt đẹp cứ như vậy mà lãng phí.
Chỉ có Vương Hi Phượng biết, chính mình mới vừa thật sự thoát ly bể khổ. Không còn bức tường cao cao của nhà họ Giả kia, nàng mới có thể ở nơi trời cao làm chim phượng hoàng tự do tự tại tiêu xài tuổi thanh xuân của mình, đây là những tháng ngày tiêu dao cỡ nào.
Vương Hi Phượng không bao giờ ngờ được, hình tượng người phụ nữ độc thân chăm chỉ nàng nhào nặn ra cho bọn họ xem lại lấy được lòng bọn họ như vậy, người trong nhà lại có thể yên tâm đem bảo bối của bọn họ giao cho nàng.
Ha. Vương Hi Phượng thầm cười nhạo chính mình, đó là thông minh quá lại bị thông minh hại.
"Giờ thì em thất vọng rồi phải không? Lúc này em trở về vẫn còn kịp đấy." Vương Hi Phượng cười hỏi Giả Bảo Ngọc.
Giả Bảo Ngọc lắc đầu, nói: "Bố mẹ em ngày mai sẽ tới đây."
Vương Hi Phượng đột nhiên ngồi dậy, hỏi lại: "Em vừa nói cái gì?"
"Bố mẹ em hiện tại đã ở trên phi cơ, ngày mai hai người họ sẽ tới Hàng Châu."
"Để làm cái gì?" Vương Hi Phượng xuất hiện tình trạng nửa sốc, môi biến thành màu đen, mặt mày xanh lét, trong mắt lòng trắng sắp che hết cả lòng đen.
Giả Bảo Ngọc mang ý xin lỗi, nói: "Bố mẹ em nói đến xem chỗ em muốn ở, thuận tiện thăm hỏi chị."
Thân thể Vương Hi Phượng bật ngửa ra sau, ngã trên ghế sô pha. Tin tức này có ý nghĩa, đền thờ trinh tiết nửa đời Vương Hi Phượng khốn khổ xây dựng sắp sửa đối mặt với nguy cơ sụp đổ.
Vương Hi Phượng áp lực nhiều năm như vậy, nàng đem gai xương rồng trên người mình nhổ xuống đã là một việc vô cùng đau đớn, chính nàng đã rút nó ra, còn diễn trò vô cùng thành công, hiện tại Giả Bảo Ngọc đến, hai nhân chứng cũng theo đến, trong một đêm, hết thảy đều bắt đầu thay đổi, vận mệnh, những thứ linh tinh bao quanh nó. . .
Vương Hi Phượng ai oán ca thán, mặc dù biết là vô vọng, nhưng vẫn cố tình giãy dụa, nói với Giả Bảo Ngọc: "Phi cơ nửa đường có thể quay về được không?"
Giả Bảo Ngọc đáp lời: "Không thể."
"Em có thể về được không?" Vương Hi Phượng che mặt, cố thêm lần nữa.
Giả Bảo Ngọc lại nhẹ giọng trả lời: "Không thể."
"Tổ tiên tôi thiếu em cái gì? Cả nhà em đều sủng ái em, em muốn đi đâu? Một đám người đều đi theo em, em muốn tới Hàng Châu, cũng giống như hoàng đế muốn lấy mẹ tôi vậy, tống tới chỗ tôi, họ còn gọi điện thoại riêng cho tôi dặn đi dặn lại, bảo tôi phải đối xử tốt với em. Tôi ngay cả một câu cũng không phản bác được mà vận mệnh cũng đã được quyết định, em, Giả Bảo Ngọc, coi tôi, Vương Hi Phượng là cái gì đây?"
Giả Bảo Ngọc im lặng để nàng tùy ý mắng, cô chờ đến lúc Vương Hi Phượng mắng xong, khí huyết trống rỗng, chỉ còn có thể thở hổn hển lấy hơi, mới nói: "Em không muốn làm phiền mọi người, đây là biện pháp tốt nhất, khi đó cô nói là nếu muốn có thể đến ở nhà chị, em chỉ thuận miệng đáp ứng."
Nếu như nói vừa rồi, máu vẫn là đang nghịch lưu, thì nghe được câu này, máu trong người Vương Hi Phượng giống như hồng thủy vỡ đê, xông thẳng lên đại não. Vương Hi Phượng hận đến cắn răng: "Mệt tôi trước đây còn đối với em tốt nhất. Nha đầu lòng lang dạ sói."
"Em biết."
"Trước đây sớm biết thì đã không thèm nhìn em, gặp em, tiểu nha đầu không ai cùng chơi, tôi còn hảo tâm đưa em ra ngoài chơi. . ."
"Đó là bởi vì mẹ em có cho chị tiền tiêu vặt." Giả Bảo Ngọc nhỏ giọng đáp.
"Em. . . Thôi quên đi, em quay lại nói với bố mẹ, Vương Hi Phượng đã chết ở trong nhà, thi thể bốc mùi một tháng không có người phát hiện, em liền quay trở về, thích đi nơi nào thì đi."
Miệng của Giả Bảo Ngọc không nhúc nhích, chính là dùng ánh mắt kia nhìn Vương Hi Phượng, ánh mắt kia, Vương Hi Phượng quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn, cô độc tịch mịch, đồng tử giống như chứa một khoảng vũ trụ trống trải hắc ám, khiến cho lòng người lên men.
Vương Hi Phượng bật dậy, ngồi lên đùi Giả Bảo Ngọc. Giả Bảo Ngọc bị điệu bộ này của nàng hù dọa đến sợ, thân thể dán cứng trên ghế sô pha.
"Tôi làm vậy thì sẽ được hưởng ưu đãi gì?" Vương Hi Phượng mở miệng hỏi.
"Cái gì?" Giả Bảo Ngọc mờ mịt đáp.
"Tôi cứu em ra khỏi nhà giam, cho em ở lại nhà tôi, tôi còn cấp cho em ăn, chăm cho em mặc, cho em chỗ ngủ, làm trâu làm ngựa hầu hạ em, đưa em lên làm hoàng đế, làm vậy thì tôi sẽ được cái gì?" Vương Hi Phượng nửa nheo mắt, tiến lại gần trong gang tấc, trong mắt đã tràn ngập tơ máu, sát khí mười phần.
Giả Bảo Ngọc nói: "Tiền tiêu vặt của em đều cho chị."
"Chỉ như vậy thôi à?" Rõ ràng đáy lòng nàng thấy thích, nhưng cố tình mặt không đổi sắc, vẫn là biểu tình không thỏa mãn.
Giả Bảo Ngọc lắc đầu: "Em thật không biết mình còn có cái gì tốt để giao cho chị." (Có thể dùng vốn tự có mà :)
Sơn trại đại vương xem xét sự thành khẩn của con tin, liền hào phóng thả nàng ra, trước khi đi còn thuận tay sờ soạng gương mặt của nàng hai cái, Vương Hi Phượng đứng lên, cầm một cây bút vấn tóc của mình, rất nhanh bắt đầu hoạt động tay chân.
Giả Bảo Ngọc cảm thấy khó hiểu: "Chị họ, đây là. . ."
"Tôi sống chết gì cũng phải bảo vệ đền thờ trinh tiết của mình. Trước tiên phải quét dọn vệ sinh đã." Vương Hi Phượng cười lạnh, các đốt ngón tay trên tay bị nàng bẻ kêu lên tanh tách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...