[bhtt]biểu Tỷ Hung Mãnh - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc




2.

Thời điểm goodbye bình thường của quán bar chỉ định lúc 1:00 sáng, ai phải về nhà thì về nhà, có người vui thú đi tìm đối tượng, ánh đèn trên sàn nhảy quán bar vụt tắt, nhạc cũng dừng lại, một đêm cuồng hoan tuyên cáo chấm dứt.

Người đi vô cùng mau, có lẽ là bởi vì không phải là ngày nghỉ, nhóm người độc thân hợp lại từ nhiều thành phần, nhưng đó không phải điều Vương Hi Phượng quan tâm. Nàng nghĩ đến tiền của nàng, ngày hôm nay đã bán đi bao nhiêu rượu, đã kiếm được bao nhiêu tiền.

Việc làm ăn này đích xác là kiếm không tốt, càng kiếm không tốt, càng có tính khiêu chiến, Vương Hi Phượng tìm được điểm tiêu khiển ở trong chút tiền còm cõi này.

Đám người tan, nhóm người phục vụ trong quán bar cũng lần lượt chào tạm biệt nhóm nữ chủ.

Toàn bộ đèn đóm đều được mở lên, xua tan đi bầu không khí mờ ám trong quán, Vương Hi Phượng kêu Hạ Hạ mang một thùng bia lại đây, đặt ở một bên sân khấu, Miêu Tử mặc váy ngắn, nhảy đến bên cạnh bàn DJ, Vương An Sinh nhà cô liền kiêm chức DJ.

Hết thảy chính là chơi đùa, tự làm mình vui.

Miêu Tử đung đưa đầu, ánh mắt như tơ nhện ôm lấy tiểu bạch kiểm nhà nàng, Vương An Sinh là tài năng âm nhạc, luân lạc vì vợ mà đi đánh nhạc đệm.

Miêu Tử mặc áo ngực màu đen cực kỳ thấp, để lộ ra một phần ba bộ ngực, phía dưới đeo khuyên rốn xinh đẹp, nửa người dưới là váy ngắn, ngồi xổm người xuống, tay bắt đầu từ giày cao gót, chậm rãi, thong thả giống như một chuyến dạo chơi bình thường, từ từ hướng lên trên, từ bắp chân, lên đến đùi, sau đó dừng tại bộ mông xinh đẹp, ở trên vẽ trái một vòng phải một vòng.

Đầu lưỡi Miêu Tử liếm lấy môi đỏ thẫm, đem mỵ lực ra sử dụng hết, yêu tinh nhện dệt ra những sợi tơ khiêu khích vô hình của nàng, chờ đợi Đường Tăng ngây ngốc chui đầu vào bên trong.

Miêu Tử cợt nhả cũng chỉ có gái nhà cô nhìn, hai đôi còn lại đang ôm nhau tiến lên sàn nhảy.

Vương Hi Phượng ngồi vào bàn, cầm lấy micro, thử nói mấy tiếng: "Miêu Tử, làm loạn đủ rồi thì lăn xuống, bạn gái Miêu Tử, hãy hát một bản tình ca đi."

Miêu Tử nhảy xuống trước bàn, nửa mình dưới còn run lên, bộ ngực đầy đặn giống sóng biển giận dữ, từng đợt phập phồng.

Vương Hi Phượng nghênh đón ánh mắt khiêu khích của người kia, cởi bỏ phần lớn lớp áo ngoài, bên trong lộ ra chiếc áo lót màu đen.

Ngực Miêu Tử có đầy đặn thế nào, cũng không thể đấu lại một Vương Hi Phượng 26 tuổi đã dậy thì hoàn toàn. Thắng bại vừa nhìn đã rõ ngay.

Chuyện đầu tiên Miêu Tử làm chính là bịt kín mắt của bạn gái, nhìn lâu vào ngực của Vương Hi Phượng, không chừng sẽ bị câu dẫn mất hồn.

Nếu như nói Miêu Tử là nhện tinh, phun tơ nhện bắt lấy Đường Tăng, thì Vương Hi Phượng chính là yêu tinh ngàn năm, không thuộc cùng một đẳng cấp.

Vương Hi Phượng nói: "Các chị em, cùng bạn gái của các chị em, mọi người một buổi tối tốt lành!"

"Buổi tối tịch mịch của Phượng tỷ đã đến. . ." Tử Di khẽ cười.

Vương Hi Phượng cởi bỏ giày cao gót của mình, hướng Tử Di ném tới, Tử Di vội vàng né tránh, trốn vào trong lòng vợ cô.

Chân cũng chỉ còn lại có một chiếc giày cao gót, cô dứt khoát đá rơi xuống, hai chân ở giữa không trung quơ, cảm giác rất thoải mái.

"Hôm nay các em cứ tận tình uống rượu tận tình nhảy, uống đến say chết cũng không sao, cứ đến nhà của tỷ tỷ ngủ. Mười mấy chị em chúng ta có thể ở cùng một chỗ một năm mười tháng, đúng là không dễ dàng gì, nhớ tới, tỷ tỷ lại muốn khóc. Quên đi, mọi người uống rượu ca hát, đêm nay không say không về."

"Phượng tỷ, em yêu chị! Dựa theo lệ thường, chúng ta cần phải luân phiên hôn tỷ ấy một cái." Miêu Tử là người đầu tiên nhảy qua, hai bên má Vương Hi Phượng mỗi bên hôn một cái, hai dấu son môi đỏ tươi mỗi bên khắc một dấu.

Tiếp theo là Tử Di, môi của nàng màu hồng nhạt thanh nhã, ấn lên trán cùng cằm Vương Hi Phượng.

Hạ Hạ không có thói quen tô son, vì cấp lên mặt Vương Hi Phượng thêm một chút nguyên liệu, nàng cầm thỏi son đen của Miêu Tử, thoa lên miệng một lớp thật dày, đen tựa như người bị trúng độc.


Cô cười gian hướng đến Vương Hi Phượng.

Vương Hi Phượng bất đắc dĩ nhắm mắt lại, đưa mặt ra.

Hạ Hạ liền hôn một cái, trên miệng Vương Hi ấn thật mạnh lớp son đen của chính mình, sau đó day đi day lại, khiến cho lớp son môi bôi đầy miệng nàng, đen một mảng lớn.

Vương Hi Phượng hận nhất tiểu muội này, thâm tâm hận nhất.

Hạ Hạ thối lui, nhìn kiệt tác của mình mà cảm thấy kiêu ngạo.

Cô trở về với tỷ tỷ của mình là Đinh Thiên Nhất, tỷ tỷ lại che miệng cười khẽ, Miêu Tử nín cười đưa cho cô một cái gương soi, trong gương cô tìm ra chính mình so với Vương Hi Phượng không tốt hơn là bao.

Hạ Hạ đến khổ vì gương mặt tuấn tú này, những người còn lại đều cười nghiêng ngả.

Tiếp theo chính là người nhà họ, phần hậu phương so ra thì khách khí hơn. Vô ý trêu cợt Phượng tỷ.

Chỉ là tiền phương nhất quyết không chịu, bạn gái Miêu Tử bị buộc phải tô lên một lớp son cực kỳ dày còn thêm một tầng son bóng, cô cũng không quản bạn gái có phải sẽ bị lợi dụng hay không, đẩy đi ra, đẩy đến trước mặt Vương Hi Phượng, ra lệnh: "Vương An Sinh, mình đã nói với cậu rồi, hôn tới bến cho mình. Không hôn nhiệt tình, bổn tiểu thư đêm nay sẽ không cho cậu hôn."

Khuôn mặt T trắng trẻo tuấn tú đỏ một mảng lớn, nhút nhát lại gần Vương Hi Phượng, Vương Hi Phượng lại làm ra cái vẻ mặt mê đắm, vuốt ve đầu cô, trêu chọc: "Thân ái, em muốn hôn chỗ nào? Môi, ngực, hay là người tỷ. . ."

"Chị đi chết đi." Miêu Tử phát hiện hành vi của mình hình như chính là đem bảo bối nhà mình đưa vào miệng yêu tinh, vội vã tha trở về, Vương Hi Phượng vỗ vỗ tay, nói: "Một người bỏ cuộc."

Nửa kia phong lưu phóng khoáng man T của Tử Di - Tạ Cách cực kỳ tự giác đi tới, Vương Hi Phượng đối với cái người cao thủ tình trường chuyện tình một đêm cũng có kiêng kị ba phần, ngồi lại nghiêm chỉnh nhắc nhở: "Vợ em vẫn còn tại đây."

Cô quay đầu lại nhìn Tử Di ở phía sau một lần, rồi nói: "Em ấy sẽ không để ý đâu."

Vương Hi Phượng nhắm mắt lại, hiên ngang lẫm liệt: "Đêm nay mà dám khơi dậy dục vọng của tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ không tha cho em."

Nụ hôn kia qua hồi lâu mới đến, dừng lại ở địa phương quen thuộc, đôi môi ấm áp chạm vào trán cùng cằm liền lập tức thối lui.

Vương Hi Phượng nháy mắt, nhìn môi Tạ Cách có dính màu hồng quen thuộc.

"Phải chết. Dám trêu chọc tỷ tỷ." Vương Hi Phượng hờn dỗi.

Tạ Cách trở lại bên người Tử Di, đột nhiên ôm lấy Tử Di vẻ mặt hoảng hốt, không kiêng kỵ gì hôn sâu nàng.

"Giết hết." Vương Hi Phượng nguyền rủa.

Đinh Thiên Nhất cười nhạt, Hạ Hạ lau sạch sẽ son môi màu đen trên miệng, ngẩng đầu tựa như vừa mới gia nhập, hỏi: "Đến phiên tỷ tỷ?"

Trên mặt Vương Hi Phượng căn bản không còn một chỗ sạch sẽ, khuôn mặt bị các loại son môi đủ mọi màu sắc in lên giống như trong kinh kịch, thật sự là không tìm thấy một địa phương còn sạch sẽ để hôn lên.

Vương Hi Phượng cúi đầu, Đinh Thiên Nhất hôn nhẹ lên đỉnh đầu nàng, Vương Hi Phượng nhìn thân ảnh mặc chiếc váy màu pastel kia lui xuống, mùi hương thanh nhã cũng tán đi.

Mọi người đã hoàn thành xong lượt hôn Vương Hi Phượng của mình, hoạt động đêm nay mới chính thức mở màn.

Ba đôi ôm nhau từ từ tiến vào sàn nhảy, mà Vương Hi Phượng bản thân lại không có đối tượng, đành ngồi một bên xem bọn họ nhảy.

Kỳ thật bình thường nàng cũng không biết đến cái cảm giác cô đơn này, cô đơn là đúng. Khi mà trên đời mọi người đều có đôi có cặp, người cô độc sẽ không có chỗ tồn tại.


Vương Hi Phượng uống bia tự giễu, một chai bia rất nhanh đã thấy đáy.

"Không nhảy, không nhảy nữa, quá nhàm chán, Phượng tỷ, chúng ta cùng uống rượu. Tu một hơi, ai thua sẽ phải cởi một món đồ." Miêu Tử đem Vương An Sinh nhà cô ném lại sàn nhảy, chạy đến bên người Vương Hi Phượng, đặt mông ngồi ở trên cầu thang.

Vương Hi Phượng lấy dụng cụ mở chai mở ra hai chai bia, để giữa hai người, ngữ khí khinh miệt nói: "Tiểu nha đầu, lông tóc còn chưa mọc đủ mà đã muốn cùng tỷ tỷ so tài uống rượu."

"Quá đủ rồi." Miêu Tử quăng ra một cái mị nhãn, ngửa đầu, uống trước.

Vương Hi Phượng đuổi theo sau, một chai bia nháy mắt vào bụng, chỉ còn lại bọt ở trong chai.

"Tỷ thắng." Vương Hi Phượng lập úp chai bia, nói với Miêu Tử.

Miêu Tử đổ hơn một nửa chai bia còn lại xuống đất, bắt đầu cởi bỏ áo ngực.

Cởi áo ngực, mới phát hiện bên trong còn có một cái áo con, so với cái áo kia ngắn hơn, bó hơn, ôm trọn bộ ngực, vì vậy mới nhìn không thấy.

Miêu Tử đắc ý nói với Vương Hi Phượng: "Nhìn cho đã mắt đi."

Vương Hi Phượng đưa tay muốn cởi đi, Miêu Tử kêu gào né tránh, hai người đuổi bắt nhau trong sàn nhảy.

Hai đôi còn lại đang ôm nhau nhảy thì bị hai người kia đuổi nhau mà tách ra, dứt khoát cũng ngồi ở cầu thang bên cạnh sàn nhảy bắt đầu uống rượu.

Bia chuẩn bị một rương, liều mạng mấy vòng, bất tri bất giác liền uống xong, cuối cùng cảm thấy khó chịu, nàng đem ra chai Nhị Oa Đầu, lại thêm mấy chén rượu nhỏ, rót Nhị Oa Đầu vào, ném đi chai bia kia, ngửa đầu uống cạn.

Vương Hi Phượng uống đến cùng, có vài người đã muốn bỏ mình xuống đất. Vương Hi Phượng thở dài một tiếng, đối diện với cái người mới vừa kêu gào muốn chiến đến cùng nay đã quỳ rạp trên mặt đất, Hạ Hạ. Không người bồi tiếp cảm giác thật chán, nhất là khi nàng đang rất muốn say đến quên cả thời gian.

Vương Hi Phượng đem chút rượu Nhị Oa Đầu cuối cùng rót vào trong chén nhỏ, bắt lấy chén rượu, nhẹ nhàng bưng lên một chén rượu cuối cùng, một ngụm uống cạn. Mà nàng là say thời gian .

Uống rượu xong, âm nhạc chấm dứt, cũng nên là lúc trở về.

Miêu Tử cùng Tử Di, hai cặp chị em đều nhất trí yêu cầu qua đêm ở nhà Vương Hi Phượng. Vương Hi Phượng vỗ ngực nói: "Được, đến nhà của tỷ tỷ đi."

Đinh Thiên Nhất cũng uống một ít, nhưng vẫn còn thanh tỉnh, cô không muốn Hạ Hạ qua đêm ở bên ngoài, liền gọi điện thoại cho người trên danh nghĩa là chồng cô, gọi anh ta lái xe tới đây.

Hạ Hạ nghe được cô ấy đang gọi điện thoại cho người kia, tính tình nổi lên, ôm đùi Đinh Thiên Nhất, nói: "Em không cần hắn, em đưa chị trở về."

Đinh Thiên Nhất nhẹ giọng làm yên lòng nàng: "Đừng lộn xộn, em hiện tại uống nhiều rượu không thể lái xe."

"Em không có say!" Lúc này, Hạ Hạ giống như một đứa bé.

Nam nhân nho nhã kia rất nhanh lái xe đến cửa quán rượu, giúp Đinh Thiên Nhất đem Hạ Hạ ôm vào trong xe.

Hạ Hạ đã muốn say thật, Đinh Thiên Nhất thay cô tạm biệt.

Nhìn bọn họ rời đi, những người còn lại bắt đầu hướng về phía nhà Vương Hi Phượng.

Những người đó cơ hồ nhớ không được mình trở về thế nào, dọc đường đi hát hò vui vẻ, Vương Hi Phượng cầm theo giày cao gót của nàng, cùng mọi người ca hát.

Miêu Tử hát một bài dân ca đôi. Người dân trong tiểu khu phụ cận đã muốn tắt đèn đi ngủ lại bị các nàng gào khóc thảm thiết đánh thức, cúi xuống lầu chửi thề.


Phía dưới, có mấy chị em điên cuồng hướng lên trên giơ ngón giữa, một số người hơi chút thanh tỉnh thì dìu dắt thân thể đang tả hữu lay động của họ, chỉ sợ bọn họ ngay cả đi đường cũng không xong, không cẩn thận sẽ bị ngã xuống ven đường.

Vương Hi Phượng thuê một gian phòng nhỏ ở gần quán bar, một phòng một sảnh, phòng ngủ không có giường, ở trên sàn nhà cũng chỉ có thảm tatami, trực tiếp nằm lên trên mặt đất ngủ, nửa phòng ngủ phủ kín thảm tatami, có thể nằm xuống không ít người.

Lúc trước, khi ba muội muội kia còn chưa tìm được đối tượng thường xuyên đến ăn bám nhà nàng, thời gian lâu dần, cũng thành thói quen.

Đông người, ban đêm cũng náo nhiệt, không còn biết đến tịch mịch cùng cô độc.

Khi đi qua hành lang rộng rãi tối om của tiểu khu, Vương Hi Phượng nhiều lần suýt chút nữa ngã từ trên xuống. Người đi phía dưới đưa tay dính lên cái mông của nàng, đem nàng đẩy lên.

Vương Hi Phượng lê lết leo lên lầu bốn, phát hiện ra hai cánh cửa chống trộm giống nhau như đúc, nghĩ ngợi nửa ngày cũng không biết bên trái hay bên phải mới là nhà của mình?

Nàng ở nơi này do dự, phía dưới bọn muội muội đã bắt đầu oán hận.

"Phượng tỷ, em muốn đi WC!"

"Đừng làm ồn, để tỷ nghĩ đã, nhớ xem nhà mình ở chỗ nào? Có phải bên này không nhỉ?" Vương Hi Phượng hướng về nhà bên trái, lấy từ trong bao nhỏ ra một cái chìa khóa để mở cửa, tay nàng không thể tự khống chế, chìa khóa đâm nhiều lần vẫn không trúng cái lỗ khóa kia. Cuối cùng là người bên trong mở cửa, ngọn đèn màu trắng trong phòng chiếu vào mắt Vương Hi Phượng, một mảnh mơ hồ, hé lộ ra một gương mặt không vui.

"Vương tiểu thư, buổi tối cô có thể đừng có về trễ như vậy được không? Nhìn xem bây giờ đã là mấy giờ rồi? Cô ở bên ngoài câu tam đáp tứ, nhưng cũng đừng có đem người mang về nhà có được không? Thật là. . ." Câu nói kế tiếp, Vương Hi Phượng nghe không rõ. Ít nhất nàng cũng đã biết nơi này không phải là nhà nàng, nhà nàng ở hướng ngược lại.

Vương Hi Phượng nói tiếng xin lỗi, loạng choạng đi về hướng khác. Hàng xóm khinh bỉ nhìn thoáng qua một đám người bên ngoài, dùng sức đóng sập cửa lại, âm thanh vang lên làm vỡ một mảng vôi trên bức tường già cỗi.

Vương Hi Phượng đứng ở cửa cũng hận không thể vận hết sức đóng cửa vào, cuối cùng vẫn là thật cẩn thận khép cửa lại, không phát ra một chút tiếng động nào.

Đám chị em đã bằng cảm giác mò được tới phòng ngủ của nàng, không cần phải bật đèn, trực tiếp ngã lên tấm thảm tatami cỡ lớn, trên sàn nhà khắp nơi đều có nữ nhân.

Vương Hi Phượng đi tới, bước lên một đôi chân một bàn tay trên ngực một ai đó, cũng không biết là ai, hướng đến chỗ trống trên mặt đất nằm xuống, hai tay hai chân duỗi ra, thiếp đi dưới tác dụng của rượu.

Vương Hi Phượng bị cảm giác bành trướng của nước tiểu kích thích tỉnh lại, ngồi dậy cả người giống như bước ra ngoài không gian, chân không chạm đến mặt đất.

Trên sàn nhà cũng chỉ còn lại Tử Di cùng Tạ Cách ôm nhau ngủ, hai người cuốn đi chăn của Vương Hi Phượng, khó trách tại sao Vương Hi Phượng lại cảm thấy trên người lạnh lẽo.

Sờ soạng đi đến phòng tắm, mở cửa ra, đôi mắt nhắm mắt mở của Vương Hi Phượng trừng thành bóng đèn.

Vương An Sinh ngồi ở trên bồn cầu, mà Miêu Tử giạng chân ở trên người cô, ôm đầu cô chôn trước ngực mình.

Vương Hi Phượng cảm giác mình ở thời điểm sai lầm có cảm giác sai lầm, đến không đúng lúc nên được trực tiếp xem phim 18+.

Đây không phải ở ven đường chứng kiến hai con mèo hoặc tiểu cẩu ở thời kỳ động dục.

Nàng hiện tại thực cấp bách, thực muốn biết rốt cuộc là tính tình nóng nảy hại chết người hay là mắc tiểu hại chết người.

Sau 10 phút, hai tay hai chân Miêu Tử kẹp chặt lấy Vương An Sinh, xem như một lần chấm dứt.

Thân mình Vương Hi Phượng dựa lên cửa, uể oải gõ cửa, hỏi: "Đã đủ chưa?"

Miêu Tử đột nhiên quay đầu lại, thấy Vương Hi Phượng ở bên ngoài, la hoảng lên.

Đầu Vương Hi Phượng lại càng đau, dùng âm thanh áp chế âm thanh của Miêu Tử: "Im lặng!"

Miêu Tử che miệng lại, theo Vương An Sinh đứng lên, kéo váy mình xuống, đem bộ ngực bọc lại, thứ gì nên che đều đã che lại, giống như thiếu nữ thẹn thùng chạy ra khỏi phòng tắm.

Vương An Sinh ngây ngốc đứng ở đó, nhìn Miêu Tử chạy thoát thân, đỏ mặt cũng muốn trốn.

Vương Hi Phượng gọi cô lại, hảo tâm nhắc nhở: "Đừng quên rửa tay sau khi ăn."

Mặt Vương An Sinh lại càng đỏ tới cực điểm, mở vòi nước ra, rửa sạch tay, rồi mới cúi đầu đi ra ngoài.

Vương Hi Phượng thở dài, ngồi trên bồn cầu, một bên giải phóng một bên gõ lên cái đầu đã muốn bị ô-xy hoá, vừa rồi giống như có cái ý niệm gì đó hiện lên trong đầu nàng, nhưng ngay lập tức lại biến mất, rốt cuộc là cái gì? Nàng nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra. Vương Hi Phượng chỉ còn cách ôm đầu gối than khổ.


Đầu đau quá!

...

Miêu Tử mặt hồng thấu, trên khuôn mặt mềm mại chỉ có một màu đỏ tươi, một nửa là do vừa rồi vừa xong chuyện, một nửa là do bị Vương Hi Phượng nhìn thấy nên phát ngượng.

Vương An Sinh da mặt lại càng mỏng, ôm eo Miêu Tử, hận không thể lập tức rời khỏi nơi này, một chút cũng không muốn lưu lại.

Một nửa trọng lượng cơ thể Miêu Tử giao cho Vương An Sinh, giống như con mèo nhỏ khát ngủ, làm một động vật không xương.

Vương An Sinh mở cửa, hai người bắt gặp một người ở ngoài cửa.

Miêu Tử đem nhãn ảnh đã muốn thành miêu nhãn của mình, cố gắng xác minh xem người đứng ở cửa là ai.

Người nọ so với Vương An Sinh có chút cao hơn, Vương An Sinh cao 1m67, là thích hợp mặc váy dài thanh tú, mà người ngoài cửa cao 1m7, hơi gầy, phía sau lưng đeo một cái balo thể thao, trong tay cầm theo một cái cặp tài liệu màu đen, tay trái cầm một tờ giấy trắng.

Người nọ cúi đầu nhìn tờ giấy, trên cổ đeo một sợi dây đỏ, cuối sợi dây là một khối bạch ngọc, trong suốt rõ ràng, tóc ngắn cắt lên nhẹ nhàng khoan khoái, lộ ra cái cổ thon dài lại trắng nõn, trên tay là một chuỗi Phật châu bằng gỗ đàn hương.

Cô ta mặc áo sơmi ngắn tay màu xanh nhạt cùng quần ngố bằng vải lanh, còn có giầy thể thao.

Người nọ ngẩng đầu lên từ trang giấy, kinh ngạc phát hiện cánh cửa đóng chặt đã bị mở ra, mà đứng ở cửa là một đôi nữ nữ đang ôm ấp.

Một người trang điểm tươi đẹp, dáng người nhỏ xinh đầy đặn, cách ăn mặc có chút nóng bỏng, người còn lại dáng người mảnh khảnh, tóc dài tùy ý buộc lên, hai người ôm sát, nhìn trông vô cùng thân mật.

Thứ đầu tiên Miêu Tử nhìn đến chính là bộ ngực của người nọ, trên áo sơmi màu xanh nhạt có thể thấy đường nét gồ lên rõ ràng, xem ra là con gái.

Mà mặt người nọ, nếu quả thật cần phải hình dung, thì phải nói là rất quen mặt.

Người nọ lần thứ hai cẩn thận nhìn biển số nhà, tiếp tục đối chiếu với dòng chữ viết trên giấy, sau đó lễ phép cười hỏi: "Cho hỏi nơi này có phải là nhà của Vương Hi Phượng không?"

Nghe người nọ thốt ra lời này, Miêu Tử đã hiểu, bảo sao trông thấy quen thuộc, cái khuôn mặt này, có ba phần tương tự với Vương Hi Phượng, chính là Phượng tỷ chiếm cứ phần mị thái, còn người kia chiếm cứ phần khí khái anh hùng. Miêu Tử lộ ra nụ cười đen tối, ôm eo Vương An Sinh, kiễng đầu ngón chân ghé tai nàng nói: "Xem ra là cô em họ xử nữ của Phượng tỷ."

Vương An Sinh gật đầu.

"Cô là Giả Bảo Ngọc?" Miêu Tử hỏi.

Giả Bảo Ngọc cảm thấy kỳ quái người này có thể nói ra tên của mình, tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.

Ngón tay dài nhọn của Miêu Tử chỉ hướng về bên trong phòng ngủ, nói: "Chị họ của cô ở bên trong đó đấy."

Giả Bảo Ngọc lễ phép nói cám ơn. Miêu Tử cùng Vương An Sinh trước khi đi xuống còn quay lại nhìn cô vài lần, che miệng, cười một cách mờ ám.

Quả thật là một tiểu sinh tuấn tú, Vương Hi Phượng là người kén cá chọn canh như vậy, nói không chừng người này sẽ trúng ý nàng.

Giả Bảo Ngọc có chút khó hiểu, bước vào cửa, mặt khác lại xuất hiện một đôi ôm ấp đi ra, Tạ Cách đang cắn lỗ tai Tử Di, hai người lần này triền miên, dọa người đứng ở cửa xem trợn mắt há hốc mồm.

Tử Di thấy người ngoài, đẩy Tạ Cách ra, Tạ Cách rốt cục cũng đứng thẳng người, ánh mắt luôn mang theo ý cười đảo qua mặt Giả Bảo Ngọc, hỏi thăm: "Hình như tôi đã gặp cô ở nơi nào rồi?"

Tử Di nói: "Không cần nhìn cũng biết là em họ của Phượng tỷ, cô hôm nay tới tìm Phượng tỷ sao? Chị ấy không phải nói là ngày mốt cô mới đến à?"

Giả Bảo Ngọc đáp: "Nếu tôi tính không lầm, hai ngày trước tôi có nói là ngày mốt, đó chính là hôm nay."

Tử Di tỉnh ngộ: "Phượng tỷ hồ đồ, nhớ lầm ngày. Chị ấy còn đang ngủ, cô đi tìm chị ấy đi." Nói xong, hai người vô trách nhiệm đi ra.

Giả Bảo Ngọc đứng đợi ở cửa đã lâu cũng không thấy có người đi ra, mới tiến vào, cẩn thận đóng cửa lại, đem cặp tài liệu đặt ở trên bàn sách, hướng vào trong phòng ngủ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận