Thư Tiệp ngủ đủ rồi, tự nhiên mà tỉnh lại, cơ thể ấm áp dễ chịu, hai chân ở giữa hai chân Phạm Đồng Đồng sưởi ấm, mà tay để ở trước ngực của cô ấy.
Hai tiểu bánh bao ở trong lòng bàn tay, Thư Tiệp dùng móng tay cọ cọ mũi nhọn kia, vật nhỏ kia lại có thể liền ngoan ngoãn đứng lên.
Hai ngón tay Thư Tiệp kẹp □ không có tiền đồ kia, kéo nhẹ một chút, đem Phạm Đồng Đồng thật vất vả mới ngủ được tỉnh lại.
Phạm Đồng Đồng ngáp một cái, mặt mày nhăn lại, đưa tay kéo cái chăn rơi xuống vai Thư Tiệp, kéo lên trên một chút, cọ xát khuôn mặt Thư Tiệp, nói: "Coi chừng bị lạnh."
Thư Tiệp để cô ấy tùy ý ôm mình, hơi ấm đột nhiên đánh xuống, không khí lành lạnh cùng cơ thể ấm áp, người Phạm Đồng Đồng giống như một cái máy sưởi nhân tạo.
"Trời đổ mưa rồi." Phạm Đồng Đồng nhìn lên trần nhà, phát hiện những giọt mưa đang rơi xuống khung cửa. Cửa sổ trên mái nhà bị hạt mưa đánh xuống, leng keng thùng thùng, giống như tiếng người xì xào bàn tán.
"Ừ?" Tay Thư Tiệp xoa bộ ngực trường tồn với thời gian của Phạm Đồng Đồng, lười biếng đáp lại.
"Thư Tiệp, tay cậu. . ."
"Tay của tớ làm sao?"
Phạm Đồng Đồng chỉ chỉ trước ngực mình, bắt đầu kéo chăn bông, nói: "Tay cậu hạnh kiểm xấu. Đau!"
Thư Tiệp dùng sức nắm lấy □, tiếp tục nhẹ nhàng dùng ngón tay ma xát, lực đạo mềm mại động vào khiến tiểu trái cây khẽ run.
"Cảm thấy không có chuyện gì để làm."
Cho nên. . . Phạm Đồng Đồng nhăn mặt lại.
Thư Tiệp sờ một lúc, không nghe thấy Phạm Đồng Đồng phát ra âm thanh gì, nhìn lại cô ấy, vẻ mặt bình thường, nhưng lại cau mày, hai má trở nên trắng.
"Sờ thương cậu sao?" Thư Tiệp bỏ tay ra khỏi ngực cô ấy, từ chăn bỏ ra bên ngoài, so sánh mới biết bên ngoài lạnh. Lạnh thấu xương, đánh ra cơn rùng mình.
"Tớ đói." Phạm Đồng Đồng rì rì nói, vuốt vuốt cái bụng đã không còn tiếp tục kêu, ngay cả cảm giác đói bụng cũng không còn, dường như đã bị tê liệt.
"Cậu làm gì mà không ăn cơm chiều? Bệnh đau dạ dày của cậu sao có thể nhịn đói được, đi ăn. Cậu mau đi nấu cơm đi." Thư Tiệp thúc Phạm Đồng Đồng rời đi.
Phạm Đồng Đồng không giải thích vì sao mình lại không đi nấu cơm, khi đó cô đang tận chức tận trách làm lò sưởi cho Thư Tiệp, theo lời Thư Tiệp, cô cũng ngoan ngoãn vén chăn lên, ra khỏi giường, sau đó đem chăn nhét dưới thân Thư Tiệp. Bên dưới chính là chiếu, Thư Tiệp hiện tại đang ở trạng thái hồng thủy tràn ra, không thể để bị nhiễm lạnh.
"Vậy cậu muốn ăn gì?" Phạm Đồng Đồng một bên mặc quần áo, một bên hỏi Thư Tiệp.
Thư Tiệp quấn chăn bao quanh mình, sau khi rời khỏi cặp đùi non mềm của Phạm Đồng Đồng, chân chỉ có thể dựa vào dư âm của chăn để sưởi ấm, loại thời tiết hiện tại này chính là làm người phiền lòng. Nóng thì còn chưa tới mức nóng, những ngày giá buốt cũng đã trôi qua, nhưng vẫn còn lạnh, lạnh đến mức cả người không được tự nhiên.
"Cậu muốn ăn gì nào? Để tớ đi nấu." Phạm Đồng Đồng lần thứ hai cường điệu hỏi.
Thư Tiệp nghĩ trong chốc lát, rồi nói: "Tớ không muốn ăn cơm, chỉ muốn ăn há cảo."
Phạm Đồng Đồng tìm trong nhà Thư Tiệp nửa ngày, mới tìm được một cái ô che nắng thêu hoa thoạt nhìn vô cùng sa hoa, xòe ô xuống dưới nhà mua há cảo, hôm nay ngày mưa, người đi đường cũng thưa thớt, đều trốn ở trong nhà, cô nghĩ đến mình có một nơi để che gió che mưa, có một khối thân thể ấm áp ở bên người, nhớ tới liền cảm thấy hạnh phúc.
Phạm Đồng Đồng đi bên ngoài tiểu khu nửa ngày, cũng không kiếm được một tiệm há cảo nào. Cửa hàng ăn vặt Sa Huyền đóng cửa, có vẻ là do tiết Đoan Ngọ nên họ đã trở về nhà, nơi đó vườn không nhà trống chỉ có lác đác vài chiếc xe đạp. Mà các nhà khác thì không bán há cảo buổi tối.
Cô lại chuyển hướng đi qua cửa hàng ăn sáng nay, ông chủ đang ngồi ở trước hiên nhà, vẫn vị trí cũ, một cái ghế, trên mái hiên có vài giọt mưa lộp độp rơi xuống, đụng phải nền xi-măng cứng, rơi vỡ thành hình vương miện pha lê, còn có một chuỗi bọt nước.
Ông chủ đang hút thuốc, nhìn thấy Phạm Đồng Đồng đi tới, tò mò nhìn lên cô.
Phạm Đồng Đồng nhìn vào trong cửa hiệu chỉ có một nguồn nhiệt, trên bếp lửa đặt một cái nồi, cháo trong nồi lộp bộp đánh ra những bọt khí, hương thơm lan tỏa bốn phía.
Ông chủ hỏi: "Cô bé, sao trễ như vậy rồi còn đến đây?"
Phạm Đồng Đồng thu lại ô che nắng, tìm tìm trong túi, lấy ra mười đồng tiền, đưa tới trước mặt ông chủ.
Ông chủ thấy tiền đưa qua, nhưng cô bé kia lại không nói một câu nào, kì quái.
Phạm Đồng Đồng nghiêm mặt, chuẩn bị tinh thần nửa ngày, mới nói: "Ông chủ, cháu muốn một chén há cảo."
Ông chủ lớn tiếng cười to, dọa bà chủ cũng phải chạy ra ngoài. Bà chủ giống như đang nhào bột, tay đều là bột trắng, ông chủ nói với vợ, cô bé này muốn mua há cảo.
Bà chủ nói: "Tiểu Niếp, há cảo chỉ bán sáng thôi."
Phạm Đồng Đồng biết, nhưng hiện tại ngoại trừ nơi này, những chỗ khác đều không bán há cảo, cô cũng kiên trì hỏi cửa hàng có hay không.
"Xin các bác hãy giúp cháu, xin hãy làm cho cháu một bát há cảo." Phạm Đồng Đồng cực lực cầu xin.
Muốn thì trong siêu thị cũng có bán há cảo đông lạnh, nhưng thứ đó không có mùi vị gì cả, Phạm Đồng Đồng cũng biết chạy tới bách hóa mua là xong, nhưng chính là cô một lòng muốn đem đến cho Thư Tiệp thứ tốt nhất.
Cho dù chỉ là một bát há cảo nho nhỏ.
Ông chủ hào sảng tìm tiền thối lại, nói cách khác là chấp nhận bán.
Than trong bếp lò còn nhiệt, nước đun một chút liền mở ra, chủ yếu là há cảo còn chưa có vỏ, thịt vẫn còn đang ở trong máy trộn.
Phạm Đồng Đồng ngồi ở một bên chờ, ông chủ múc thêm một chén cháo đưa cho Phạm Đồng Đồng, bỏ thêm một chút cải bẹ cùng dưa muối, cháo thoạt nhìn sạch sẽ, hết sức khai vị. Đem cái dạ dày đã tê liệt của Phạm Đồng Đồng tỉnh lại, gọi với lên.
Thời gian ngồi húp cháo, bất giác ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng lưng hai vợ chồng già ở phía trước bận rộn, bỗng nhiên cô lại nảy sinh cảm giác hâm mộ.
Loại cảm giác hâm mộ này, thản nhiên, lại dày đặc.
Trước kia cho tới tận bây giờ, cô không cảm nhận được, chuyện người già ở cùng với nhau đến đầu bạc răng long có gì tốt, ngược lại hâm mộ những người trẻ tuổi có thể cùng nhau ở chung một chỗ, bởi vì chính mình không dám ước vọng xa xôi với người kia, đợi đến khi chính thức có được rồi, lại bắt đầu nảy sinh tham vọng trải qua nhân sinh cùng nhau đến già. Tâm người, luôn tham lam là vậy.
Ăn xong cháo, há cảo trong nồi cũng nổi lên.
Rời đi hàng hiên che mưa, Phạm Đồng Đồng giương lên cái ô chống nắng mầu xanh nhạt lần thứ hai tiến vào trong mưa, cố bước thật nhanh về nhà.
Về đến nhà, Thư Tiệp đã thức dậy, sau khi ngủ say, sắc mặt so với vừa rồi tốt hơn rất nhiều, hai má hồng nhuận, mà ánh mắt lại lười biếng, nàng ngồi trên ghế sa lon, giống như mỹ nhân trong những bức cổ họa.
Phạm Đồng Đồng bưng chén há cảo còn nóng hầm hập đến trước mặt Thư Tiệp, Thư Tiệp nén không được đau lòng.
Khi đó nàng nằm, liền nói một câu, cũng không trông mong cô ấy thật sự đi mua, không dự đoán được cô ấy thực sự đi.
Thật khờ. Tùy tiện đi ra cửa hàng mua một túi nước nóng là được rồi.
Khi miệng nhỏ của Thư Tiệp đang bưng chén há cảo ăn, thì chứng kiến Thùng cơm ôm chăn đi đến ban công, mặt nàng bỗng chốc đỏ bừng.
Trời, ô vật ở trên kia. . .
Phạm Đồng Đồng đem chăn dính máu ra ngâm. Ngâm vào trong nước, còn có quần nhỏ của Thư Tiệp, giặt sớm một chút phòng ngừa sau này lưu lại vết bẩn. Chăn bằng bông nên giặt khá rắc rối. Phạm Đồng Đồng cẩn thận chà xát.
Phạm Đồng Đồng giặt vô cùng tự nhiên, giữa hai người, giống như có lẽ đã không còn cần phân rõ ta ngươi nữa.
Mặt Thư Tiệp hồng lên, so với gương mặt tái nhợt vừa rồi tốt hơn rất nhiều.
Mưa vẫn rơi, suốt một buổi tối, ngày hôm sau, không khí bên ngoài ẩm thấp đến nỗi có thể chảy ra nước. Mặt trời vừa ló dạng, chiếu lên những tán lá bị mưa thấm ướt cả đêm, khúc xạ ra hàng vạn hàng nghìn tinh quang.
Phạm Đồng Đồng ngồi ở trên ban công huýt sáo, mông vặn vẹo theo tiết tấu.
Khí trời tốt lắm, tâm tình cũng tốt theo, nhìn cái gì cũng đều thuận mắt.
Hàng Châu sắc xanh khờ dại, không khí thực thanh tỉnh, ngay cả cậu thanh niên cách vách đang trong tình trạng bán khỏa thân cũng trở nên dễ nhìn hơn rất nhiều.
"Buổi sáng tốt lành!" Phạm Đồng Đồng dùng nụ cười sáng lạn giống cậu chào hỏi.
Người nọ gật đầu, nói: "Buổi sáng tốt lành."
Phạm Đồng Đồng kỳ dị phát hiện ra hôm nay cậu ta không có đổi trắng thay đen, người nọ ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời phương đông, cảm thán một câu: "Ánh trăng thật lớn!"
Phạm Đồng Đồng che miệng cười khẽ.
"Cô thấy vui là tốt rồi." Chu Triết Nam nói với cô.
"Ra là cậu cố ý." Phạm Đồng Đồng bĩu môi.
"Hôm qua tôi ngủ giờ giấc bình thường. Ngủ một giấc là đến hừng đông. Cảm giác chào buổi sáng này, thật tuyệt vời."
"Hiếm thấy." Thật sự là vậy, ở đây vài ngày, cậu ta phần lớn thời gian đều là đổi trắng thay đen, giống như con dơi, trừ bỏ thời điểm chập tối là có thể thấy được trạng thái hoàn toàn thanh tỉnh.
"Cô chú ý tôi như vậy, có phải yêu tôi rồi không? Tôi biết, Chu Triết Nam này ở đại học được coi như là một đại nhân vật, ai ai cũng đều chú ý."
"Hắc hắc, không sai không sai." Nếu như là cô, cô cũng sẽ chú ý đến cậu ta, lớn lên giống y như tiểu thụ vậy :)
"Khuya hôm nay có luận văn, muốn ngủ cũng không ngủ được. Qua hôm nay, lão tử sẽ đợi để bị xã hội hấp riêm!" Cậu thanh niên vung tay, nhấn mạnh vào từ "hấp riêm", làm bà thím đi ngang qua lầu dưới giật mình, hướng lên trên xem, nhìn ra đó là một thanh niên bán khỏa thân, mắng một tiếng bệnh thần kinh.
Phạm Đồng Đồng đồng tình nhìn cậu.
Chu Triết Nam vỗ vỗ đồi ngực, nói: "Cô lớn hơn tôi à?"
Phạm Đồng Đồng chỉ chỉ mình, hỏi: "Cậu hỏi tôi?"
"Ừ? Chẳng lẽ tôi hỏi không khí?"
"Tôi tốt nghiệp đại học đã rất nhiều năm. Cũng già rồi..." Phạm Đồng Đồng cười khẽ, nhẹ vỗ khuôn mặt mình, gần đây bị Thư Tiệp kéo đi đắp mặt nạ, còn dùng cái gì mà nước gạo làm mềm da, nên giờ có chút mượt mà, tuy rằng chưa đến độ trơn bóng giống trứng chim như Thư Tiệp, nhưng thế này cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Là con gái, tới tuổi này rồi mới biết chút ít phương thức dưỡng da, có phải hay không hơi trễ? Phạm Đồng Đồng chỉ sợ mình già đi trước Thư Tiệp, Thư Tiệp không biết chừng sẽ bắt đầu ghét bỏ mình. Chẳng qua trước giờ Phạm Đồng Đồng có bao giờ đẹp.
Thanh niên kia một bộ dạng không dám tin, giống như bầu trời đang loảng xoảng từng tiếng sụp xuống, đè hết lên đỉnh đầu cậu.
Biểu cảm này, khiến cho Phạm Đồng Đồng cảm thấy rối rắm, Phạm Đồng Đồng hảo tâm hỏi: "Tôi lớn tuổi hơn cậu, khiến cậu không vui à?"
"Chị lớn hay không, tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm đến vị mỹ nữ ở cùng chị bao nhiêu tuổi thôi?"
"Tuổi tác là bí mật của phụ nữ!" Phạm Đồng Đồng ngoắc, lành lạnh nói.
"Chị mà cũng dám nói vậy, chẳng lẽ chị không phải con gái."
Phạm Đồng Đồng rõ ràng, gật đầu, nói: "Ừ, Thư Tiệp lớn hơn tôi. . ."
"Không!" Chu Triết Nam thét lên sợ hãi rồi trốn biệt vào phòng, tiếng la thảm thiết đến cực điểm vẫn còn lưu lại trong không trung, dư âm lượn lờ.
"Một giờ." Phạm Đồng Đồng gãi gãi đầu, không rõ thanh niên kia bị sao lại không chịu nghe hết câu như vậy. Có phải thanh niên hiện nay đều vội vàng như vậy? Một chút cũng không bình tĩnh.
Cô quay đầu lại liền thấy Thư Tiệp đang tựa trên cửa, không biết ở đây từ lúc nào rồi, áo sơ mi trắng, quần Tây màu đen, đường cong rõ ràng, từ đầu đến chân, khí thế vô hình bức người. Ánh mắt đều ném ở trên người cô, hơi lạnh khiến người chưa đánh đã hàng.
Phạm Đồng Đồng giống như nhìn thấy nữ vương. Nữ vương phẫn nộ.
Thư Tiệp lạnh lùng liếc xéo cô, xoay người đi vào phòng.
Phạm Đồng Đồng đi phía sau nàng, nhắm mắt theo đuôi.
Thư Tiệp ngồi trên bàn làm việc, thu dọn đồ vật, Phạm Đồng Đồng muốn phụ giúp, bị Thư Tiệp một chưởng gạt ra.
"Cậu phải đi làm à?"
Thư Tiệp không để ý tới cô.
"Thư Tiệp, uống sữa đậu nành không? Tớ vừa xuống dưới nhà mua, vẫn còn nóng đấy." Phạm Đồng Đồng chạy đi bưng sữa đậu nành tới, Thư Tiệp lại đứng dậy muốn bỏ đi.
Phạm Đồng Đồng chôn chân tự hỏi, sáng sớm đang yên đang lành, sao tự nhiên lại nổi giận như vậy chứ.
*Tất nhiên là vì có người thanh thiên bạch nhật nói chuyện với giai trước cửa nhà rồi :)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...