[bhtt]biểu Tỷ Hung Mãnh - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc







Tiếng chuông tan tầm đúng giờ vang lên, lúc này không muốn mạng Phạm Đồng Đồng, ngược lại khiến cô thầm cảm kích.

Ở trong căn phòng âm u lau đồ chơi nửa ngày, rốt cục thì cũng đến lúc được về nhà.

Phạm Đồng Đồng đem nước bẩn đổ vào bồn hoa, vỗ vỗ tay đi về nhà.

Bác bảo vệ bị hốt vào làm F4 của nhà trẻ đang bưng ghế ra trước cửa uống trà, cửa kim loại chạy bằng điện còn chưa kịp mở rộng, đã thấy có người nhanh chân vọt ra ngoài.

Nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi.

Ông bác còn ở nơi này hồi lâu không kịp phản ứng. Bất quá cái đầu màu rượu đỏ kia thoạt nhìn cực kỳ quen mắt, hoàn toàn giống với cái cô giáo lưu manh khó ai nghĩ là giáo viên mầm non kia.

Phạm Đồng Đồng chạy một mạch về nhà, thẳng vào phòng, chứng kiến Thư Tiệp ngồi ở trước máy vi tính xem báo.

Không biết có phải do nguyên nhân quá mức mẫn cảm, cô cảm thấy tờ báo kia chính là tờ báo có tấm hình đáng xấu hổ của mình.

Đi vào ba bước, lại nhìn thấy Thư Tiệp mỉm cười dịu dàng.

Thư Tiệp cúi đầu, khóe miệng hàm chứa ý cười khẽ, mỗi một đường cong trên mặt đều giãn ra mềm mại.

Thư Tiệp như vậy, cực kỳ câu hồn người.

Phạm Đồng Đồng nhìn mà choáng váng.

Thư Tiệp ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở trên người của cô, nụ cười không thay đổi, cũng có xu hướng mở rộng ra.

Đáy lòng Phạm Đồng Đồng chuyển đổi từ cảm động cùng kinh diễm sang kinh hoàng.

Bởi vì, điệu cười kia đích thị là điệu cười trêu chọc.

"Thực đáng yêu." Thư Tiệp ngữ khí khinh miêu đạm tả, chỉ là hai má không thể khắc chế được nụ cười, nâng lên cốc cà phê, che miệng, sợ nụ cười quá mức sáng lạn của mình sẽ khiến Phạm Đồng Đồng nhìn chướng mắt.


Quả nhiên quả nhiên quả nhiên, Phạm Đồng Đồng từ nhỏ đến lớn đã làm được bao nhiêu chuyện tốt, sớm thì nhặt được năm trăm đồng tiền giao cho chú cảnh sát, muộn thì giúp bà cố nội qua đường cái, chả có lần nào được báo chí quan tâm, hiện tại vừa lên, đã bị tất cả mọi người thấy được.

Phạm Đồng Đồng hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài, thương thiên ở đâu, đạo lý ở đâu.

Thư Tiệp buông cốc cà phê, lấy một cái kéo, đem cái ảnh trên báo cắt xuống.

Phạm Đồng Đồng bò tới bàn phun nước đắng, đã thấy nàng làm như vậy, liền hỏi: "Cậu làm vậy để làm gì?"

"Lưu lại, hiếm thấy cậu lên báo." Thư Tiệp đứng đắn nói.

"Thư Tiệp, cậu cố ý!"

"Thùng cơm, cậu nói cho rõ ràng, cái gì gọi là mình cố ý."

"Cậu muốn sau này, mỗi ngày nhìn vào đó là mỗi một lần trêu chọc tớ phải không?" Phạm Đồng Đồng đoán, trường hợp này có xác suất lớn, không chuẩn là trăm phần trăm.

"Đầu cậu lúc này giống như vừa tan băng, rốt cục cũng có một ngày không vô dụng. Thật hiếm có." Thư Tiệp cười khẽ, ngón tay chỉ chỉ lên đầu của cô.

Phạm Đồng Đồng vẻ mặt chua sót, nhìn tờ báo trong tay Thư Tiệp, cảm giác muốn cướp lại càng lúc càng lớn.

Đột nhiên tầm mắt của cô chuyển qua trước ngực Thư Tiệp, phần nút thắt trên áo sơmi bị cởi bỏ lộ ra da thịt bên trong, xương quai xanh xinh đẹp, còn một điểm hồng hồng, do mình cắn.

Phạm Đồng Đồng đầy trong đầu đều là hình ảnh kích tình tối hôm qua, từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân.

Chất lỏng từng giọt nhỏ xuống, Phạm Đồng Đồng còn không phát giác, nhưng thật ra Thư Tiệp thấy được, hai giọt máu rơi xuống.

Thư Tiệp một cước, đem Phạm Đồng Đồng đạp xuống mặt đất.

"Không biết trong đầu chứa đầy thứ bỏ đi gì." Thư Tiệp đi trước, còn đạp lên người cô một cước.

Phạm Đồng Đồng xoa xoa chỗ bị nàng đá đau, đau ở trên người, đáy lòng cũng thấy không được tự nhiên. Quệt tay dưới mũi, máu đỏ thẫm liền hiện ở lòng bàn tay.

Nóng trong người. Phạm Đồng Đồng bất đắc dĩ nghĩ.

Mở tủ lạnh ra, bên trong có dưa vàng và dưa hấu, được bọc bằng lớp màng bọc thực phẩm. Thư Tiệp không thích ăn đồ lạnh, xem ra là mua cho mình.

Cô lập tức lại vui vẻ trở lại.


Cầm một miếng dưa hấu, mang ra phòng bếp ăn.

Cô nhìn bồn hoa đặt bên cạnh cửa sổ, vừa vặn thêm một cái, mấy ngày hôm trước vừa cho đi cây dạ hợp bị ngộ nhận là cây hoa xấu hổ, hiện tại lại đã bổ sung thêm một chậu cây màu xanh, thoạt nhìn giống như bạc hà.

Mùi hương mát lạnh thoang thoảng.

Phạm Đồng Đồng ngắt một mảnh lá cây ngậm vào miệng, đầu lưỡi nếm hương vị gần như lạnh lẽo.

Tựa như hương vị Thư Tiệp.

Phạm Đồng Đồng chờ tới giờ cơm chiều cũng không thấy Thư Tiệp đi ra, cảm thấy kỳ quái, gọi tên Thư Tiệp, Thư Tiệp cũng không đáp lại.

Phạm Đồng Đồng vội vàng chạy vào phòng Thư Tiệp, dồn dập kêu tên Thư Tiệp.

Nàng bị tiếng gọi giống như chiêu hồn này khiến cho không ngủ được, Thư Tiệp mở mắt, gương mặt của Phạm Đồng Đồng ánh vào trong mắt nàng.

"Thư Tiệp, có phải cậu bị bệnh rồi không?" Phạm Đồng Đồng quỳ gối bên giường, đem trán ghé sát vào trán Thư Tiệp, trán Thư Tiệp không phải là nóng, mà là lạnh.

Phạm Đồng Đồng cảm thấy rất không thích hợp, tay mò vào trong chăn, đụng vào tay Thư Tiệp. Không dự đoán được bàn tay ấm áp lại trở nên lạnh giá.

Thư Tiệp để cô ấy nắm tay của mình, nhìn vẻ mặt bi thương cùng sợ hãi của Phạm Đồng Đồng giống như mình sắp lên tiên đến nơi, hữu khí vô lực nói: "Thùng cơm, là bệnh phụ nữ."

"Không nghiêm trọng vậy chứ? Mặt mũi trắng bệch, Thư Tiệp, có phải tối qua tớ làm sai nên cậu mới bị vậy?"

Thư Tiệp đảo mắt, nói "Miễn bàn chuyện tối qua có được không?"

"Cậu mất hứng?"

"Ngu ngốc."

Phạm Đồng Đồng mới kịp phản ứng, Thư Tiệp là thẹn thùng, vội không đề cập tới chuyện không nên đề cập tới.

"Cậu đúng là không có việc gì đấy chứ? Có muốn tớ đi pha trà nóng đem lại không." Phạm Đồng Đồng ở bên tai Thư Tiệp nói.

Thư Tiệp nhắm mắt lại, lười nói: "Giúp tớ đi xuống dưới lầu mua một gói băng vệ sinh, loại màu xanh ấy."


"Ừ." Phạm Đồng Đồng lập tức hành động, nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Thư Tiệp quay người, đem chăn đắp lên đến cổ, duỗi lưng một cái, đột nhiên phát giác cuộc sống như vậy rất không tồi, chí ít có người phụ trách giúp mình mua băng vệ sinh.

Nàng ngủ, không biết qua bao lâu, cảm giác có môi ấm áp đụng lên môi của mình, nhẹ nhàng che đậy, rất nhanh liền rời đi.

Thư Tiệp mở ra đôi mắt mơ màng vì ngủ, gương mặt của Phạm Đồng Đồng gần trong gang tấc.

Cô ấy hình như có chút xấu hổ, trong căn phòng tối không có mấy ánh sáng, mặt của cô hồng tới cổ, như thể bị nhìn thấu, ánh mắt không ngừng né tránh, giống như đứa trẻ bị bắt được khi đang làm chuyện xấu.

Thư Tiệp ở trên chăn mềm mại cọ xát vài cái, khóe miệng giương lên mấy độ.

"Thư Tiệp, tớ tưởng cậu ngủ rồi?"

"Bị cậu cứu tỉnh." Thư Tiệp lúc nói chuyện che dấu cảm xúc, nghe giống như không hờn không giận vì bị đánh thức.

Phạm Đồng Đồng cúi thấp đầu xuống, nói: "Tớ hôn một cái."

"Chuyện trộm đạo đã làm nhiều lần rồi nhỉ."

"Chỉ là muốn hôn cậu một cái thôi."

"Vô dụng." Thư Tiệp cười lạnh.

Phạm Đồng Đồng giống như mèo bị chọc giận, mắt trợn tròn, móng vuốt dựng thẳng lên, Thư Tiệp thản nhiên tự đắc, tựa hồ không đem người kia để vào mắt. Nàng lười biếng chờ Thùng cơm hành động, từ đầu đã luôn là cố ý khiêu khích.

Bị Phạm Đồng Đồng trừng mắt hồi lâu, cô ấy không định áp dụng tiến công.

Thư Tiệp chờ phiền, vừa mới nhắm mắt lại, lại bị miệng Phạm Đồng Đồng đụng đến.

Thư Tiệp đem mặt thối lui, nói: "Tớ có đồng ý à?"

Là không đồng ý, lại là một lần nữa vì ý nguyện chủ quan mà quấy rối tình dục người ta. Phạm Đồng Đồng đành phải cười khổ.

"Vậy tớ có thể hôn cậu không?" Phạm Đồng Đồng cẩn thận hỏi.

Thư Tiệp yên ổn bất động, giống như không nghe thấy, sau một lúc lâu, Phạm Đồng Đồng nhìn thấy môi Thư Tiệp khẽ nhấc lên, nói ra một từ cơ hồ nghe không rõ, có thể.

Phạm Đồng Đồng cúi xuống, thật cẩn thận một tấc một tấc tiến tới phủ lên gương mặt Thư Tiệp, khoảnh khắc che lên môi của nàng, khắc chế không nổi âm thanh trái tim nhảy lên, đông, đông, đông, lớn đến mức người khác cũng có thể nghe được.

Thư Tiệp nghe thấy được, tiếng tim Phạm Đồng Đồng đập lớn giống như sét đánh. Mắt nàng hơi hơi mở ra một ít, chứng kiến gương mặt gần trong gang tấc, mắt Phạm Đồng Đồng đang nhắm chặt, hơn nữa còn là bộ dạng thấp thỏm thận trọng khiến nụ cười của Thư Tiệp khẽ giương nhẹ.

Đầu lưỡi của Phạm Đồng Đồng dò xét đi ra, chạm vào môi Thư Tiệp, nếm một ngụm, lại vội chạy trốn, một lát sau, thấy Thư Tiệp không tức giận, mà như cũ sóng yên biển lặng, toàn quân xuất động, tiến công vào miệng Thư Tiệp.


Thư Tiệp nếm ra vị ngọt hoa quả, đoán chừng Thùng cơm đã ăn hoa quả nàng để trong tủ lạnh, còn có vị bạc hà lạnh lẽo, lành lạnh, giống đường bạc hà.

Đầu lưỡi Thư Tiệp cũng nhiễm vị bạc hà, đợi sau khi Phạm Đồng Đồng rời khỏi, hương vị kia vẫn tràn ngập nơi đầu lưỡi.

Phạm Đồng Đồng nuốt nước miếng, cười vô cùng thỏa mãn, sau đó lại cúi đầu miệt mài hôn môi Thư Tiệp.

Người đang buồn ngủ lại bị quấy rối như vậy, Thư Tiệp nghĩ có phải mình đã cấp cho cô ấy quá nhiều đường, khiến cô ấy phát nghiện rồi không.

Tay Phạm Đồng Đồng lần vào trong chăn, tìm nửa ngày mới tìm được tay Thư Tiệp, nắm thật chặt, Thư Tiệp nói: "Thùng cơm, tay của cậu giống như càng ngày càng hạnh kiểm xấu? Tớ giúp cậu chặt nó đi nhé?"

Phạm Đồng Đồng vội nói: "Lòng bàn tay của cậu lạnh, để tớ giúp cậu sưởi ấm. Tớ vừa mới chạy bộ, toàn thân nóng vô cùng. Cậu sờ thử xem, nóng hầm hập, giống như bánh mì vừa mới ra lò."

Thư Tiệp ngay cả khí lực để trợn tròn mắt cũng không có. Xoay người, đưa lưng về phía Phạm Đồng Đồng.

Phạm Đồng Đồng cứ thế cởi quần áo ra, chui vào chăn của nàng, đem nàng ôm vào trong lồng ngực.

"Có người vợ bé, cô dâu nhỏ xinh đẹp để mình ôm." Phạm Đồng Đồng ở bên tai Thư Tiệp nỉ non.

Thư Tiệp che kín lỗ tai, coi như không nghe thấy gì, cơ thể và tâm trí nàng mệt mỏi, cả lực phát hỏa cũng không có.

Chính là, cơ thể Phạm Đồng Đồng quả nhiên là nóng hầm hập, giống như cô ấy nói, tương tự bánh mì mới từ trong lò đi ra, vuốt vuốt chính là nóng.

Tay Thư Tiệp từ dưới lưng Phạm Đồng Đồng đi vào, dán tại bụng của cô ấy, chân hơi lạnh giáp tiến vào giữa hai chân, dùng bắp đùi của cô ấy sưởi ấm.

"Thoải mái không?" Phạm Đồng Đồng hỏi.

"Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn." Thư Tiệp nhắm mắt lại, nhàn nhạt thản nhiên trả lời.

"Tớ hy sinh lớn như vậy! Cũng ủy khuất quá đi chứ." Phạm Đồng Đồng tội nghiệp khóc lóc kể lể.

"Đây là chuyện cậu phải làm. Nếu không liền cút xuống cho tớ."

"Không ủy khuất không ủy khuất." Phạm Đồng Đồng vội vàng sửa lại.

Đầu ngón tay của Thư Tiệp bị hơi ấm của cô ấy làm cho ấm lên, bụng có một bàn tay che, giữa sự ấm áp, các dây thần kinh trở nên tê liệt, cơ thể trầm xuống, chìm vào giấc ngủ.

Hồi lâu sau, Phạm Đồng Đồng ôm Thư Tiệp đã say giấc, mắt nhìn trần nhà, bụng ồn ào réo gọi, giống như bên trong đã muốn nháo ra ngoài.

Đói chết mất. Phạm Đồng Đồng cùng bụng đồng dạng rên rỉ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận