Phó Minh Huyền dẫn Bạch Vũ Hàm và Lục Huệ Trân đến nơi nàng và Bạch Vũ Ngọc đang tạm trú, nơi này chính xác chỉ là trong một hỏm đá gần bờ suối.
Bạch Vũ Ngọc nghe tiếng chân liền xoay người, không khỏi lo lắng "Minh Huyền, ta đã bảo ngươi không cần ra ngoài tìm lương thực nữa ... ta có thể tự ...", chưa nói xong đã trợn to mắt vì nhìn thấy hai người đi bên cạnh Phó Minh Huyền.
Bạch Vũ Ngọc vui mừng chạy về phía Bạch Vũ Hàm "Vũ Hàm .. thật sự là ngươi sao ?"
Bạch Vũ Hàm mỉm cười, ôm lấy Bạch Vũ Ngọc "Là ta .. ta tìm ngươi vô cùng khó khăn, ngươi vì sao không về Tương vương phủ tìm Tài Sơn mà phải khốn khổ như vậy ?"
Bạch Vũ Ngọc thở dài "Trương Lĩnh cho người bao vay Tương vương phủ, ta chỉ cần đến gần sẽ liền thiệt mạng"
Bạch Vũ Hàm nhíu mày "Ngươi có thể gửi tín mà ?"
"Hắn triệt mọi cách của ta, nơi nào có thể gửi thư đều bị hắn đe doạ. May mắn lần đó ta gặp người tốt, hắn nhận ra ta nên không đồng ý nhận thư đi gửi, bất quá không có bắt ta mà âm thầm kêu ta rời đi", Bạch Vũ Ngọc thật sự hết cách.
Phó Minh Huyền tiếp tục nói "Bởi vì hoàng huynh chỉ nói chứ chưa từng làm nên thế lực hắn thâu tóm chỉ là mặt ngoài của bọn họ. Trương Lĩnh lại được lòng mọi người, dĩ nhiên khi hắn đoạt vị, chắc chắn sẽ không ai dám phản đối"
Lúc này trong lòng Bạch Vũ Hàm, Lục Huệ Trân, Bạch Vũ Ngọc và Phó Minh Huyền mới ngộ ra vì sao đêm Bạch Vũ Ngọc giết Đinh Quốc Ái lại thuận lợi như vậy. Không phải vì Phó Đổng Trác và Trương Lĩnh không biết, mà là bọn họ muốn mượn đao giết người.
Phó Đổng Trác ngây thơ vì nghĩ Phó Minh Huyền khi có được lực lượng của Đinh gia thì sẽ giúp hắn củng cố đất nước.
Chỉ là Trương Lĩnh không có dự định yên phận như vậy. Sau khi lấy được niềm tin của Phó Đổng Trác và mọi quan thần trong triều, hắn lập tức bày mưu loại bỏ Phó Minh Huyền trước. Tuy nhiên, Phó Đổng Trác sớm phát hiện âm mưu của hắn nên kịp thời cứu nàng một mạng.
Cho đến hiện tại, Phó Đổng Trác không còn, không có công chúa ở đây, người nối dõi càng không có ai. Dĩ nhiên người được kính trọng nhất lúc này sẽ được tôn lên làm vua để toàn dân không loạn.
Trong lúc mọi người trầm ngâm, bất ngờ hai mũi tên bay đến đâm vào ngực Phó Minh Huyền, nàng lập tức ngã khuỵ.
"Minh Huyền", Bạch Vũ Ngọc vội chạy đến đỡ nàng.
Phó Minh Huyền đưa tay lần mò đến gương mặt Bạch Vũ Ngọc "Vũ Ngọc ... ta cuối cùng có thể không làm gánh nặng cho ngươi nữa rồi"
Bạch Vũ Ngọc rơi nước mắt "Ngươi chưa từng là gánh nặng của ta"
Phó Minh Huyền mỉm cười "Suy cho cùng là bởi vì sự bất cẩn của ta mà phá đi kế hoạch của ngươi, khiến ngươi không thể về nhà, còn hại sư phụ thiệt mạng"
Bạch Vũ Ngọc lắc đầu, nước mắt vẫn rơi "Là hắn quá đa mưu ... Minh Huyền ... cầu xin ngươi đừng bỏ cuộc ... ta liền đi tìm đại phu"
Phó Minh Huyền vội giữ tay Bạch Vũ Ngọc, nắm chặt "Ta như vậy không nên giữ lại chỉ khiến ngươi nguy hiểm, đi đi ... trước khi hắn đến"
Bạch Vũ Ngọc kiên quyết ôm chặt Phó Minh Huyền "Ngươi hai lần cứu mạng ta ... ta tuyệt đối không bỏ lại ngươi"
Phó Minh Huyền ở khoé môi chảy một đường máu, khó khăn nói "Ngươi bên cạnh ta là vì mang ơn ... hay vì cái khác ?"
"Cái khác ? Cái khác gì chứ ?"
Phó Minh Huyền mỉm cười "Bạch Vũ Ngọc ... ta từ đầu đến cuối chỉ thích ngươi ... ngươi có từng để ý đến ta không ?"
"Ta ..."
Lời nói chưa dứt, một mũi tên nữa bay đến ghim vào người nàng, Phó Minh Huyền liền gục trong lòng Bạch Vũ Ngọc.
Bạch Vũ Ngọc đau đớn hét lớn "Minh Huyền ... Phó Minh Huyền ..."
Bạch Vũ Hàm đỏ mắt, lấy cung tên mang theo, bắn ngược về phía trên núi, hai kẻ đang ẩn nấp lập tức lộn cổ xuống vực.
Vừa giải quyết xong bên kia, bên này Lục Huệ Trân kinh hãi lớn tiếng "Tương vương ..."
Bạch Vũ Hàm hoảng hồn quay lại, Bạch Vũ Ngọc đã lấy kiếm tự đâm vào người nàng"
Bạch Vũ Hàm chạy đến bên Bạch Vũ Ngọc, nước mắt thật sự đã chảy "Vũ Ngọc ... vì sao ...?"
Bạch Vũ Ngọc nén đau, mỉm cười "Hắn muốn giết ta là để trả thù ngươi. Ta chết đi thì ngươi sẽ không cần lo lắng nữa ... Vũ Hàm, đây là lựa chọn của ta ... đừng trách chính mình"
Bạch Vũ Hàm không bớt thương tâm "Vũ Ngọc, ngươi không cần phải như vậy"
"Vũ Hàm ... ta có thể đi gặp Tâm nhi rồi ... cuộc đời này có nàng, có ngươi ... thật tốt"
Bạch Vũ Hàm ôm lấy Bạch Vũ Ngọc, khóc lớn "Vũ Ngọc ... xin lỗi ... Vũ Ngọc ..."
Kết thúc hồi tưởng, Lục Huệ Trân thở dài, quay lại ngồi xuống giường. Nhìn vào chiếc vòng thiên phụng trên cổ tay "Bạch Ngọc ... ngươi ở đó có tốt không ..."
Ở An Châu, Bạch Vũ Hàm ngồi trong phòng, cũng thẩn thờ vuốt ve chiếc vòng chân long trên cổ tay "Trân nhi ... nàng ổn không ..."
Bốn ngày sau, đoàn binh của Bắc Tề kéo đến trấn An Châu. Trương Lĩnh dẫn đầu tất cả, ngày hôm nay hắn quyết định đưa được Lục Huệ Trân trở về cùng hắn.
Cùng lúc này, quân của Lục gia bao vay phía Tây-Bắc, quân của Phúc gia bao vay phía Đông-Nam, phía sau cửa trấn là đội quân của Cao Khiết Bình. Tất cả đồng loạt bao vay đoàn quân của Trương Lĩnh.
Trương Lĩnh mỉm cười "Các ngươi nghĩ chỉ mình các ngươi biết giương đông kích tây thôi sao ?"
Nói xong liền dơ kiếm lên, xung quanh bốn phía đều là người của Bắc Tề kéo đến, bao vay lại quân đội của Lục Đàm và Phúc Minh Khang.
Trương Lĩnh vẫn không quên nói tiếp "Bạch Vũ Hàm, ngươi đừng nghĩ ta chỉ tập trung kéo quân đến An Châu mà không bận tâm kinh thành. Xem ngươi có bao nhiêu thế lực đều đem hết đến đây, kinh thành Tây Nguỵ thật đáng thương đi"
Bạch Vũ Hàm nhếch môi "Ai bảo ngươi là ta đem tất cả đến đây ?"
Trương Lĩnh tắt nụ cười, lúc này, tình thám của hắn phi ngựa đến, gấp gáp chạy lên báo cáo "Khải bẩm hoàng thượng, thừa tướng Tây Nguỵ Lục Kì và Phúc Vĩnh cùng quân của Bạch Vũ Ngọc và Bạch Vũ Hàm đã đánh chiếm tất cả tường thành của chúng ta, hiện đang đánh đến kinh thành"
Trương Lĩnh tức giận, đạp hắn một cái "Chẳng phải ta đã phái quân tấn công kinh thành Tây Nguỵ sao ? Bọn chúng đâu ?"
Tên kia run sợ đáp "Thế lực Lục gia vô cùng hùng mạnh, trong một đêm đã giết sạch quân ta từ bốn ngày trước, còn có Lục cô nương, Mục tướng của Bạch Vũ Hàm và Mộ Dung Lan Khuê tương trợ"
Trương Lĩnh nắm chặt thanh kiếm, nghiến răng "Hay cho Mộ Dung gia", hắn vậy nhưng lại quên mất còn một Mộ Dung gia đã từng khuynh đảo thiên hạ.
Bạch Vũ Hàm nhớ lại năm đó, trước khi Cao Doanh Tâm mất, các nàng đã cùng nhau đào hố giăng bẫy ở Bắc Tề, nếu ngày hôm đó trì trệ chắc có lẽ đến hôm nay, khả năng bại trận sẽ là Tây Nguỵ các nàng.
Trương Lĩnh rút kiếm, đưa lên trời "Tất cả xông lên, máu rửa An Châu"
Bên này, Bạch Vũ Hàm đứng trên tường thành, cũng hô lớn "Mở cỏng trấn, khảo phạt Bắc Tề"
Bạch Vũ Hàm không đem toàn bộ binh lực đến đây nhưng Trương Lĩnh chính là đem toàn bộ quân đội tài giỏi đến đây.
Bạch Vũ Hàm vừa dứt lời, cửa trấn liền mở ra, hai bên nhào vào nhau. Đồng thời ở xung quanh, quân đội Lục gia và Phúc gia cũng chuyển hướng để đánh với đội quân Bắc Tề đang bao vay bọn hắn.
Lúc này, Bạch Vũ Hàm cũng từ trên tường thành nhảy xuống giao chiến với Trương Lĩnh.
Trương Lĩnh chém một phát đến, Bạch Vũ Hàm giựt ngược về phía sau tránh đòn đánh của hắn. Trương Lĩnh tiếp tục chém về phía trước, Bạch Vũ Hàm nhếch môi lộn ra sau lứng Trương Lĩnh đồng thời chém một đường xuống, Trương Lĩnh nhanh chóng xoay người đưa kiếm chóng đỡ đòn đánh của Bạch Vũ Hàm, cả hai lập tức giăng ra, mỗi người phun một ngụm máu.
Trương Lĩnh lau máu trên miệng "Không ngờ ngươi cũng biết cách làm tổn thương kinh mạch từ bên trong"
Phương pháp này là tổ tiên của Bắc Tề tìm hiểu được, căn bản Tây Nguỵ chưa từng có ai được học qua.
Bạch Vũ Hàm mỉm cười "Cho nên ta mới nói ngươi qua tự tin ở bản thân ngươi"
Trương Lĩnh nhíu mày "Ngươi có ý gì ?"
"Ở Bắc Tề ngươi được lòng quân thần, không có nghĩa Mộ Dung Thiên Phú không được lòng ai"
Nói xong, Trương Lĩnh nhìn thấy Mộ Dung Thiên Phú đứng trên tường thành, giơ cao thanh kiếm của lão, mũi kiếm chỉa lên trời "Báo thù cho Mộ Dung gia"
Lúc này, thế trận lập tức thay đổi, hàng loạt binh sĩ Bắc Tề đang đánh nhau với quân Tây Nguỵ lập tức xoay mình đánh ngược lại chính đồng đội của bọn họ.
Trương Lĩnh như không tin vào mắt mình, Bạch Vũ Hàm vẫn đứng đó, mỉm cười "Ta còn một món quà cho ngươi"
Trương Lĩnh chỉa kiếm về phía Bạch Vũ Hàm "Bạch Vũ Hàm ... ngươi đừng làm bậy ... mau đưa Huệ Trân ra đây, ta liền rút quân"
Bạch Vũ Hàm thôi cười nữa "Huệ Trân không phải là tên để cặn bả như ngươi muốn gọi là gọi"
Lúc này, Lục Huệ Trân bất ngờ ở phía sau chạy tới "Bạch Ngọc"
Bạch Vũ Hàm kinh hãi xoay người, Lục Huệ Trân không thể ở đây lúc này "Trân nhi ... quay lại ..."
Lục Huệ Trân thật sự tức giận Bạch Vũ Hàm đến giờ vẫn xua đuổi nàng, Bạch Vũ Hàm càng đuổi, nàng càng đến gần.
Nhìn thấy sự ngang bướng của Lục Huệ Trân, Bạch Vũ Hàm thật sự sợ hãi mà chạy nhanh đến chổ nàng. Bạch Vũ Hàm không rõ là làm sao, chỉ thấy vô cùng lo lắng cho Lục Huệ Trân.
Bạch Vũ Hàm chạy tới nắm hai tay Lục Huệ Trân "Sao nàng lại tới đây ? Vào trong đi"
Lục Huệ Trân lắc đầu "Khó khăn lắm ta mới có thể xin sư tỷ để ta đến đây, ngươi không bắt ta đi được đâu"
Nói xong liền ôm Bạch Vũ Hàm "Hai đêm nay ta đều nằm mơ nhìn thấy ngươi bị hoàng thượng giết hại"
Bạch Vũ Hàm trợn mắt, chưa kịp hỏi lời muốn hỏi liền bị Lục Huệ Trân đẩy sang một bên. Một thanh kiếm đâm thẳng vào ngực trái Lục Huệ Trân.
"Trân nhi", Bạch Vũ Hàm đau đớn hét lên.
"Huệ Trân" Lục Đàm và Trương Lĩnh cũng kinh hoàng la lớn rồi chạy đến hai người hai kiếm đánh về phía tên lính vừa đâm Lục Huệ Trân.
Trương Lĩnh muốn giết hắn vì hắn đã đâm người mình yêu.
Lục Đàm vận hết lý trí cuối cùng để giữ mạng hắn, hất kiếm của Trương Lĩnh ra, tức giận hiện trong đôi mắt đỏ hoe, nói "Đây là chuyện của Tây Nguỵ"
Bạch Vũ Hàm bò đến ôm Lục Huệ Trân, lúc này chỉ có thể khóc "Nàng ... sao nàng ... sao nàng lại làm vậy ?"
Lục Huệ Trân dựa vào vai Bạch Vũ Hàm "Bạch Ngọc, ta chưa bao giờ nói lời yêu ngươi, hiện tại đã không thể mỗi ngày nói cho ngươi nghe"
Bạch Vũ Hàm siết chặt tay Lục Huệ Trân "Nàng không nói cũng được ... nhưng đừng rời bỏ ta"
Lục Huệ Trân thở gấp, cố gắng tiếp lời "Bạch Ngọc ... ta yêu ngươi ... ngay từ đầu đã yêu ngươi"
Trương Lĩnh đau lòng, buông kiếm, khuỵ xuống khóc nấc "Ta chỉ muốn đánh thắng Tây Nguỵ, đem nàng về Bắc Tề cùng ta, tại sao nàng lại ngốc như vậy ?"
Bây giờ, Lục Huệ Trân mới để ý đến Trương Lĩnh, yếu ớt đáp "Nếu ngươi giết Vũ Hàm ... ta liền đi theo nàng ... ngươi cũng không thể có được ta"
Nhìn thấy Lục Huệ Trân muốn nhắm mắt, Bạch Vũ Hàm hốt hoảng "Nàng đừng rời xa ta, chúng ta còn rất nhiều dự định chưa làm, nàng nói muốn cùng ta đem Vũ Hoa về thôn Đào Lí, muốn cùng ta nhìn Vũ Hoa trưởng thành. Nàng không thể cứ như vậy mà đi được"
Lục Huệ Trân đưa tay lau nước mắt cho Bạch Vũ Hàm "Xin lỗi Vũ Hàm ... ta không thể nữa rồi"
Bạch Vũ Hàm đau đớn khóc, Lục Đàm quỳ bên cạnh cũng không có khá hơn.
Lục Huệ Trân nhìn sang Lục Đàm "Đại ca ... cảm ơn ngươi luôn nuông chiều ta ... ta yêu ngươi ... yêu phụ thân ..."
Hơi thở cuối cùng trút ra, Lục Huệ Trân gục vào lòng Bạch Vũ Hàm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...