Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Có một số việc không thể làm ở chỗ có người, trông thực chướng mắt, phải hay không con trai?” Bùi Tập Dạ ôm Niên Phi chậm rãi lại gần Phong Duyên Thương và Nhạc Sở Nhân, ngữ điệu kéo dài châm chọc nói.
Hai người tách nhau ra, Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn hắn, tư thế ôm Phong Niên Phi kia thực điêu luyện mà, cứ như rất quen thuộc vậy.
“Bắc Vương tính khi nào khởi hành? Tối rồi con trai sẽ buồn ngủ.” Ngẩng đầu nhìn hắn, thái độ thập phần khiêu khích.
Bùi Tập Dạ tựa hồ muốn đáp lời, con ngươi vừa động, cẩn thận nhìn nàng vài lần, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Quản chính mình cho tốt đi.” Thanh âm âm lãnh hết sức.
Nhạc Sở Nhân kinh ngạc, tự nhiên thay đổi thất thường?
Đôi mắt Phong Duyên Thương sâu thẳm, biểu tình của Bùi Tập Dạ hắn thu tất cả vào trong mắt, hơn nữa còn đặc biệt chú ý tới ánh mắt Bùi Tập Dạ vừa nhìn Nhạc Sở Nhân. Là sửng sốt, sau đó là bất mãn, cuối cùng là tức giận.
Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});
Hắn ôm Phong Niên Phi rời đi, một câu cũng không thèm nói, chuyển biến nhanh chóng này khiến cho người khác khó lòng phản ứng nhanh chóng được.
Nhạc Sở Nhân hoàn toàn không hiểu, thế nhưng ánh mắt hắn nhìn nàng không bình thường, hẳn là có nguyên do gì đó. (MTLTH.dđlqđ)
“Vương phi, nô tỳ đi tiến tiểu Thế tử.” Đinh Đương nhìn Bùi Tập Dạ ôm Niên Phi đi, phu thê hai người lại không có một chút phản ứng, trong lòng nàng có chút không yên, muốn tiến bé con đi một đoạn đường.
“Ừ, đi thôi.” Gật gật đầu, Đinh Đương rất nhanh đã rời đi, Thích Phong chần chờ vài giây rồi cũng ly khai.
Hậu viện chỉ còn lại hai người, Phong Duyên Thương từ phía sau đi tới, một tay kéo nàng dậy, thân mình xoay tròn ngồi vào ghế dựa, để Nhạc Sở Nhân ngồi trên đùi mình, động tác liền mạch dứt khoát.
Nhạc Sở Nhân ngồi trên đùi hắn, điều chỉnh tư thế sao cho thoải mái: “Ta có nặng hay không?”
Phong Duyên Thương yêu chiều nhìn nàng, khẽ lắc đầu: “Không nặng, chân của ta còn không cảm nhận được sức nặng của nàng.”
Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});
“Dẻo miệng.” Nhạc Sở Nhân nhéo mặt hắn, Phong Duyên Thương cười khẽ nhìn hành động của nàng.
“Bùi Tập Dạ vừa rồi nhìn nàng, nàng cảm thấy hắn nhìn thấy cái gì?” Phong Duyên Thương nghĩ tới rất nhiều khả năng, thế nhưng Nhạc Sở Nhân y học cao thâm, khả năng trúng độc hẳn là không lớn.
“Ai biết, cái tên thần kinh nhà hắn chàng cũng không phải không biết! Thế nào vậy? Chàng không vui sao? Sau này ta sẽ làm một cái mặt nạ, thời điểm gặp người liền đeo mặt nạ lên nhé?” Nghĩ đến việc hắn không vui, Nhạc Sở Nhân lập tức dỗ, mặt mày loan loan cười, đáng yêu lại tinh xảo.
Phong Duyên Thương cười khẽ, niết niết khuôn mặt nàng, dù đã sinh con nhưng nàng vẫn trông như cô nương mới tuổi cập kê.
“Chỉ nói vậy thôi, chàng tức giận?” Hắn nhéo mặt nàng, nàng lại nhéo mặt hắn, chỉ là Phong Duyên Thương không dùng chút lực nào, Nhạc Sở Nhân thì dùng hết sức mình để nhéo.
“Sao có thể tức giận được, lòng ta rất rộng, tha thứ được thì