Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi



"Long Lân? Thật sự là Long lân?" Nhạc Sở Nhân mở miệng, từ sau lưng Phong Duyên Thương lao ra, nhìn thứ được gọi là Long lân đặt ở trên đùi hắn kia, mặt tràn đầy tò mò.

*Long Lân: vảy rồng

Đông Vương từ từ giơ tay lên, phất phất tóc, động tác kia không khỏi có mấy phần mê người, "Không sai, là vảy của Phi Long."

"Phi Long?" Nhạc Sở Nhân chê cười, trong nháy mắt cảm thấy đầu óc Đông Vương này có thể bị hư.


"Thu hồi sự bất kính của ngươi lại, khinh nhờn Phi Long, ngươi sẽ rơi vào địa ngục, hơn nữa trọn đời không được siêu sinh." Giọng nói kia rất khàn khàn, nghe ra được ông ta giống như đã rất lâu không có nói lời nào.

Nhạc Sở Nhân nhướng đuôi mày thật cao, mặc váy vải xám, cũng không ngăn đượckhi nàng làm cái động tác kia thỉnh thoảng biểu lộ ra khinh thường cùng cười nhạo, "Địa ngục? Không khách khí nói một câu, địa ngục ta đã đi mấylần. Không bằng chúng ta bây giờ nói một chút, người đây là định làm cái yêu ma quỉ quái gì?" Hai cánh tay ôm ngực, Nhạc Sở Nhân càng có cảm giác đầu óc của hắn quá xấu xa rồi.

Mắt đen tròng trắng bạch bị vẩn đục đi chung với nhau nhìn chằm chằm Nhạc Sở Nhân, bất kể là ai bị đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm cũng sẽ có chút sợ hãi. Nhạc Sở Nhân cũng có chút khó chịu, chỉ là cũng không ngăn được niềm ‘ ham học hỏi cực mạnh ’ trong lòng của nàng, vẫn như cũ cười như không cười nhìn hắn.

"Vương phi, nếu Đông Vương đã nói Phi Long không thể khinh nhờn, nàng cũng không cần nhiều lời." Phong Duyên Thương mở miệng ngăn cản, trên khuôn mặt tuấn mỹ đều là cười, mắt phượng xinh đẹp nhộn nhạo sóng gợn, giống như một cái hồ xuân thủy. ( *=* tạm thời chưa tìm được từ thay cho từ xuân thủy)


Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nghe lời câm miệng, thế nhưng trong mắt cười nhạo cũng không có mất đi.

"Bổn vương là Cần Thân Vương của Đại Yến, từ xa xôi ngàn dặm đi tới Đông Cương, có công mài sắt, có ngày nên kim, rốt cuộc được nhìn thấy chân dung của Đông Vương, thật là may mắn." Chắp tay, phong độ nhanh nhẹn. Một thân bố y cùng sợi tóc xám trắng, vẫn không che được nét phong nhã này.

Lúc này đôi mắt đục ngầu đang nhìn Phong Duyên Thương, nhìn ra được thị lực của hắn rất tốt, chỉ là sắc mặt trắng bệch lại thêm vẻ mặt không có biểu tình gì, xem ra giống như quỷ.

"Cần Vương? Đông Dương của Trẫm là nơi được Phi Long che chở, khuyên Đại Yến các ngươi thu lại dã tâm, nếu không, Đại Yến sẽ rất nhanh biến mất từ thời đại này." Hắn mở miệng, vẫn nét mặt vô cảm như cũ, thế nhưng giọng nói



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui