Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi



Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Chậc, chàng nói như thể ta hám tài lắm vậy. Thế nhưng nhìn xa hoa như thế này, ta thích.” Nàng bĩu môi, sau đó bật cười, vàng bạc đá quý ai mà chẳng thích.

Phong Duyên Thương quay đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt nhu hòa: “Tương lai xây cho nàng một tòa.”


“Chàng theo ta?” Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn hắn, biểu tình đa dạng kia của nàng đến cả lớp da dịch dung cũng che giấu không được nữa rồi. (MTLTH.dđlqđ)

“Được, ta bồi nàng.” Phong Duyên Thương dừng lại, đưa tay xé đi lớp da trên mặt kia đi, lỏng lỏng lẻo lẻo, hắn nhìn cũng thực khó chịu.

Nàng nhắm mắt mặc hắn làm, một bên lại nói: “Kỳ thật cũng không cần tráng lệ như vậy, thế nhưng phải thật sáng tạo mới được. Ta còn muốn rắn chắn một chút, bốn phía phải thiết lập cạm bẫy, mấy ngàn năm sau cũng đừng có mơ tưởng mà đi vào.”Nhớ tới những chuyện trộm mộ ở đời trước, nàng liền cảm thấy khó chịu. Người ta vẫn an an ổn ổn ngủ, lại bị bọn bất lương đào ra.

“Sợ có người trộm mộ?” Phong Duyên Thương cười khẽ, gần đi hết cầu hình vòm rồi, theo con đường nhỏ làm bằng đá cẩm thạch đi về phía núi giả.


“Thật ra không phải sợ trộm mộ, bọn họ cũng chỉ lấy những thứ đáng giá, cũng không dám khai quan đùa nghịch

Click vào đây để xem tiếp nếu không thấy ảnh

Tập tin gởi kèm:

tải xuống (16).jpg [ 11 KiB | Đã xem 2 lần ]



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận