Bệnh Phú Quý


Lưu Ly đang hết sức phấn khởi muốn mở khoá cửa, nhưng qua khe cửa nàng ấy lại nhìn thấy Lục Vân Chiêu giơ nắm tay lên, khẽ chạm nhẹ lên ngực mình hai cái.

Đây là động tác cảnh báo mà bọn họ từng giao ước với nhau.

Nàng ấy thông minh nhìn về phía hai người đứng phía sau Lục Vân Chiêu, vô cùng lạ mặt.

Nàng ấy biết ngay là người đến không có ý tốt, thế nên bèn nhỏ giọng nói: “Lục đại nhân có chuyện gì sao? Hiện tại phu nhân không có nhà.”
Lục Vân Chiêu than thầm trong lòng nha đầu này không hổ là do Khởi La bồi dưỡng ra, quả nhiên thông minh.

Sau đó xoay người nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo[*] nói với Lâm Huân: “Chủ nhân không có nhà.”
[*] Nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo: Trông bầu vẽ gáo, ý chỉ việc mô phỏng đơn giản.

Hắn không nghĩ tới Lâm Huân vừa đến thành Dương Châu đã muốn gặp Diệp phu nhân, càng không nghĩ tới hắn đã nghe ngóng được nơi ở của nàng, chẳng qua là sợ quấy rầy đối phương cho nên mới bảo một “người quen” như hắn đi cùng.

Để không khiến Lâm Huân nghi ngờ, hắn đương nhiên phải đi cùng, nhưng dù sao hiện tại Khởi La cũng chưa hề có chuẩn bị gì cả, không thể để bọn họ cứ gặp nhau như thế được.

Lục Vân Chiêu không phải không có tư tâm, hắn cũng không hy vọng Lâm Huân biết Khởi La còn sống.

Trước đây nếu không phải Lâm Huân nhúng tay vào thì Khởi La đã sớm đã gả làm thê tử của hắn, làm gì đến nỗi có nhiều chuyện xảy ra như thế.

Nhưng hắn cũng biết, có rất nhiều thứ không thể lừa dối được, ví dụ như Khởi La đối xử với hắn có kính trọng có tình cảm, nhưng phần tình cảm kia rất nhỏ bé, ảnh hưởng của Lâm Huân đến nàng mới là thật sự lớn, thậm chí có thể nói là chí mạng.

Lâm Huân đưa mắt nhìn vào khoảng sân không mấy thu hút này.

Diệp phu nhân được xưng là nhà giàu số một của Giang Nam nhưng lại sống trong một ngôi nhà như vậy, đúng là thú vị.

Nếu gia chủ đã không có nhà, nha hoàn đứng sau cửa lại cảnh giác như vậy, bọn họ cũng không tiện xông vào, Lâm Huân nói: “Thôi vậy, ngày khác chúng ta lại đến bái phỏng.”
Lưu Ly đứng sau cửa thấy bọn họ đi rồi, vội vàng chạy vào phòng Khởi La bẩm báo.

Khởi La đang nằm trên giường nghỉ ngơi, nghe Lưu Ly nói xong, không chút để ý hỏi: “Lục đại nhân mang người nào đến đây? Tại sao lại không vào?”
“Em không biết đối phương là ai, có lẽ Lục đại nhân cũng không tiện nói thẳng ra.

Trong đó có một người có vóc người rất cao lớn và cường tráng, khí chất vô cùng cao quý và uy nghiêm.

Em đoán người đó có lẽ là đại quan cũng không chừng?”
Mấy năm nay Lưu Ly đi theo Nguyệt Tam Nương và Ninh Khê đã gặp được không ít chuyện, hẳn là đã có con mắt biết nhìn người.

Trong lòng Khởi La bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, chẳng lẽ bởi vì chuyện giá gạo nên Tôn Chí Thư đã chạy đi cáo trạng trước mặt Lâm Huân, khiến Lâm Huân nảy sinh hứng thú với nàng? Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nếu không trong thành Dương Châu này, người nào có thể sai sử được Chuyển Vận sứ Nhị Lộ Lục Vân Chiêu kia chứ?
Lúc này nàng cũng hơi tỉnh rồi, nàng đứng thẳng thân mình lên, cảm nhận sâu sắc nếu nàng vẫn còn ở trong tiểu viện này thì không tránh khỏi sẽ có ngày chạm mặt Lâm Huân.

Nàng nói: “Lưu Ly, ngươi giúp ta thu dọn đồ đạc, chúng ta sẽ rời khỏi thành Dương Châu ngay trong đêm, đến thôn trang ở nông thôn tránh mặt một khoảng thời gian.”
“Dạ?” Lưu Ly có chút không phản ứng kịp: “Là gặp phải chuyện gì phiền toái sao, phu nhân?”
“Phiền toái rất lớn, ngươi cứ làm theo lời ta dặn đi.”
Khởi La nói với Ninh Khê và Nguyệt Tam Nương chuyện Lâm Huân tìm tới.

Nguyệt Tam Nương trái lại cảm thấy không hề gì, nàng vốn tuyên bố với bên ngoài rằng mình đến Giang Nam làm buôn bán, bị Lâm Huân nhìn thấy cũng không sao.

Chỉ là Ninh Khê và Khởi La quyết không thể chạm mặt Lâm Huân.


Thậm chí Khởi La còn cảm thấy Lưu Ly và Lục Vân Chiêu không khiến Lâm Huân mất đi hứng thú, trái lại hiện tại có lẽ hắn đã nghi ngờ rồi.

Hoàng Thượng sủng ái hắn không chỉ do hắn là con trai bảo bối mất mà tìm lại được của ông, mà năng lực làm việc của hắn cũng rõ như ban ngày.

Dù cho là vụ án lớn, hay vụ án phức tạp gì hắn đều có thể dễ dàng giải quyết.

Quan viên bốn phương nghe nói lần này Lâm Huân muốn thị sát vận chuyển đường thủy, không ít người phiền muộn đến nỗi cả đêm không ngủ được.

Khởi La càng nghĩ càng sợ.

Lần đầu tiên sau ba năm, nàng cảm thấy sợ hãi, như nàng chính là con mồi bị theo dõi.

Nàng thậm chí không dám tưởng tượng đến cảnh hai người gặp nhau, hay hắn sẽ phản ứng như thế nào khi biết nàng vẫn còn sống.

Vào đêm, Khởi La và Ninh Khê lên xe ngựa từ cửa hông kín đáo, Lưu Ly và phu xe ngồi bên ngoài.

Nguyệt Tam Nương dặn dò nói: “Các muội cẩn thận một chút, chờ chuyện bên này qua rồi ta sẽ lập tức thông báo cho mọi người.”
Khởi La khẽ gật đầu, buông rèm cửa sổ xuống, xe ngựa nhanh chóng di chuyển về phía trước.

Đến cửa thành, quan binh thủ thành ngăn xe ngựa lại, lớn tiếng nói: “Trên xe ngựa là người phương nào?”
Khởi La đoán được sẽ có chút phiền toái nhỏ, may mắn nàng sớm đã có chuẩn bị.

Lưu Ly lấy thư xuất hành ra vào thành cho quan binh xem, quan binh đưa mắt ra hiệu cho thủ hạ bên người một cái, người nọ lặng lẽ chạy đi.

Quan binh lời lẽ chính đáng nói: “Tôn đại nhân hạ lệnh, gần đây trong thành trộm cướp hoành hành ngang ngược, phải giám sát chặt chẽ người ra vào thành.

Mời người trên xe ngựa xuất hiện cho bọn ta kiểm tra.”
“Buồn cười thật, gì mà trộm cướp hoành hành ngang ngược? Chúng ta là thương nhân đứng đắn, trong tay còn có thư xuất hành của quan phủ, tại sao lại không cho chúng ta ra khỏi thành? Người trên xe ngựa phu nhân nhà ta, đột nhiên nhiễm bệnh mẩn ngứa, hiện tại không tiện gặp người!” Lưu Ly tức giận nói.

“Nhìn nha đầu này rất khả nghi, người đâu! Bắt nàng ta lại, tra khảo nghiêm ngặt cho ta!” Tên binh sĩ kia vung tay lên, lập tức có mấy quan binh chạy tới muốn bắt Lưu Ly.

Đúng lúc này, rèm xe ngựa được vén lên, Khởi La nhô đầu ra, nhìn xung quanh rồi nói: “Không biết quan gia đụng đến người của ta là dựa vào điều luật nào?”
Quan binh ngẩng đầu nhìn nữ tử mang mạng che mặt kia, đôi mắt nàng xinh đẹp lạ thường, tựa như trăng thu trên hồ, khiến hắn nhất thời ngẩn người ra.

Khởi La lại nói: “Ta về quê dưỡng bệnh, không biết có chỗ nào không ổn?”
“Chuyện này…” Quan binh kia không nói ra được vì lý do gì, chỉ là Tôn đại nhân đã phân phó, nếu nhìn thấy người cầm bức thư xuất hành này thì phải ngăn lại, không cho ra khỏi thành.

Hai bên giằng co trước cửa thành.

Khởi La cau mày, vừa định lệnh cho ảnh vệ ẩn thân trong bóng tối ra tay, bỗng nhiên phía sau có tiếng vó ngựa lộc cộc truyền đến.

“Diệp phu nhân cớ gì phải vội vã ra khỏi thành như vậy? Chẳng lẽ là đang trốn bổn vương?” Giọng nói này trầm thấp lại uy nghiêm, giống như xiềng xích giữ chặt mọi người tại chỗ.

Khởi La toàn thân chấn động, bàn tay giữ rèm xe cứng đờ.

Bên trong xe ngựa, Ninh Khê giơ tay che miệng lại, cảm nhận được cảm giác bị áp chế xưa nay chưa từng có.

Lâm Huân vừa rồi đang ở quan nha, nghe Tôn Chí Thư mặt mày hớn hở bẩm báo rằng ông ta đã ngăn Diệp phu nhân muốn sợ tội chạy trốn ở cửa thành, thế nên giục ngựa lại đây xem xét trước.


Quan binh ở cửa thành nhìn thấy hắn, tất cả đều quỳ xuống.

Dưới ánh sáng chiếu rọi của ngọn đuốc, nam nhân cao lớn ngồi trên ngựa đen, anh tuấn uy vũ, tự cao tự đại.

Hắn quay đầu ngựa lại, đối diện với hướng của xe ngựa, nói với một giọng điệu mà Khởi La hoàn toàn xa lạ: “Diệp phu nhân, nghe danh đã lâu, hân hạnh được gặp phu nhân.”
Trời đêm chưa lạnh, thậm chí cây đuốc ở xung quanh khiến không khí trở nên nóng hơn.

Trán Khởi La đổ mồ hôi lạnh, cả người cũng ở phát run, nàng cúi đầu, không kiềm chế được ý nghĩ muốn chạy trốn.

Nhưng nếu nàng di chuyển, hắn lập tức sẽ tóm lấy nàng ngay? Làm sao bây giờ! Rốt cuộc nàng nên làm gì bây giờ?
Bọn quan binh đưa mắt nhìn nhau, không biết Diệp phu nhân trong miệng Yến Vương điện hạ, có phải vị Diệp phu nhân mà bọn họ biết kia không.

Nếu đúng là như vậy, thì Diệp phu nhân không chỉ không già, cũng không phải nam nhân, mà còn là một mỹ nhân tuyệt sắc!
“Sao vậy? Diệp phu nhân sao bỗng nhiên lại câm rồi? Tại sao ban ngày lừa bổn vương là không có mặt ở nhà, hiện tại lại muốn thừa dịp đêm khuya ra khỏi thành? Bổn vương vốn tin tưởng ngươi là người trong sạch, nhưng bây giờ lại hơi hoài nghi.

Ngươi, ngẩng đầu lên.” Lâm Huân quan sát nữ tử đang cứng đờ người trên xe ngựa kia.

Nàng chỉ ló cổ ra ngoài, toàn bộ thân mình đều giấu trong xe ngựa, tóc búi cao, mang mạng che mặt.

Cũng không biết vì sao rõ ràng hắn không nhìn thấy hình dáng của nàng, lại cảm thấy nàng có cảm giác như đã từng quen biết.

Hai hạ nhân ngồi trên xe ngựa dường như cũng nhận thấy được sự khác thường của Khởi La, không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn nàng.

“Tiểu… tiểu thư…” Ninh Khê run rẩy bắt lấy vạt áo của Khởi La, âm lượng rất nhỏ.

“Ta cũng nghe danh ngài đã lâu, Yến Vương điện hạ.” Khởi La ngẩng đầu yên lặng nhìn Lâm Huân.

Con ngươi của Lâm Huân đột nhiên siết chặt, thân mình nghiêng về phía trước, nhìn nàng chằm chằm.

Hắn đang vô cùng khiếp sợ, biểu cảm trên mặt biến ảo khác nhau, cả người mơ màng như đang trong một giấc mơ.

Khởi La nhân lúc này nói với phu xe: “Xông qua đó!” Ngay cả khi biết rằng cơ hội trốn thoát của mình là vô cùng bé nhỏ, nàng cũng phải trốn!
Dù sao phu xe cũng là người được huấn luyện bài bản, nhanh chóng phản ứng lại, gào to một tiếng “Đi!”.

Xe ngựa xông ra ngoài, Khởi La thổi còi, mấy bóng đen từ trên trời đáp xuống, vài tiếng “ầm ầm” vang lên, đường đi trước mặt tức khắc bốc khói nghi ngút, quan binh đều che miệng ho khan.

Lúc này Lâm Huân mới phục hồi tinh thần lại, không nói hai lời, trực tiếp cưỡi Tật Phóng đuổi theo.

Tốc độ của Tật Phóng không loài ngựa nào có thể bằng.

Không bao lâu, Lâm Huân đã đuổi kịp xe ngựa, một chân đạp lên đầu ngựa bay vút qua, rơi xuống trên xe ngựa.

Lưu Ly sợ hãi kêu một tiếng, Lâm Huân đã kéo màn xe ra, nhưng trên xe căn bản không có người.

Lâm Huân bóp bả vai của Lưu Ly, lạnh lùng hỏi: “Người đâu?!”

“Ta… Ta không biết…” Lưu Ly nhìn người trước mặt hoàn toàn không còn dáng vẻ lạnh nhạt cao không với tới như trước nữa, mà giờ đây hắn hai mắt đỏ ngầu, giống như mãnh thú sẵn sàng xé xác con mồi bất cứ lúc nào.


Ninh Khê đỡ Khởi La xuống ngựa, nàng vỗ mạnh vào mông con ngựa một cái, con ngựa tiếp tục chạy về phía trước.

Bên cạnh đó là một khu rừng đen nhánh như bóng ma, Khởi La nói: “Đi vào thôi.” Vừa rồi lúc nhảy từ trên xe ngựa xuống, Khởi La không cẩn thận bị trẹo chân, lúc này nàng đang tập tễnh đi đường.

Sau khi các nàng nhảy xuống xe ngựa, hai người đã đến tiệm bán ngựa gần nhất mua một con ngựa khỏe, cưỡi nó chạy một mạch đến đây, đến lúc Lâm Huân phản ứng lại, hẳn là sẽ không đuổi kịp.

Ninh Khê đỡ Khởi La bước vào, xung quanh có tiếng kêu khàn khàn nho nhỏ, không rõ là tiếng kêu của loài động vật nào.

Một cái bóng đen đung đưa trước mặt Ninh Khê, Ninh Khê thét lên, trốn ra sau Khởi La, sau đó mới thấy nó chỉ là một cái lá cây rụng.

Khởi La quay đầu lại cười nói: “Ngươi nhát gan như vậy à?”
“Nô tỳ sợ tối…”
Thực ra Khởi La cũng sợ, nhưng các nàng không có lựa chọn nào khác.

Nàng muốn chạy trốn khỏi người kia, nàng muốn có bất kỳ liên quan gì đến hắn nữa.

Các nàng tìm được một tảng đá lớn khối ngồi xuống, Khởi La xoa chân mình, trên trán đều là mồ hôi lạnh.

Ninh Khê hỏi: “Tiểu thư, chân người có nghiêm trọng không?”
Khởi La xua tay, tim vẫn đập nhanh không ngừng.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau vừa rồi, nàng suýt chút nữa không khống chế được nước mắt chực trào ra.

Hắn có vẻ gầy đi nhiều, khuôn mặt góc cạnh hơn ba năm trước nhiều, con người cũng điềm tĩnh và nội liễm hơn, nhưng sự thê lương trên người hắn kia lại rất giống khi hắn ba mươi, bốn mươi tuổi của kiếp trước.

Cũng không phải do tuổi tác, mà là do trái tim của hắn đã dần già đi.

Khởi La hít mũi một cái, Ninh Khê đang xem vết thương trên chân của nàng, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, rất đau đúng không?”
Khởi La cười nói: “Không đau.

Ninh Khê, đều là ta liên luỵ ngươi.

Nếu không có ta, ngươi sẽ được sống hạnh phúc bên cạnh những người thân yêu.

Thấu Mặc và ngươi đều là người vô tội, dù sao Yến Vương đã nhận ra ta, ngươi trở về bên cạnh Thấu Mặc đi.”
Ninh Khê nắm lấy tay Khởi La, nàng lắc đầu nguầy nguậy: “Từ sau khi nô tỳ đi theo hầu hạ tiểu thư, tiểu thư dạy nô tỳ đọc sách biết chữ, đối xử với nô tỳ không giống như đối xử với người hầu.

Kiếp này nô tỳ có dùng cả mạng mình cũng không đủ để báo đáp ân tình của tiểu thư, nô tỳ sẽ không rời bỏ tiểu thư đâu.”
“Ngươi… Cô nương ngốc này.” Khởi La sờ đầu Ninh Khê, chủ tớ hai người ôm nhau, vừa khóc vừa cười.

Các vì sao trên bầu trời đều bị tán cây lớn che đi mất, nhưng ngẫu nhiên có ánh sáng chiếu xuống, đó là thứ ánh sáng và hơi ấm hiếm có trong khu rừng rậm vào đêm thu này.

Mặc dù khu rừng rậm này khá kín đáo, nhưng vào ban đêm rất khó phân biệt phương hướng.

Khởi La và Ninh Khê tìm một chỗ hốc cây qua đêm, Ninh Khê thấy chân tay Khởi La lạnh băng, vì thế ôm nàng vào trong ngực.

Ninh Khê còn muốn cởi áo ngoài cho nàng nhưng bị Khởi La cản lại.

Đêm hôm nay dài hơn bình thường, đêm khuya nhiệt độ không khí giảm mạnh.

Ninh Khê cố gắng chống đỡ hai mí mắt đang díp lại, lúc trời sắp sáng mới mơ màng ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy trong rừng đã sáng trưng.

Nàng lắc nhẹ người trong lòng ngực, nhỏ giọng kêu: “Tiểu thư?” Thấy Khởi La không có phản ứng, duỗi tay chạm vào trán của nàng: “Tại sao lại nóng như vậy!”

Ninh Khê nghiến chặt răng, muốn ôm Khởi La từ trong động ra ngoài.

Nhưng mà ngày hôm qua nàng cũng chưa ăn gì, lúc này không còn chút sức lực nào cả.

Ninh Khê biết chỉ bằng sức của một mình nàng không thể đưa Khởi La an toàn rời khỏi nơi này, thế nên Ninh Khê đặt Khởi La dựa vào hốc cây, cởi áo ngoài trên người bọc Khởi La lại, lại tìm thêm ít lá cây để che khuất cửa động, để lại dấu tích: “Tiểu thư hãy đợi nô tỳ!” Nói xong xoay người chạy đi.


Mới sớm tinh mơ Triệu Triết đã bị người đánh thức, lúc này đang đi theo sau mông Lâm Huân, cùng đi tìm người với hắn, không nhịn được ngáp không ngớt.

Nói như thế nào hắn ta cũng là thế tử Lăng Vương, tại sao đến trước mặt người này, hắn ta lại trở nên không đáng giá tiền như vậy?
“Vương gia, người để quan phủ tìm là được rồi, hà tất ngài tự thân xuất mã? Nơi này cách thành xa như vậy, muốn tìm một người giống như là tìm kim đáy bể.

Chúng ta đã tìm kiếm qua lại khu vực này lâu lắm rồi, có lẽ người đã sớm chạy xa… Nếu không chúng ta trở về đi?” Hắn ta thử hỏi.

Người nam nhân cả đêm không ngủ trước mặt dường như hoàn toàn không nghe thấy tiếng hắn ta, hết lần này đến lần khác nhảy xuống ngựa để xác định dấu vết trên mặt đất.

Triệu Triết tự chuốc vạ vào thân, ngoan ngoãn câm miệng không nói, lại nghe thấy Lâm Huân hỏi: “Gần đây có nơi nào có thể trốn không?”
Nói về quen thuộc địa hình, cả thành Dương Châu chỉ sợ không ai so được với tên ăn chơi trác táng Triệu Triết này.

Ngày thường hắn ta thường cùng mấy người hồ bằng cẩu hữu cùng nhau ra khỏi thành du ngoạn.

Hắn ta đã chơi hầu hết những nơi xung quanh đây.

Hắn ta nghĩ một lát rồi nói: “Xung quanh đây đều là đồng bằng, à đúng rồi, phía trước không xa có một khu rừng rậm.

Hai nữ nhân có thể chạy xa như vậy, đúng là đáng gờm đấy.” Triệu Triết thuận miệng nói.

Hắn vừa dứt lời, người phía trước đã xoay người lên ngựa, chạy như bay mà đi, những hộ vệ bên cạnh cũng phóng theo nhanh như gió.

Kỹ năng cưỡi ngựa của Triệu Triết chỉ ở mức bình thường, làm sao chịu được quăng quật như vậy, mông hắn ta đã đau vô cùng, vội vàng hô lên: “Chờ ta với! Này, chờ ta với!”

Ninh Khê có mang theo một chiếc la bàn đơn giản trên người, nàng nhanh chóng ra khỏi cánh rừng, tìm được thôn xóm ở phụ cận.

Nàng muốn dùng bạc vụn mời mấy người giúp đỡ và đại phu, lại sợ lộ tiền tài bị người ta chú ý.

May mắn thôn dân rất giản dị, thấy nàng là một cô nương lại một thân một mình, lại nghe nói là muốn cứu người, đi cứu người với nàng mà không lấy một xu.

Lúc quay lại trong rừng, Ninh Khê rất thuận lợi tìm được hốc cây kia, nhưng lại phát hiện trong hốc cây đã không có một bóng người.

“Tiểu thư! Tiểu thư người ở đâu!” Ninh Khê sốt ruột, cùng thôn dân tản ra khắp nơi tìm người.

Lúc này một tiều phu đi ngang qua nơi này, hỏi: “Có phải các ngươi đang tìm một cô nương hay không?”
Ninh Khê vội vàng chạy qua nói: “Đúng vậy, đại thúc đã nhìn thấy tiểu thư sao?”
“Cách đây không lâu có một nhóm người tới ôm một cô nương ra khỏi khu rừng này, trùng hợp ta đi ngang qua nên trông thấy.

Có lẽ người các ngươi muốn tìm là nàng đấy?”
Ninh Khê càng sốt ruột hơn, hỏi: “Ngài có nhớ rõ người ôm cô nương kia trông như thế nào không?”
“Khoảng cách khá xa nên ta không thấy rõ mặt mũi của hắn, chỉ thấy vóc người rất cao lớn, quần áo trên người cũng rất sang trọng quý giá, phía sau còn có một đám người đeo đao đi theo nữa, uy phong lắm! Trông có vẻ là đi về hướng thành Dương Châu rồi.”
Ninh Khê thầm lặp lại lời nói của người tiều phu, trong lòng đã có vài suy đoán.

Sau khi hết thấy khiếp sợ, lại có cảm giác như trút được gánh nặng.

Nhưng ngay sau đó nàng lại thấy không ổn.

Người kia sẽ làm gì tiểu thư? Dù sao tiểu thư cũng giả chết để lừa hắn! Lòng Ninh Khê nóng như lửa đốt, cảm tạ tiều phu, vội vàng đi theo thôn dân trở về thôn, mua một con ngựa, nhanh chóng cưỡi ngựa chạy về trong thành..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận