Bệnh Phú Quý


Lâm Huân hỏi: “Rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Tôn Chí Thư quỳ xuống nói: “Năm nay Giang Nam thu hoạch đúng là không được tốt, quan phủ đã đưa ra giá cả thu mua lương thực, nhưng những nông dân kia vẫn không muốn bán cho chúng ta.”
“Nguyên nhân là gì?”
Tôn Chí Thư nhìn thoáng qua chỗ cháu trai rồi nói: “Có người ra giá thu mua lương thực cao hơn cả quan phủ, nông dân đều chỉ đồng ý bán cho nàng…” Tôn Chí Thư lại ngừng lại, như cố ý làm người tò mò.

Lâm Huân không kiên nhẫn, hắn vô cùng không thích cách nói chuyện hỏi một câu đáp một câu như vậy, chỉ lạnh lùng nhìn Tôn Chí Thư.

Tôn Chí Thư giật mình, biết vị Vương gia trước mắt này không giống Tần Vương trước kia, vô cùng khó đối phó, nên đành phải tự nói tiếp: “Thực ra chuyện này không nên kinh động đến điện hạ, nhưng mà người nọ hình như còn có chút quan hệ với Lăng Vương và Chuyển Vận sứ đại nhân, thần cũng không biết có thể đụng đến được không.

Tên của người này, không biết điện hạ đã từng nghe qua chưa, chính là chủ nhân của hiệu buôn Diệp thị Diệp Uyển, mọi người gọi nàng là Diệp phu nhân.”
Tuy Lâm Huân sống ở kinh thành, nhưng bởi vì Lâm Nghiệp sáng lập nên hiệu buôn Vĩnh Xương, không tránh khỏi phải giao tiếp với các thương nhân khắp nam bắc, cũng từng nghe nói tới tên tuổi của Diệp phu nhân.

Chẳng qua Lâm Nghiệp nói, Diệp phu nhân có bối cảnh rất sâu, rất ít lộ diện trong những trường hợp công khai, rốt cuộc có lai lịch gì hắn cũng không rõ.

Sau khi được Hoàng đế nhận về, Lâm Huân có phủ Yến Vương của mình, tài sản vốn có của Hầu phủ phân cho đại phòng, nhị phòng và Gia Khang, hắn cũng không định nhúng tay vào.

Nào biết không có hắn, Lâm Nghiệp làm việc càng không thuận lợi, phủ Dũng Quan hầu lập tức trở thành tường đổ mọi người đẩy.

Sau đó phu thê Lâm Nghiệp lại mặt dày tìm đến phủ Yến Vương, đưa khế đất các thứ cho hắn, chỉ cầu hắn có thể che chở hiệu buôn Vĩnh Xương.

Hắn nghĩ hai đứa bé còn nhỏ tuổi, hắn quản lý mấy năm trước, chờ sau này để Lâm Kiêu hoặc là Lâm San giúp đỡ xử lý là được.

Diệp phu nhân… Trên đường đi đến đây, hắn đã nghe không ít chuyện về nàng, khó tránh khỏi cũng hơi tò mò.

Lâm Huân cho những người khác đi về trước, cẩn thận hỏi hai chú cháu Tôn Chí Thư về chuyện thu lương.

Hai người này đương nhiên là chọn những lời khó nghe nhất để nói, nghĩ Lâm Huân cũng không có khả năng hạ mình đi đối chất với vị Diệp phu nhân thần bí kia.

Có khi dưới sự giận dữ sẽ ra lệnh cho quan phủ đi bắt nữ nhân xảo quyệt kia lại.

Khi đó chẳng cần quan tâm gì mà Lăng Vương rồi Chuyển Vận sứ đại nhân nữa, người nào to bằng Hoàng trưởng tử Yến Vương?
“Ta biết rồi, các ngươi tạm thời trở về đi.”
Tôn Chí Thư sửng sốt, đây không phải xem như chưa nói được cái gì sao? Nhưng ông ta cũng không dám nghi ngờ quyết định của Lâm Huân, chỉ kéo Tôn Phụ lên, hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Lâm Huân đi ra khỏi Nhập Vân lâu, ngọn đèn dầu trong chợ đêm cách đó không xa dập dìu không ngừng, tiếng rao hàng không dứt bên tai.

Hắn khoác thêm một cái áo choàng màu đen, che đi áo gấm ở bên trong, nhấc chân đi về phía chợ đêm coi như trải nghiệm cuộc sống của dân chúng.

Thấu Mặc và thị vệ vội vàng theo sau, nhưng không theo sát quá.


Lâm Huân dừng lại trước một sạp bán bánh nhân thịt, chủ quán là một ông lão hòa ái, Lâm Huân tùy tiện chọn hai cái bánh nhân thịt, thuận miệng hỏi: “Chủ quán, giá gạo gần đây thế nào?”
Chủ quán vừa thuần thục làm bánh nhân thịt, vừa nói: “Giá gạo không khác mấy so với năm ngoái.

Nhưng mà khách quan nhất định phải đến cửa hàng lương thực Diệp thị, giá cả ở nơi đó là tốt nhất!”
“Ừm, không phải nói Diệp phu nhân của cửa hàng lương thực Diệp thị cố ý nâng giá cả thu mua lên, làm quan phủ không có lương thực để thu hay sao? Tại sao giá cả của nhà nàng lại là tốt nhất?” Lâm Huân nhận lấy cái bánh nhân thịt đầu tiên, tùy ý vừa ăn vừa hỏi.

Chủ quán cười rộ lên, nếp nhăn trên mặt cũng sâu hơn một ít: “Khách quan có điều không biết.

Năm nay Giang Nam mất mùa, quan phủ lòng dạ hiểm độc còn ép giá để thu mua lương thực với giá thấp, nông dân kêu khổ không thôi.

Nếu không phải Diệp phu nhân tốt bụng ra tay, nhiều người đã bị lỗ sạch vốn rồi.

Ngài đi các điền trang ở ngoại thành hỏi một chút mà xem, các nông dân đều khen ngợi tấm lòng lương thiện của Diệp phu nhân đấy.

Chỉ là Diệp phu nhân đối nghịch với quan phủ, không biết quan phủ có thể đối phó Diệp phu nhân hay không nữa.”
Lâm Huân rời khỏi sạp bán bánh nhân thịt, như đang suy tư gì.

Hắn gọi Thấu Mặc đến bên cạnh: “Ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, phải tìm được nơi ở của vị Diệp phu nhân này cho ta, ta muốn gặp nàng một lần.

Nhớ kỹ làm việc cẩn thận, đừng bị người của nàng phát hiện.”
“Tiểu nhân đã rõ.

Nhưng mà ngày mai tiểu nhân phải đi bến đò đón Diệp đại nhân và Hoắc Tướng quân trước, bọn họ truyền tin tới nói ngày mai sẽ đến.”
Lâm Huân gật đầu, tự mình đi dạo chợ đêm tiếp.


Hôm nay trời trong nắng ấm, Ninh Khê và Nguyệt Tam Nương đi ra từ bến đò, hai người mỗi người đều cầm một cái tay nải, thắng lợi trở về, hai hộ vệ đi theo phía sau hai người, vài người vừa nói vừa cười.

Phía trước có một đội thị vệ đi lại, người dẫn đầu kia làm Ninh Khê kinh ngạc vô cùng, vội vàng quay người đi, làm bộ hỏi người bán cá ven đường.

Nguyệt Tam Nương mang nón có mành che mặt nên không lo lắng gì.

Sau khi thấy đội nhân mã kia đi qua không khỏi nghĩ tới, đó không phải là Thấu Mặc bên cạnh Lâm Huân sao?
Ninh Khê cúi đầu đi nhanh về phía trước, sợ làm Thấu Mặc phát hiện, Nguyệt Tam Nương cũng không dám trì hoãn, đuổi theo nàng bước chân đi.

Trong lòng Thấu Mặc luôn cảm thấy có gì đó khác thường, quay đầu lại nhìn thoáng qua, không phát hiện dị thường, lại chú tâm vào việc của mình.

Lại có một chiếc thuyền lớn sắp cập bờ, những thuyền nhỏ khác vội vàng né tránh.


Diệp Quý Thần mặc đồ giống dân chúng bình thường đứng ở đầu thuyền cùng với Hoắc Nhiên vẫy tay với Thấu Mặc.

Sau khi thuyền cập bờ, Hoắc Nhiên đỡ Diệp Quý Thần từ trên thuyền nhảy xuống, trên mặt hai người đều lộ vẻ vui mừng.

Trên đường trở về, Diệp Quý Thần nói: “Chuyện Vương gia dặn dò, chúng ta đều làm tốt.

Quả nhiên ngài ấy chân trước vừa đi, những tên quan viên kia đã lộ ra bộ mặt thật.

Chúng ta hỏi thăm nhiều nơi, phát hiện được không ít manh mối.”
“Hai vị đại nhân vất vả rồi.” Thấu Mặc nói.

Diệp Quý Thần hiện giờ là Trưởng sử[*] của phủ Yến Vương.

Dù chưa phải vị trí cao trong triều, nhưng đi theo Lâm Huân ngược lại có rất nhiều cơ hội điều tra những vụ án lớn.

Ví dụ như lần đi về phương Nam thị sát kênh đào này, Lâm Huân không mang theo Hộ Bộ Công Bộ trong cung, hay quan viên tam ti gì hết, mà lại mang hắn theo, có thể thấy hắn rất được coi trọng.

[*] Trưởng sử: Chức quan lớn thời phong kiến, trưởng nhóm giúp việc cho một người quan trọng, là thuộc quan của Thừa tướng đời Tần, như Lí Tư 李斯 từng giữ chức Trưởng sử, tương đương với thư kí trưởng của Thừa tướng.

Thời lưỡng Hán về sau là thuộc quan của Tướng quân, đứng đầu mạc liêu.

Hoắc Nhiên lại cao lớn hơn, mặt mũi cũng không còn non nớt như năm ấy nữa.

Ba năm trước hắn đã thành hôn với Lâm Cẩn, hiện giờ là thị vệ trưởng của phủ Yến Vương, lần này chuyên môn phụ trách bảo vệ an nguy của Diệp Quý Thần.

Hắn làm người trung hậu, rất nghĩa khí, có quan hệ rất tốt với Thấu Mặc và Diệp Quý Thần.

Ba người vừa đi vừa nói chuyện, thoáng cái đã đến hành cung Dương Châu nơi Lâm Huân dừng chân.

Mấy năm trước nơi này từng bị lửa lớn thiêu hủy mất một tòa cung điện, hiện giờ đã được sửa chữa lại một lần nữa.

Hành cung có Trường Sinh Điện, nghe nói là nơi có nhiều sách cổ nhất trong hành cung.

Lâm Huân đang lật xem sách cổ trong điện, nghe được tiếng cười từ ngoài cửa truyền vào, ngẩng đầu nhìn lại, thấy mấy cung nữ tự tiến vào quét tước.

Các cung nữ thấy Lâm Huân ở đây, vô cùng hoảng sợ, có người thậm chí còn làm đổ thùng nước trong tay, nước chảy đầy đất.


Bọn họ quỳ trên mặt đất, kinh sợ nói: “Nô tỳ không biết Vương gia ở đây, xin Vương gia thứ tội.”
Lâm Huân cầm sách, nhàn nhạt nói: “Đứng lên đi.”
Mấy cung nữ kia sợ hãi đứng lên, trong đó có một người to gan đi lên phía trước một chút, chà lau vệt nước trên mặt đất.

Lâm Huân lơ đãng nhìn cung nữ kia một cái, tức khắc cảm thấy tâm thần chấn động, vài bước đi qua đi kéo cung nữ kia lên.

Cung nữ này đang độ mười lăm, mười sáu tuổi, mắt ngọc mày ngài, vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt kia, thực sự rất giống với… Lâm Huân nhìn chằm chằm mắt của cung nữ, sức lực trên tay tăng lên, như là muốn bóp nát cánh tay mảnh khảnh kia.

Cung nữ kia run cầm cập, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Điện hạ…”
Lâm Huân chậm rãi buông cung nữ kia ra.

Giống, nhưng rốt cuộc không phải.

Hoạ bì khó họa cốt, dù cho tướng mạo giống nhau như đúc, nhưng chung quy không phải nàng.

Nếu người đứng trước mặt là nàng, hắn cũng không biết chính mình sẽ như thế nào.

Có lẽ sẽ vui mừng đến nỗi không biết như thế nào cho phải? Hoặc là chất vấn nàng tại sao lại biến mất lâu như vậy?
Chẳng qua chỉ là người si nói mộng mà thôi.

“Lui xuống đi.” Lâm Huân xoay người, buồn bã than một tiếng, lồng ngực lại hơi đau đớn.

Lúc này đám người Thấu Mặc vào đến nơi, nhìn mặt đất hỗn loạn, không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Vương gia, Diệp đại nhân đã trở lại.”
Diệp Quý Thần và Hoắc Nhiên theo tiếng quỳ xuống hành lễ, Lâm Huân nghiêng người nói với bọn họ: “Đứng dậy đi.”
Diệp Quý Thần nhìn sắc mặt Lâm Huân, nói với hắn: “Đồ thần mang về còn phải sửa sang lại một chút, ngày mai sẽ trình lên để Vương gia xem qua.”
Hoắc Nhiên đứng bên cạnh nhìn hắn một cái, đồ mang về không phải đã sắp xếp xong từ lúc còn trên đường sao? Còn nói vừa trở về là có thể trình cho Vương gia xem qua, làm hắn giúp đỡ sửa sang lại đến nỗi mấy đêm không ngủ.

“Không quan trọng, các ngươi đi đường vất vả rồi, đi về nghỉ ngơi trước đi.” Lâm Huân phất tay, Diệp Quý Thần và Hoắc Nhiên cùng lui ra.

Đến ngoài điện, Hoắc Nhiên giữ chặt cánh tay Diệp Quý Thần hỏi: “Diệp huynh, tại sao huynh không trực tiếp đưa đồ cho Vương gia xem vậy chứ?”
“Hiền đệ không thấy sắc mặt của Vương gia không tốt hay sao? Bây giờ nói cho ngài ấy nghe, chỉ sợ ngài ấy cũng chỉ có thể nghe vào ba phần, chi bằng đợi đến lúc tâm trạng của ngài ấy tốt một chút.”
“Vương gia đây lại là… làm sao vậy?” Hoắc Nhiên sờ gáy, hắn không có tâm tư nhanh nhẹn như Diệp Quý Thần, đương nhiên không đoán ra được ý nghĩ của Lâm Huân.

Vừa rồi lúc Diệp Quý Thần tiến vào thì nhìn thấy trong đám cung nữ đang hốt hoảng lui ra, hình như có một cung nữ có dung mạo hơi giống Khởi La, thế nên nhìn kỹ hơn một chút.

Đến cả hắn đã có phản ứng như vậy rồi, càng đừng nói đến vị bên trong kia.

Ba năm này, không có người nào rõ ràng sự đau khổ của Lâm Huân.

Bởi vì hắn đã từng mất đi người thân thiết nhất, suýt chút nữa phải chứng kiến Trần Gia Trân chết trước mặt mình.

Cái loại tuyệt vọng này đã từng làm hắn sụp đổ một lần, so sánh với hắn, Lâm Huân đã xem như kiên cường.

Có thị vệ chạy vào nói bên tai Thấu Mặc, Thấu Mặc bẩm báo với Lâm Huân: “Vương gia, người của chúng ta đã tìm được nơi ở của vị Diệp phu nhân kia.


Bây giờ đi qua đó luôn sao?”
“Không, ngươi đi cùng ta một chuyến đến chỗ Lục Vân Chiêu trước đã.” Lâm Huân buông quyển sách trên tay, vỗ vỗ áo choàng trên người, dẫn đầu đi ra ngoài.


Ninh Khê như người mất hồn trốn chạy về nhà, Khởi La đã thu xếp một bàn đồ ăn lớn để đón gió tẩy trần cho các nàng.

Nhìn dáng vẻ này của Ninh Khê, nàng kỳ quái nhìn phía Nguyệt Tam Nương.

Nguyệt Tam Nương tháo xuống nón có mành che mặt, thở dài nói: “Lúc ở bến đò hình như bọn ta đã nhìn thấy Thấu Mặc.

Vậy… Có phải hắn cũng ở thành Dương Châu hay không?”
Khởi La gật đầu, ngồi xuống nói: “Hắn phụng chỉ tuần tra thuỷ vận, không nghĩ tới hai người sẽ gặp được Thấu Mặc ở bến đò.

Hắn không phát hiện hai người chứ?”
“Hẳn là không.

Lúc ấy ta rất giật mình, nha đầu này có lẽ là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.” Nguyệt Tam Nương liếc Ninh Khê một cái.

Ninh Khê vì Khởi La, rời khỏi kinh thành, đồng thời cũng từ bỏ không liên lạc với Thấu Mặc.

Nhưng mà mấy năm nay, dù là Khởi La hay là Nguyệt Tam Nương thu xếp ai cho nàng, nàng đều không muốn, chắc là trong lòng còn nhớ thương người kia.

Ninh Khê đứng hành lễ với hướng Khởi La: “Tiểu thư, nô tỳ trở về phòng bình tĩnh một chút.”
“Đi đi, đồ ăn ta sẽ bảo Lưu Ly bưng đến phòng ngươi.”
Sau khi Ninh Khê rời khỏi, Nguyệt Tam Nương nhìn Khởi La nói: “Ninh Khê còn như thế… Khởi La, muội thật sự không định gặp hắn sao? Ta nghe nói hắn lập mộ chôn di vật cho muội ở ngoài kinh, mỗi năm vào dịp thanh minh đều sẽ đi tưởng nhớ.

Có lẽ hắn vẫn luôn không quên được muội, mà muội thì làm sao có thể quên được hắn chứ? Tất cả chúng ta lừa gạt hắn chuyện muội vẫn còn sống trên đời, đối với hắn rất không công bằng.”
“Tam Nương, tỷ đừng nói nữa.

Mỗi người chúng ta đều thay đổi một thân phận mới, sống như bây giờ khá tốt.” Khởi La cười rót rượu cho Nguyệt Tam Nương: “Đây là rượu tửu trang năm nay mới nấu, ta đặt tên là Thiên Thu, tỷ thử đi.”
Nguyệt Tam Nương đưa chén rượu lên mũi cảm nhận: “Gia sẽ khó tái ngộ, tam tái vì thiên thu[*].

Ly này, ta cạn trước.”
[*] 嘉会难再遇,三载为千秋 (Gia sẽ khó tái ngộ, tam tái vì thiên thu): Ý chỉ rất khó có cơ hội lại có được một cuộc gặp gỡ đẹp đẽ như vậy nữa, ba năm gặp nhau tạo nên tình hữu nghị sâu đậm, vượt qua cả thiên thu (nghìn đời).

Hai người đối ẩm hết ly này đến ly khác, bất giác uống cả một buổi chiều.

Rượu này nồng độ không quá cao, nhưng uống nhiều quá cũng sẽ say.

Nguyệt Tam Nương ngã vào trên bàn trước, Khởi La ngửa cổ uống cạn giọt rượu cuối cùng trong bầu rượu, run rẩy đứng lên, muốn đỡ Nguyệt Tam Nương trở về phòng.

“Cốc cốc cốc.” Lúc này tiền viện có người gõ cửa, Lưu Ly nhanh chóng ra ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Ai vậy?”
“Là ta.” Lục Vân Chiêu nhìn hai người phía sau, đứng ngoài cửa nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận