Bệnh Phú Quý


Lâm Huân kéo ngón tay nàng, đốt ngón tay trắng nõn sáng rõ, hắn không nhịn được đặt bên miệng hôn một cái: “Ừm, nàng nói đi.”
“Mẫu thân… Vì sao chỉ sinh một mình chàng?” Khởi La cẩn thận hỏi.

Ánh mắt Lâm Huân trầm xuống, tựa như đây là một chủ đề mà hắn không muốn nhắc đến.

Khởi La vòng tay qua cổ hắn, dán vào mặt hắn nói: “Chàng không muốn nói cũng không sao.

Ta chỉ muốn nói, mẫu thân chỉ có một người con là chàng, ta chỉ có một phu quân là chàng, quốc gia chỉ có một Dũng Quan hầu là chàng.

Chàng làm việc phải cẩn thận nhiều hơn, bởi vì chúng ta không chịu đựng được việc mất đi chàng.”
Lâm Huân vỗ lưng Khởi La, không tiếng động mà vỗ về nàng, sau đó giọng nói của hắn chậm rãi vang lên từ trên đỉnh đầu nàng: “Tuổi thơ của ta không hề vui vẻ, phụ thân và mẫu thân thường xuyên cãi nhau, phụ thân đã mời tiên sinh tốt nhất dạy dỗ ta, cũng rất ít khi ở nhà.

Mẫu thân nói ông ấy có nữ nhân khác ở bên ngoài.

Ta nghĩ sở dĩ cha mẹ chỉ có một mình ta là bởi vì tình cảm của bọn họ không để chèo chống cho bọn họ sinh thêm đứa thứ hai.”
Khởi La ngẩng đầu, bàn tay nâng mặt Lâm Huân, nhẹ nhàng dùng bàn tay vuốt ve, yên tĩnh không nói gì, chỉ lắng nghe.

“Nghe nhũ mẫu của ta nói, khi mẫu thân sinh ta đã bị khó sinh, ta vừa sinh ra đã không biết khóc, giống như thai chết vậy.

Sau đó phụ thân ôm ta ra ngoài, giao cho Thái y của Thái y viện trị liệu, mẫu thân cho rằng ta chết rồi nên khóc mãi, mắt của bà không tốt lắm chính là vì lần khóc đó, nhũ mẫu nói khi đó bà ấy gần như không sống nổi.

Một tháng sau ta mới được ôm về bên cạnh mẫu thân, mặc dù bà ấy yêu ta nhưng lại không biết làm sao để gần gũi với ta.”
Khởi La dựa vào trong ngực Lâm Huân, biết một tháng đó có lẽ chính là thời gian trộm long tráo phụng.

Xem ra Lâm Dương biết rõ chuyện, mà Gia Khang và Lâm Huân thì không.

Nhũ mẫu đó… Khởi La lại hỏi: “Nhũ mẫu của chàng còn sống không?”
“Bà ấy về quê của mình rồi.


Nói đến thì ta cũng đã nhiều năm không gặp bà ấy rồi.” Lâm Huân hôn tóc Khởi La, đồ trang sức trên tóc nàng trơn bóng đầy ắp: “Ta ngược lại gần gũi với bà ấy hơn mẫu thân một chút.

Có cơ hội sẽ dẫn nàng đi gặp bà ấy, là một phụ nhân hiền hòa.”
Khởi La suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không nói cho Lâm Huân biết lời Quách Quý phi nói với nàng ở trong cung.

Nàng cảm thấy Vương Hiền phi đang tìm chứng cứ, nhưng chứng cứ đó chưa chắc là thật, nếu không nhiều năm như vậy vì sao không có chút tiếng gió nào? Huống chi cho dù chứng cứ đó là thật, một phụ nhân trong cung như Vương Hiền phi lại có thể dùng cách gì để làm tổn thương Lâm Huân? Quách Quý phi nói với nàng chưa hẳn là không có lòng riêng.

Nói trắng ra là, mỗi một người trong cung đều là kẻ dã tâm.

Thời gian nhanh chóng đến tháng tư, trời yên biển lặng, thời tiết cũng ấm áp.

Sáng sớm Khởi La đến Trúc Lý Quán học nghệ, nghe thấy trong viện có tiếng đàn lượn lờ, nàng tò mò đi qua, nhìn thấy Tô Tòng Tu mặc một bộ áo đạo sĩ, đầu đội khăn vuông, thanh tú giống như vị tiên thế ngoại.

Khởi La đứng bên cạnh nghe một lúc, nghe khúc nhạc biết được lòng người đánh đàn.

Thản nhiên như làn gió giữa trời đất, trắng trong như tuyết trắng trên núi cao, không có lấy nửa phần lợi dục, thật sự xứng đáng với hai chữ cao quý.

Một khúc nhạc kết thúc, gió nam thổi tới mùi thơm ngát của lá trúc, Khởi La và các tỳ nữ vây xem xung quanh vỗ tay “Bốp bốp bốp”.

Tô Tòng Tu đứng dậy, quay người nhìn thấy Khởi La cũng ở đây thì sửng sốt: “Sư muội tới khi nào vậy?” Trước đó mặc dù bọn họ có gặp nhau trong Trúc Lý Quán, nhưng ngoài lần tán gẫu khi Lâm Huân bị Thôi Hộ đưa đi ra thì phần lớn là gật đầu chào nhau.

Khởi La nói: “Vừa tới không lâu… Ôi chao, ta sắp trễ rồi! Sư huynh, ta đi trước một bước.” Nàng vỗ trán, vội vã đi về phía phòng của Thi Phẩm Như.

Thi Phẩm Như ngồi nghiêm chỉnh ở bên trong, nhíu mày mím môi, đã là dáng vẻ thiếu kiên nhẫn.

Khởi La đi vào giống như đứa trẻ làm sai, thấp giọng nói: “Sư phụ…”
“Vì sao tới trễ?”
Khởi La sờ gáy: “Ở trong sân nghe thấy sư huynh đánh đàn, nhất thời quên mất thời gian…”
Thi Phẩm Như dừng lại: “Thế nào, Nguyệt Đường cũng tới rồi sao?”

Khởi La gật đầu, lúc này giọng nói của Tô Tòng Tu vang lên từ ngoài cửa: “Sư phụ.” Khởi La vội vàng nghiêng người tránh ra, Thi Phẩm Như nhìn Tô Tòng Tu một cái rồi dặn dò Khởi La: “Ta có lời riêng muốn nói với Nguyệt Đường.

Con đi đến phòng bên cạnh xem đồ trang sức ta mới làm, một lát nữa sẽ gọi con.”
“Vâng.” Khởi La hành lễ rồi cung kính lui ra ngoài.

Thi Phẩm Như cho nha hoàn đóng cửa lại, đưa tay bảo Tô Tòng Tu ngồi xuống.

Tô Tòng Tu nói: “Trong lòng đồ nhi lo lắng, không dám trực tiếp tới gặp sư phụ cho nên đàn một khúc ở trong viện phủ trước, bình ổn lại nỗi òng.

Hôm nay biết được, Thái tử phi có thai rồi, trong lòng đồ nhi vui vẻ nhưng cũng bất an.

Đương nhiên là phụ thân cực kỳ cao hứng, nhưng lần này Tô gia cũng chỉ có thể dốc sức bảo vệ Thái tử và đứa trẻ này thôi.”
Trên bếp trà bên tay Thi Phẩm Như đang đun nước, bà nhón một nhúm bột trà, để vào đáy chén, thêm nước rồi khuấy đều, khuấy ra lớp bọt dày, sau đó đẩy chén trà đến trước mặt Tô Tòng Tu.

Bên trên giống như mây trắng mềm mại, bên dưới giống như đầm sâu xanh đen.

Tô Tòng Tu bưng lên uống một hớp, thơm ngọt nồng trơn, hắn không nhịn được mà ca ngợi: “Trà của sư phụ vẫn ngon như vậy.”
“Không phải là trà của ta ngon, mà là sự u sầu trong lòng con quá dày, vị ngọt của trà này càng có vẻ nổi trội.” Thi Phẩm Như sửa sang lại đường viền đính cườm trên tay áo, khẽ than nói: “Nguyệt Đường, con là người Tô gia, cũng là người của triều đình trên cao.

Ta biết trời sinh tính con không thích tranh đấu, không muốn tranh danh đoạt lợi, nhưng thân ở trong đó, làm sao có thể có đường lui? Triệu gia đương nhiên cũng muốn tranh vị trí Đông cung với Tô gia của con, nhưng trước chuyện đó, Đông cung còn có kẻ địch lớn hơn.”
“Người sư phụ nói là Tần Vương? Lúc trước hắn kéo con đi xem việc riêng của Thái tử, dùng việc này để ép buộc, để phụ thân tiến cử Tần Vương trở thành khâm sai xuôi nam điều tra việc vận tải.

Nhưng sau đó Tần Vương lại đổi ý, muốn vạch trần việc này để đả kích Thái tử.

May mà Tĩnh Quốc công hiểu rõ đại nghĩa, đã sớm thông báo với Triệu gia, Thái tử đã thẳng thắn tạ tội với Hoàng thượng trước thì việc này mới tính là qua đi.

Nhưng con cảm thấy Tần Vương và Vương gia sẽ không từ bỏ ý đồ.”
Thi Phẩm Như vừa uống trà vừa nói: “Vương Hiền phi này tâm cơ kín đáo, ta nghe nói hành động gần đây của nàng ta, lại không giống như muốn đối phó Đông cung.


Hình như là vì một chuyện cũ vào hai mươi mấy năm trước.” Bà dừng lại, lại cảm thấy mặc dù Vương Hiền phi có bản lĩnh thông thiên thì có lẽ cũng chưa tìm được bất cứ dấu vết gì.

Dù sao người biết chuyện năm đó, chết thì đã chết, giải tán thì đã giải tán, người biết rõ trong kinh cũng chỉ hai ba người mà thôi.

Huống chi, nhận lại Hoàng tử là chuyện làm dao động nền tảng lập quốc, Hoàng thượng có tùy tiện thì cũng sẽ không đưa ra quyết định.

Tô Tòng Tu nói: “Phụ thân cũng đã nhận ra, âm thầm phái người theo dõi cử động của cung Di Hòa.”
Thi Phẩm Như lại mơ hồ có chút bận tâm, Vương Hiền phi bày trận như thế rốt cuộc là đang có tính toán gì? Nếu muốn công khai đối phó Lâm Huân, dựa vào địa vị của bà ta thì lại cực kỳ khó khăn.

Khởi La ở trong phòng bên cạnh cẩn thận quan sát đồ trang sức, cũng không cảm thấy thời gian đang trôi qua.

Đợi đến khi nàng ngáp một cái, ngẩng đầu duỗi người thì phát hiện ra có người đứng cạnh cửa, nàng giật nảy mình: “Sư huynh, sao huynh không gọi ta?”
Tô Tòng Tu nhẹ như mây gió mà cười: “Vừa rồi ta đã gõ cửa ba tiếng, là muội quá tập trung, không nghe thấy.

Ta cũng không thể cưỡng ép quấy rầy được, chỉ có thể đứng ở cạnh cửa.”
Khởi La ngại ngùng, nhìn sau lưng hắn: “Huynh nói xong rồi? Sư phụ đâu?”
“Sư phụ tạm thời có việc đi ra ngoài rồi, muốn ta dạy muội bài học hôm nay.” Tô Tong Tu đi vào phòng, vén vạt áo lên ngồi quỳ chân sau bàn: “Ngây ngốc gì đấy? Tới đây.”
Khởi La hoài nghi mà ngồi quỳ chân ở đối diện, trong lòng có chút căng thẳng.

Dù sao thì người ngồi đối diện nàng đây chính là đệ nhất tài tử đương thời, nàng không biết hắn sẽ dạy mình cái gì.

Chỉ thấy Tô Tòng Tu cầm lên một chiếc trâm cài, hỏi nàng: “Muội có biết, để chế tác một chiếc trâm cài này thì phải đi qua mấy trình tự làm việc không?”
Khởi La ngoan ngoãn lắc đầu: “Chẳng lẽ sư huynh cũng đã xem qua về phương diện này?”
“Đã xem qua vài quyển sách, hiểu sơ sơ.

Ta viết lại cho muội.” Tô Tong Tu nâng bút lên, viết trên giây tuyên, hắn vừa viết chữ thứ nhất là Khởi La đã khen một tiếng: “Chữ này thật là đẹp, so với ‘Lan Đình Tập Tự’ của Thư thánh thì cũng không kém là bao.”
Tô Tòng Tu cũng không ngẩng đầu lên, trong giọng nói có ý cười: “Muội thường xuyên dốc hết sức khen người ta như vậy sao?”
“Vậy thì không có.” Khởi La thấy hắn dạy học tùy ý, không giống như Thi Phẩm Như, nàng bèn thả lỏng, ngồi xếp bằng đối diện hắn: “Ngược lại muội không tùy tiện khen ai cả.

Sư huynh bình thường đều viết chữ của Vương Hi Chi sao? Luyện chữ có bí quyết gì không?”
“Không liên quan đến nội dung của bài học, thứ cho ta không trả lời.” Tô Tòng Tu cười khẽ, nâng bút chấm mực nói: “Ta cũng chỉ có thể dạy muội chút da lông, sư phụ mới là chuyên gia… Đúng rồi, chuyện của Thái tử phi, cảm ơn muội, muội ấy có thai rồi.”
Khởi La lập tức nhảy dựng lên, vô cùng hân hoan: “Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi!”
“Muội ấy đã gả vào Đông cung gần một năm, gần đây Thái tử mới bắt đầu chú ý đến muội ấy.


Mọi người đều tò mò, muội làm thế nào vậy? Thái tử phi nói cho ta biết, hậu cung đã có người bắt đầu nghe ngóng về muội từ muội ấy rồi.”
Khởi La lộ ra nụ cười cao thâm: “Không liên quan đến nội dung bài học, thứ cho muội không trả lời.”
Tô Tòng Tu hơi sửng sốt rồi lập tức bật cười, tiếp tục cúi đầu chăm chú viết chữ.

Dạy xong một bài, Tô Tòng Tu tiễn Khởi La ra khỏi Trúc Lý Quán, dọc đường còn thảo luận sôi nổi, tỳ nữ đi theo sau lưng bọn họ nghe được mà như rơi vào trong sương mù.

Phải biết rằng trước đây Tô Tòng Tu đến Trúc Lý Quán, ngoại trừ Thi Phẩm Như ra thì rất ít bàn luận nhiều như vậy với người khác.

Từ quan phục lễ nghi cho đến sông núi, từ phương Nam đến phương Bắc, từ thủ công đến nhà xưởng.

Tô Tòng Tu học rộng tài cao, ôn hòa khiêm tốn, đều khiến Khởi La khắc sâu ấn tượng.

Chẳng trách có không ít quan to hiển quý tranh nhau tìm Tô Tòng Tu làm thầy dạy vỡ lòng cho con cái nhà mình.

Khởi La quay về Hầu phủ, dọc đường nhìn chữ viết của Tô Tòng Tu, thật sự là ưu nhã trôi chảy khiến người ta giống như gặp gió xuân ấm áp.

Tại sao có thể có người viết chữ đẹp đến vậy chứ? Nàng tấm tắc lấy làm lạ, biết được phía sau chữ này chỉ sợ là sự khổ luyện mấy chục năm, mặc dù hắn không nhắc tới, sợ có người khinh thường, nàng lại vô cùng khâm phục.

Quay về nơi ở, nha hoàn trong phòng đang bàn luận ầm ĩ, Khởi La tùy tiện gọi một người ra hỏi, nha hoàn kia trả lời: “Vừa rồi có người từ Phúc Vinh Uyển tới, nghe nói hôm qua Lâm di nương của phủ Quốc công đi đến Quách phủ ầm ĩ một trận, đẩy di nương kia của công tử Quách gia ngã xuống đất, nào biết được ngày hôm sau người lại qua đời.

Một xác hai mạng, thật là thê thảm.”
Khởi La nhíu mày, thuận tay cuộn lại tờ giấy Tô Tòng Tu viết.

Nàng cũng biết Quách Doãn Chi đã nâng Toái Châu hầu hạ bên cạnh Chu Tuệ Lan lên làm di nương, nhưng cho dù là thế thì cũng không cần làm mất mạng người chứ? Lâm di nương này càng ngày càng không có chừng mực.

Khởi La vừa bước vào phòng là đã nghe thấy giọng nói của Lâm Kiêu ở trong sân: “Tam thúc, con muốn cùng thúc lên chiến trường, thúc đưa con đi theo đi!”
Trong lòng Khởi La lộp bộp một tiếng, đứng dậy đi tới một bên cửa, nhìn thấy Lâm Kiêu đang quấn lấy Lâm Huân, mà trong tay Lâm Huân lại bưng khôi giáp sáng bóng.

Lâm Huân dừng lại ở nơi cách xa mấy bước, trong giọng nói mang theo vài phần áy náy: “Giảo Giảo, Tây Hạ nội loạn, Lý Ninh Lệnh cầu viện nước ta.

Ta phụng theo hoàng mệnh, ba ngày sau phải dẫn binh tiến về phía biên cương Tây Hạ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận