Bệnh Phú Quý


Bởi vì tang sự của Trưởng Công chúa và Chu Cảnh Nghiêu, Khởi La bận rộn một trận không có thời gian nhàn rỗi.

Người đến phủ Quốc công phúng viếng nối liền không dứt, ngay cả mấy Hoàng tử và trong cung cũng phái người đến.

Khi người của Triệu gia tới, không khí trong linh đường cực kỳ căng thẳng, Triệu Quang Trung nhận ra được ánh mắt bất thiện từ những người xung quanh, vốn định rời đi sớm, nào biết Chu Minh Kỳ mời ông ta tới vườn hoa.

Chu Minh Kỳ giơ tay nói: “Đại ca, tuy rằng ta và Triệu Nguyễn đã hoà ly, nhưng mấy đứa con vẫn là cháu trai và cháu gái của ngài.

Chúng ta chung quy vẫn là người một nhà.”
Triệu Quang Trung ngồi xuống, trả lời: “Đây là điều đương nhiên.

Ta cũng không nghĩ tới sự việc sẽ biến thành như thế, mẫu thân vốn dĩ cũng muốn đến đây, ta sợ bà đau lòng khổ sở nên để bà ở nhà.

Xin đệ nén bi thương.”
Chu Minh Kỳ đặt một phong thư trên bàn đá, ý bảo Triệu Quang Trung mở ra.

Sau khi Triệu Quang Trung mở ra nhìn thoáng qua thì sắc mặt thay đổi: “Đây là ai đưa cho ngươi? Quả thật là nói năng lung tung!”
“Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, nếu đã có người đưa đến chỗ ta thì cũng sẽ đưa đến chỗ người khác.

Có người muốn mượn cái chết của Cảnh Nghiêu để rêu rao, mượn cơ hội đẩy Thái tử một cái, tố cáo hắn ta và Dục Nhi đã sớm âm thầm gian díu, ép chết Cảnh Nghiêu, không có đạo đức.

Đương nhiên là ta không tin.

Có điều, đại ca cũng phải nghĩ ra đối sách mới được.” Chu Minh Kỳ nhìn kỹ biểu cảm của Triệu Quang Trung, không nghĩ tới ông ta giấu giếm cặn kẽ, trên mặt chỉ có vẻ khiếp sợ và ngạc nhiên.

Triệu Quang Trung xé lá thư nặc danh kia đi, nói với Chu Minh Kỳ: “Đệ yên tâm, việc này ta sẽ cùng Thái tử thương lượng đối sách.

Đệ an tâm về quê túc trực linh cữu đi.”
Chu Minh Kỳ muốn đứng lên đưa tiễn, Triệu Quang Trung đè ông ấy lại về chỗ cũ rồi vội vàng rời đi.

Tứ Bình từ trong góc đi ra, bái một cái với Chu Minh Kỳ: “Quốc Công gia về nghỉ ngơi đi.”
Chu Minh Kỳ vịn ông đứng lên, tay chống trên ngực: “Hy vọng tương lai Triệu gia nể tình hôm nay ta không truy cứu mà chăm sóc mấy đứa trẻ.”
“Quốc Công gia đại nghĩa.” Tứ Bình cúi đầu, cung kính mà nói.

Ông biết cả đời này Quốc Công gia đều vì phủ Quốc Công mà nhường nhịn, thoả hiệp.

Không chỉ từ bỏ nữ tử mà mình yêu thương, con đường làm quan của mình, không nghĩ tới hôm nay còn phải miễn cưỡng nuốt xuống cái chết của đại công tử, thật sự là quá khổ.

Chờ đến khi đám người Chu Minh Kỳ rời khỏi kinh thành, quay về Thanh Châu, Khởi La mới có thời gian rảnh vào cung thăm Tô Uyển.


Trong vườn hoa của Đông cung, Khởi La gặp Triệu Dục.

Hiện giờ Triệu Dục là Lương viện của Thái tử, phân vị ở Đông cung chỉ đứng sau Thái tử phi, đương nhiên là ăn diện đến mức quần là áo lượt, tiền hô hậu ủng.

Nàng ta cao ngạo liếc nhìn Khởi La một cái, lúc đang muốn đi qua thì Khởi La ở phía sau nàng ta nói: “Chuyện của đại ca, có phải là ngươi nói không?”
Triệu Dục dừng bước chân lại, lòng bàn tay siết chặt.

Chuyện này nàng ta cũng không cố ý, chỉ là có một ngày khi đang tắm đã uống chút rượu nên nói bậy vài câu với cung nữ bên cạnh.

Đâu biết được sau đó sự việc càng truyền càng dữ, Chu Cảnh Nghiêu còn vì vậy mà mất mạng.

Nàng ta trấn định lại, xoay người nói: “Ngươi có chứng cứ gì mà bảo là ta nói?”
“Không phải ngươi thì là Triệu gia.

Người trong phủ Quốc công biết chuyện này chỉ có đại bá phụ, chẳng lẽ ông ấy sẽ không màng đến thể diện của con trai mình mà đi nói khắp nơi à? Ngươi có biết không, lời đồn sẽ hại chết người đấy!” Khởi La nhớ tới đại bá phụ trở nên bạc đầu chỉ trong một đêm, lời cười nhạo mà người của phủ Quốc Công phải chịu, giọng điệu bèn trở nên vô cùng lạnh lùng.

“Chu Khởi La, ngươi cho rằng bản thân mình là ai? Dựa vào cái gì mà nói chuyện với ta như vậy?” Triệu Dục ép đến trước mặt Khởi La, cong cong khoé miệng: “Ngươi cho rằng chỉ dựa vào ngươi là có thể giúp đỡ Tô Uyển cướp Thái tử khỏi ta sao? Nói cho ngươi biết, nằm mơ đi!”
“Nói thật cho ngươi biết, ta vốn cũng không muốn để Thái tử phi tranh với ngươi.

Chỉ là nàng ấy từ nhỏ đã thích Thái tử, ta muốn Thái tử có thể tốt với nàng ấy một chút.

Có điều…” Khởi La cũng cười, chỉ là nụ cười đó lạnh như băng sương: “ Triệu Lương viện, chỉ mong Thái tử đối đãi với ngươi trước sau như một.

Cáo từ.” Nói xong, nàng hành lễ, cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước.

Triệu Dục mím chặt môi, nhìn bóng dáng của Khởi La, nhớ tới mấy ngày nay khi Thái tử nói chuyện với nàng ta thì sẽ luôn không ngừng nhắc tới Thái tử phi, luôn bị nàng ấy làm nũng kéo đi.

Nếu không phải hiện tại nàng ta đang mang thai… Triệu Dục híp mắt, xoay người nói: “Chúng ta đi.”
Khởi La tới tẩm cung của Tô Uyển, Tô Uyển đang nghiêm túc đọc sách, nhìn thấy Đông Phi đưa Khởi La vào thì vội vàng đứng lên nghênh đón: “Tỷ tỷ, ta đã nghe nói chuyện nhà tỷ rồi, tỷ vẫn ổn chứ? Đáng tiếc thân phận của ta đặc thù không thể tuỳ tiện ra khỏi cung được, hơn nữa gần đây thân thể mẫu hậu không khoẻ, ta phải ở bên cạnh bà ấy hầu bệnh, nếu không ta sẽ xuất cung đi thăm tỷ.”
Khởi La xua tay: “Không sao, đều xử lý xong rồi.”
Tô Uyển kéo Khởi La ngồi xuống, lại để cung nữ bưng trà lên.

Khởi La nhìn bàn sách của nàng ấy hỏi: “Đang xem sách gì vậy?”
“Gần đây xem ‘Tả Truyện' và ‘Xuân Thu', trong đó có vài thứ ta không hiểu lắm, ta đều ghi nhớ lại, còn muốn hỏi tỷ tỷ một chút.

Đúng rồi, mấy ngày trước đây ta chạm mặt Thái tử ở vườn hoa, chàng nói chuyện phiếm vài câu với ta, hỏi chuyện.

Ta gả vào đây lâu như vậy, chàng chưa từng nói nhiều lời với ta như vậy.” Trên mặt Tô Uyển lộ ra nụ cười thỏa mãn, tựa như chỉ cần người nọ săn sóc một chút là đã đủ cho nàng ấy vui vẻ rất lâu.

Đông Phi bưng trà lên, nói với Khởi La: “Chỉ là Thái tử vẫn chuyên sủng Triệu Lương viện.


Nói đến cũng lạ, rõ ràng là Triệu Lương viện đã có thai không có cách nào hầu hạ được, Thái tử vẫn ngày ngày đi đến chỗ nàng ta, chỉ thỉnh thoảng tuyên gọi mấy ngự nữ hầu hạ.

Nô tỳ cảm thấy một nam nhân cho dù thích một nữ nhân như thế nào thì cả đời cũng sẽ không chỉ muốn một mình nàng ta nhỉ? Chắc chắn chỉ là ham mới mẻ thôi.”
“Đông Phi, đừng nói bậy.” Tô Uyển thấp giọng mắng một tiếng: “Không phải Dũng Quan hầu độc sủng tỷ tỷ sao? Một đời một kiếp chỉ hai người cũng không phải là không thể.”
Khởi La cười nói: “Đông Phi nói đúng, hiện tại Triệu Lương viện đã có thai, đúng là cơ hội tốt của người.

Người nhân cơ hội gần đây tiếp xúc nhiều với Thái tử, sớm ngày có đứa con nối dõi mới có thể ngồi vững được vị trí Thái tử phi.

Điệu nhảy trước đó ta dạy người, nhớ kỹ rồi chứ?”
Tô Uyển đỏ mặt gật đầu: “Tìm cơ hội ta sẽ thử xem sao.”
Khởi La rời khỏi Đông cung, đang định ngồi lên bộ liễn đi thẳng ra khỏi cung, một nữ quan mang theo vài cung nữ đi tới, khom người nói: “Quý phi nương nương biết phu nhân Dũng Quan hầu vào cung nên muốn mời người đi một mình qua ôn chuyện.”
Nhiều năm như vậy, trong cung ngoài cung Khởi La đều chưa từng gặp người di mẫu trong lời đồn này, không biết vì sao bà ta bỗng nhiên muốn triệu kiến nàng? Nhưng nếu Quý phi nương nương ra lệnh thì nàng cũng không dám cãi lời, một mình đi theo nữ quan đến cung Tuyên Hoà.

Quách Quý phi đang chăm sóc hoa cỏ, một bộ váy dài cung gấm, đầu đội mũ hoa cánh phượng, dung mạo xinh đẹp, khí chất đoan trang, trên mặt không hề nhìn ra tuổi.

Bà ta nghe thấy Thu Diệp mang theo Khởi La vào noãn các thì cũng không xoay người lại, để bọn họ đứng một lát, tưới nước cho hoa xong mới chậm rãi đi qua.

Khởi La quỳ xuống hành lễ với bà ta: “Thần thiếp bái kiến Quý phi nương nương.”
Quách Quý phi ngồi trên sạp, giơ tay nói: “Đứng dậy đi.

Thu Diệp, ban ngồi, dâng trà.”
Khởi La ngồi trên ghế thêu, trong lòng mơ hồ có chút bất an.

Trên đời này có vài người giấu mà không lộ, có tài khống chế, khó thăm dò nhất.

So sánh với mẹ ruột thì người di mẫu này của nàng mặc dù có dung mạo giống đến mấy phần, thế nhưng lại không có cách nào nhìn thấu được.

Quách Quý phi uống trà, cười nói: “Trước kia đã muốn gặp con nhưng mãi không có cơ hội.

Chớp mắt một cái mà con đã lớn như vậy rồi, ta và mẫu thân con cũng đã nhiều năm không gặp.” Bà ta vừa nói vừa xua tay để người trong phòng lui hết ra ngoài.

“Mẫu thân vốn ở trong kinh, nương nương muốn gặp cũng dễ, có điều hiện tại bà ấy và phụ thân đã cùng nhau về quê đưa tang rồi, chỉ sợ ba năm sau mới có thể quay lại.” Khởi La trả lời.

Quách Quý phi hơi híp mắt, tựa như đang suy nghĩ việc gì đó, Khởi La cũng không dám lên tiếng quấy rầy.

Một lát sau, Quách Quý phi nhìn về phía Khởi La, bỗng nhiên nghiêng người, giọng nói lại thấp xuống rất nhiều: “Ta làm việc trong cung, đương nhiên là phải nghe ngóng khắp nơi.

Ta được biết, bên cung Di Hòa của Vương Hiền phi luôn tìm lão ma ma lúc trước đỡ đẻ trong cung, con có biết vì sao không?”
Khởi La lo sợ không yên mà lắc đầu.


Nàng chỉ biết Vương Hiền phi là mẫu phi của Tần Vương, muội muội của Khu Mật sứ Vương Tán, nhưng lại không biết Quách Quý phi nói cho nàng biết chuyện của Vương Hiền phi để làm gì.

Quách Quý phi vẫn tay để Khởi La đi đến bên cạnh, dùng giọng nói thì thầm: “Nàng ta nghi ngờ Hoàng thượng còn có một người con trai lưu lạc ở dân gian, sợ rằng sẽ xuống tay với hắn.

Đứa trẻ đó chính là do năm đó Tiêu Quý nhân sinh ra, còn lớn hơn Thái tử mấy tháng tuổi, là con trai trưởng của Hoàng thượng.”
Khởi La càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, bí sự cung đình như vậy, vì sao phải nói cho nàng biết chứ?
“Quay về nhắc nhở Dũng Quan hầu, bảo hắn cẩn thận một chút.” Quách Quý phi nắm lấy tay Khởi La, Khởi La kinh hãi đến mức lùi lại hai bước, suýt nữa không đứng vững.

Lời này của Quách Quý phi chẳng lẽ ám chỉ Lâm Huân chính là vị Hoàng tử đó?! Hoàng thượng có biết việc này không? Bản thân Lâm Huân có biết không? Nàng khó có thể tin được mà nhìn về phía Quách Quý phi, Quách Quý phi lại gật đầu, lập tức đưa tay làm động tác im lặng.

Khởi La đã quên mất mình trở về Hầu phủ như thế nào, chỉ cảm thấy bước chân nhẹ bẫng, trong đầu như bị nhét vô số cục bông.

Nàng tiu nghỉu ngồi sau bàn đọc sách, suy đi nghĩ lại, không biết có nên nói chuyện này cho Lâm Huân biết hay không, hơn nữa phải nói với hắn thế nào.

Chuyện này rốt cuộc có mấy phần có thể tin được, dụng ý của việc Quách Quý phi bỗng nhiên tìm nàng, nàng bỗng chốc không lý giải được.

Khi Lâm Huân vào phủ thì một thị vệ lấy một cái thùng gỗ dâng lên cho hắn: “Khoái mã bên Tây Hạ truyền đến.”
Lâm Huân mở ra, nhanh chóng nhìn qua, hiếm khi có chuyện về phủ mà không đi đến nơi ở của Khởi La, đi thẳng đến lầu sách.

Hắn nâng bút viết thư, dùng thùng gỗ giống như vậy để giả trang, để thị vệ đưa ra ngoài.

Thấu Mặc ở bên cạnh hỏi: “Chủ tử, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Vũ Liệt Hoàng đế cưỡng chiếm thê tử của Lý Ninh Lệnh, Lý Ninh Lệnh ghim hận trong lòng, đang muốn mưu đoạt hoàng vị.”
Thấu Mặc kinh ngạc: “Thê tử của Nhị Hoàng tử chẳng lẽ không phải là con dâu của Vũ Liệt Hoàng đế sao? Sao ông ta có thể làm ra chuyện như vậy chứ?”
Lâm Huân liếc nhìn hắn một cái: “Vũ Liệt Hoàng đế hung hãn tàn bạo, đương nhiên sẽ không chú ý đến luân lý lễ nghĩa.

Người Tây Hạ vốn có huyết thống của người Hồ, Giang Văn Xảo kia mặc dù là Ngân Phiến Quận chúa, trên danh nghĩa là đường muội của Lý Ninh Lệnh, nhưng không phải ả vẫn nương thân cho Lý Ninh Lệnh sao?”
Thấu Mặc chỉ cảm thấy những chuyện này nghe vào thực sư quá không thể tưởng tượng nổi.

“Vũ Liệt Hoàng đế và Lý Ninh Lệnh mỗi người quản lý một nửa binh quyền của Tây Hạ, nếu như bọn họ đánh nhau thì chắc chắn sẽ có một bên xin giúp đỡ từ nước ta.

Đó là cơ hội tốt để khống chế bọn họ, nếu như chuyện thành thì có thể đặt Tây Hạ ở Hà Tây, không còn dám tới quấy nhiễu Trung Nguyên nữa.

Chúng ta chỉ cần chờ đợi thời cơ.”
“Nhưng vì sao lại cầu cứu chúng ta mà không phải là cầu cứu nước Liêu?” Thấu Mặc khó hiểu mà hỏi.

“Nước Liêu vốn có binh lực dồi dào, dã tâm bừng bừng.

Nếu như bọn họ cầu cứu nước Liêu, chẳng lẽ không lo lắng lúc nước Liêu đang giúp bọn họ dẹp loạn thì sẽ trực tiếp thôn tính lãnh thổ của bọn họ à? Người Tây Hạ không ngốc.”
Thấu Mặc hoảng sợ mà hiểu ra.

Lúc này hạ nhân bên ngoài bẩm báo: “Hầu gia, nhị gia cầu kiến.”
Lâm Huân để Thấu Mặc lui xuống, nói với bên ngoài: “Mời huynh ấy vào.”
Lâm Nghiệp đi vào lầu sách, hành lễ với Lâm Huân, Lâm Huân mời hắn ta ngồi xuống: “Sao nhị ca lại tới đây? Tìm đệ có việc gì?”
Lâm Nghiệp nói: “Vu Khôn đã lần lượt bàn giao sản nghiệp trong nhà cho huynh, ta đã nhìn sơ qua, sản nghiệp trong phủ quả thật khổng lồ, nhưng để đó không dùng cũng có rất nhiều.


Ta có một ý tưởng, tam đệ có muốn nghe xem một chút không?”
“Nhị ca cứ nói đừng ngại.” Lâm Huân chắp hai tay lại, nhìn về phía Lâm Nghiệp.

Lâm Nghiệp uống một hớp nước rồi mới nói: “Huynh biết tam đệ bận rộn việc công, không rảnh xử lý.

Mấy năm nay Vu Khôn xử lý cẩn trọng nhưng cũng không dám tự tiện làm chủ.

Nếu huynh đã quay về rồi thì muốn quản lý sản nghiệp trong phủ thật tốt, như vậy thì đệ cũng không có nỗi lo về sau.

Huynh nghĩ thế này, bán hết tất cả những sản nghiệp không cần thiết trong nhà đi, đổi thành bạc.

Sau đó những cửa hàng kiếm tiền còn lại thì thống nhất biến thành hiệu buôn, nhưng vậy không chỉ dễ quản lý mà cũng có thể tập trung tiền làm việc lớn, sau này cũng dễ mở rộng.

Đương nhiên, hiệu buôn này đương nhiên không thể để dưới tên đệ được, chi bằng để dưới tên huynh, mỗi tháng huynh hoàn trả cho đệ, thế nào?” Hắn ta nói xong thì cẩn thận nhìn Lâm Huân một cái, biết đệ đệ này không dễ lừa gạt.

Lâm Huân biết muốn quản lý nhiều sản nghiệp như vậy, còn muốn để tiền đẻ ra tiền là chuyện cực kỳ lao tâm lao lực, thật sự hắn không có tâm tư để lo việc này, nếu như Lâm Nghiệp chịu quản lý cẩn thận, để hắn ta vớt chút lợi ích béo bở cũng chưa chắc là không thể.

Lâm Huân nâng bút viết chữ lên giấy: “Lời huynh nói đệ không có ý kiến.

Hiệu buôn có thể để dưới tên của huynh nhưng giấy tờ nhà đất của tất cả các cửa hàng, điền trang đều phải được giao vào tay đệ, mua bán cũng nhất định phải thông qua đệ.

Sổ sách thì có thể báo ba tháng một lần, không cần tháng nào cũng báo.”
Bàn tay ở trong tay áo của Lâm Nghiệp nắm chặt lấy, giấy tờ nhà đất vừa đúng là thứ đáng giá nhất, hơn nữa sẽ không bị mất giá, cầm những thứ này thì chẳng khác nào nắm giữ mạch máu của toàn bộ hiệu buôn.

Tam đệ này của hắn ta, trong lúc ung dung thản nhiên đã cùng hắn ta đạt thành một loại giao dịch.

Cho phép hắn ta toàn quyền quản lý tài chính, cho phép hắn ta hưởng lợi trong đó, cho phép hắn ta làm việc thỏa thích, nhưng sẽ không để hiệu buôn này biến thành đồ của hắn ta, nó vẫn thuộc về Hầu phủ, thuộc sự khống chế của Lâm Huân.

Có đồng ý làm hay không thì xem bản thân hắn ta.

“Được.” Lâm Nghiệp cắn răng gật đầu.

Tục ngữ nói không nỡ bỏ con thì sao bắt được sói, mặc dù hiệu buôn này chỉ ở trên danh nghĩa của hắn ta nhưng lợi ích có thể có được thật sự quá nhiều, cũng quá hấp dẫn.

Khởi La nghe nói Lâm Huân đã về nhưng lại đến lầu sách trước, nàng đoán được hắn có công việc phải xử lý nên tự mình ngồi trong phòng làm quần áo, làm tất cho hắn.

Nàng vẫn nhớ kỹ hắn từng nói, bất cứ lúc nào cũng có thể lên chiến trường, nói không chừng ngày nào đó hoàng mệnh được hạ là phải đi tiền tuyến ngay, đến lúc đó muốn làm thì đã không kịp nữa.

Buổi tối Lâm Huân mới tới, nhìn thấy Khởi La đang thêu thùa dưới ánh đèn, hắn đi qua lấy đi đồ trong tay nàng: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng thêu thùa vào buổi tối, không cần mắt nữa à?”
Khởi La cởi ngoại bào cho hắn, dịu dàng nói: “Ta muốn tự tay làm cho chàng một bộ quần áo giày vớ.

Ban ngày nhiều việc, chỉ có buổi tối mới có thời gian.”
Lâm Huân không có cách nào với nàng, kéo nàng ngồi lên chân rồi nói: “Hôm nay tiến cung đúng không, thế nào rồi?”
Khởi La trung thực nói: “Ta gặp Triệu Dục, hỏi nàng ta chuyện của đại ca, nàng ta không nhận.

Bây giờ Thái tử chuyên sủng một mình nàng ta, nàng ta vô cùng nở mày nở mặt… Quân Thực, ta có chuyện muốn hỏi chàng rất lâu rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận