“Nguyên Tuấn Sách, mình thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ, cậu giết người, mình lại cảm thấy đây là lỗi sai của mình. Năm Tự là bởi vì mình nên mới chết, cậu cũng là vì mình nên mới giết người.”
Giọng nói của cô đột nhiên trở nên kích động không chịu khống chế, có vô số cảm xúc đan chéo, quay cuồng trong đầu cô, cảm xúc như hồng thủy vỡ đê, mãnh liệt tràn ra, nước mắt cũng mất kiểm soát, từng giọt trân châu nối đuôi nhau chảy xuống. Vừa gấp gáp vừa đau lòng, cô bắt lấy cánh tay Nguyên Tuấn Sách, cong lưng, ngữ khí lộn xộn.
“Mình rõ ràng chỉ muốn giúp cậu, lựa chọn của mình đã sai rồi sao? Có phải mình không nên thả yêu hồn?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hạnh Mính không cần tôi nữa sao?”
Giọng điệu nghi vấn của Nguyên Tuấn Sách vang lên trên đỉnh đầu, nước mắt Hạnh Mính rơi lạch tạch dưới chân, ánh mắt cô ngơ ngẩn nhìn chỗ xi măng gần mũi chân nơi bị nước mắt làm cho ướt nhẹp. Nước mắt chảy ra từ hốc mắt càng ngày càng nhiều, giống như chuỗi dây trân châu bị đứt, từng viên rớt bên chân.
Nguyên Tuấn Sách xoa xoa đỉnh đầu cô, dường như đang kiềm chế nhẫn nại thứ gì đó, lại như dò hỏi: “Hạnh Mính không cần tôi nữa sao?”
Hạnh Mính nghĩ lại mấy lời cô vừa nói, là câu nào khiến anh hiểu sang ý này?
Hạnh Mính đột nhiên hiểu ra, Nguyên Tuấn Sách không hiểu những cảm xúc trong nước mắt của cô, anh cũng không biết đồng cảm như bản thân mình cũng bị. Khóc với anh mà nói là một hành động vô dụng, cho dù lúc đầu cô cũng không định dùng nước mắt để đạt được sự đồng tình của anh, nhưng những lời này, lại khiến phòng tuyến dưới đáy lòng Hạnh Mính bị đánh sập.
“Mình thật sự hối hận, Nguyên Tuấn Sách.”
Hạnh Mính đứng dậy, buông tay anh ra, sau đó lùi lại một bước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyên Tuấn Sách không vui nhíu mày, ngày một giây khi anh duỗi tay ra, Hạnh Mính biến mất trước mắt anh.
Cô đã dịch chuyển khỏi phạm vi cảm ứng của anh, trong giây lát, sự khủng hoảng lướt qua đáy mắt Nguyên Tuấn Sách, ngón tay xẹt qua nơi vừa nãy cô còn đứng thẳng: “Hạnh Mính……”
Hạnh Mính xuất hiện ở sau núi, cô không ngừng dịch chuyển đi khắp nơi trong núi để tìm kiếm thi thể của Năm Tự. Cho dù trên cây mặt đất, hay dưới bóng cây, chỉ trong vài giây liên tiếp cô đã đi qua mười mấy địa điểm, chỗ cô đứng càng ngày càng cách xa hàng rào trường học, cô đi đến đỉnh núi.
Nhưng kết quả vẫn không có gì thay đổi, cô không phát hiện ra cái gì, Nguyên Tuấn Sách chỉ tùy tiện ném thi thể của Năm Tự đến một chỗ nào đó. Ngọn núi hoang này to như vậy, đừng nói một khối thi thể, nơi này có thể chôn giấu cả vạn bộ xương.
Hoàng hôn chìm sau đỉnh núi, cảnh vật giữa lưng chừng sườn núi được nhuộm đẫm ánh sáng vàng, một hình ảnh mỹ lệ.
Mà phần bên kia của ngọn núi, ánh sáng dần dần biến mất, khu rừng thấp gần chân núi bị bao phủ bởi bóng tối, cảnh vật mảnh mông lung. Toàn bộ mọi thứ như phủ một tầng sa mỏng, mọi vật trong tầm mắt cứ nhạt nhoà rồi hoá thành cái bóng không rõ ràng .
Hạnh Mính tìm từ lúc mặt trời bắt đầu lặn đến khi tối khuya, đến tận khi tia nắng cuối cùng trong ngày cũng biến mất, đỉnh núi một mảnh yên tĩnh, làn gió xào xạc thổi qua cây cối chung quanh, tiếng gió vô cùng thê lương.
Đến khi thể lực không thể chống đỡ nổi nữa, Hạnh Mính mỏi mệt dựa vào một cây đại thụ, ngồi xuống, sờ lên trái tim đau buồn trong lồng ngực, tay chân bủn rủn không có một chút sức lực nào, cô muốn sử dụng năng lực dịch chuyển tức thời, nhưng đến động tác nhắm mắt đơn giản cũng thấy khó khăn.
Thì ra thể lực bị tiêu hao quá mức là loại cảm giác này, xem ra cho dù có yêu hồn của Nguyên Tuấn Sách trong cơ thể, thì thân thể của cô cũng không chống chịu nổi nữa.
Đỉnh núi hắc ám tắm mình trong ánh trăng chiếu rọi, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt của Hạnh Mính.
Mây đen che khuất mặt trăng, chút ánh sáng bàng bạc yếu ớt cũng bị nó che mất, một mảnh rừng rậm lại lần nữa lâm vào hắc ám, bóng người cũng càng ngày càng không rõ ràng.
Hạnh Mính tự dưng đổ mồ hôi đầy người, gương mặt trắng bệch chẳng còn chút huyết sắc, chóp mũi thấm đẫm mồ hôi, cô muốn mở miệng, những lời vốn đã đến bên miệng lại không kịp thốt ra. Người kia cất giọng ôn nhuận, gọi cô: “Tiểu Hạnh.”
Không ngờ lại là Tùng Nhai pháp sư.
Tùng Nhai đi đến trước mặt Hạnh Mính, cô loạng choạng dựa vào thân cây phía sau, ngã xuống, Tùng Nhai đỡ bả vai cô, bế người thiếu nữ đang hôn mê vào trong ngực, xoay người phóng khoáng nhảy xuống núi. Mũi chân uyển chuyển nhẹ nhàng chạm một cái, trong chốc lát biến mất bóng người đã biến mất khỏi ngọn núi, càng bay càng xa.
Trên ngọn cây ngô đồng phủ kín lá xanh mướt, một người thiếu niên dáng người đĩnh bạt lặng lặng đứng đó, uốn gối dựa vào đại thụ sau lưng, bàn tay đặt trên đầu gối, đầu ngón tay xoay xoay lá cây, lá cây giống như con quay, xoay tròn qua lại.
Gương mặt Nguyên Tuấn Sách vẫn là biểu cảm lãnh đạm trầm tĩnh, đáy mắt không hề dao động, chỉ là tròng mắt không còn đen nhánh như bình thường, nó có màu hồng nhạt, thứ duy nhất tiết lộ tâm trạng ấm ức của anh.
Nguyên Tuấn Sách giống như thợ săn đang chờ thời cơ, nhìn phương hướng dời đi của hai người kia, động tác giơ tay nhấc chân đều có vẻ lười biếng không nói lên lời. Dáng vẻ toan tính không từ thủ đoạn kia, còn có cả gương mặt anh tuấn nhưng xa cách càng khiến người nhìn mê muội, khiến bọn họ cam tâm tình nguyện sa vào, trở thành nô lệ trong ngục giam của anh.
—————————————
Nguyên Tuấn Sách: Tất cả những kẻ làm tổn thương Hạnh Mính đều phải chết!
Hạnh Mính: *nhìn anh chằm chằm* =_=|||
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...