Bệnh kiều luôn tìm cách giết tôi mỗi ngày

Một cái xác hôi thối toàn máu. Khi Tùng Nhai mang thân thể của Năm Tự trở về, hồn phách của anh ta đã tiêu tán được năm canh giờ.
 
Tùng Nhai phát hiện xác của anh ta ở sau núi, nếu như tìm thấy muộn hơn chút nữa, thân thể của Năm Tự sẽ trở thành đồ ăn cho nhóm cô hồn dã quỷ. Đáng tiếc, hồn phách đã tiêu tán quá lâu, đến ngay cả Tĩnh Đình thi pháp cũng không thể kéo hồn phách trở về.
 
“Giúp người chết sống lại, vốn là một việc nghịch thiên, không thể cưỡng cầu.” Tĩnh Đình lắc đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhìn kỹ, vết hằn trên cổ Năm Tự đã chuyển sang màu xanh, móng tay đâm sâu vào da thịt bên trong, cắt đứt động mạch.
 
Năm Tự không chỉ bị chặt đứt cổ, mà còn bị cắt đứt động mạch, nếu họ mạnh mẽ kéo hồn phách vào trong cơ thể, sau này anh ta cũng không thể sống lại như người bình thường, chỉ là cái xác không hồn mà thôi.
 
Tĩnh Đình mặc niệm tĩnh tâm chú, hai tay Tùng Nhai chắp sau người, kiên định nói.
 

“Không thể tiếp tục để con yêu này hại người, sư phụ ngài đừng do dự nữa! Hiện giờ Tiểu Hạnh biến thành như vậy, nhất định là đã bị yêu cấp mê hoặc đầu óc, mới có thể thả yêu hồn ra ngoài, còn bị nó lợi dụng bám vào cơ thể.”
 
Tĩnh Đình chắp tay trước ngực, cúi đầu, chậm chạp mở mắt, chòm râu bạc trắng khẽ rung, gương mặt ông, khoé mắt đã có nếp nhăn, một đôi lông mày từ bi lại uy nghiêm, trong ánh mắt ông mang theo một tia bất đắc dĩ.
 
“Ngươi cũng biết, lúc trước vì sao ta lại thu Tiểu Hạnh làm đồ đệ.”
 
Tùng Nhai sửng sốt, cúi đầu, gương mặt toát ra vẻ áy náy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngươi lúc trước, tẩu hỏa nhập ma, hóa thành yêu hồn, muốn đoạt cơ thể của con bé để tồn tại. Ta hao hết pháp lực, lôi ngươi từ trong thân thể của Tiểu Hạnh ra, ngươi quỳ trên mặt đất cầu xin ta, đừng siêu độ ngươi.”
 
“Ngươi vốn nên thành lỗi yêu, nhưng lại gia nhập môn hạ của ta. Ta giúp ngươi sửa tên đổi họ thành Tùng Nhai, là hy vọng ngươi lấy từ bi làm gốc.”
 
“Tiểu Hạnh,. con bé vốn không nên nhìn thấy những linh hồn trên thế gian này, lại bởi vì ngươi mà xảy ra biến cố. Ta đã cứu ngươi, thì cũng không thể mặc kệ con bé nhầm đường lạc lối, thu con bé làm đồ đệ, là hy vọng cả đời con bé sẽ được đạo quán che chở, bình an trưởng thành. Hiện giờ, nó bị yêu quái mê hoặc, ngươi nên biết, toàn bộ chuyện này cũng có trách nhiệm của ngươi.”
 
Tùng Nhai quỳ xuống hành lễ: “Cảm tạ ân cứu mạng của sư phụ, ân tình của sư phụ, Tùng Nhai suốt đời sẽ không quên. Đệ tử nguyện dành cả cuộc đời này để hiếu kính sư phụ, không oán không hối hận, ân tình này, vĩnh viễn không dám quên!”
 
Tĩnh Đình xoay người, giơ tay áo, bàn tay già nua đặt lên đỉnh đầu anh ta, khóe mắt có vài nếp nhăn rất sâu, trong thần sắc thản nhiên, lộ ra một cổ uy nghiêm khó có thể che giấu.
 
“Vì chúng sinh, ta không nên niệm tình nghĩa thầy trò, nhưng Tiểu Hạnh vô tội, đây vốn cũng là biến cố hung hiểm nhất trong số mệnh của con bé. Kiếp số như thế, không biết con bé có thể chịu nổi hay không. Đây là sai lầm do ngươi phạm phải lúc trước, hiện giờ, ta nên giao nhiệm vụ này cho ngươi.”
 

“Tùng Nhai nguyện ý gánh vác hết thảy! Chết không hối tiếc.”
 
Tĩnh Đình bước ra khỏi chủ điện. Trong khuôn viên của đạo quán, quay chung quanh cái giếng cổ là vô số xiềng xích kiên cố, cứ mỗi một mắt xích lại được gắn thần phù dùng để ngăn chặn thứ bên dưới thoát ra. Trên miệng giếng là một cái nắp bằng gỗ, chính giữa có dán một tấm linh phù, trận pháp đã được bài bố xong.
 
Sáu vị trưởng lão còn lại đang ở thi pháp, trong đó có một vị đạo sĩ dùng kiếm để thi pháp, xiềng xích theo sự thay đổi của linh lực trên linh phù mà rung động.
 
Toàn bộ đạo quán, ngoại trừ tiếng vang leng keng phát ra từ xích sắt thì không còn một tiếng động nào khác. Một sợi linh lực tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt lượn lờ bên cạnh cái giếng, gia cố trận pháp ở đáy giếng, một khi yêu hồn rơi vào trong đó, sẽ lập tức biến mất.
 
Tĩnh Đình nhắm mắt niệm chú, Hoằng Hậu phương trượng nhìn qua, cười nhạo ông: “Tĩnh Đình, đây chính là cơ hội cuối cùng rồi đấy, nếu lần này không thành công, ông có thể nghĩ đến chuyện sau này nên sắp xếp cho đám người trên núi Tu Duyên của ông thế nào rồi!”
 
Tĩnh Đình đã hạ tiền đặt cược, nếu Tùng Nhai còn không thể xử trí một nửa yêu hồn này, thì từ nay về sau sẽ không còn núi Tu Duyên. Hạnh Mính có được yêu hồn, cũng chỉnh dành giao cho bọn họ thu thập.
 
Hạnh Mính về đến nhà, trên lầu có ánh đèn sáng, hẳn là mẹ cô đã trở lại.
 
Nguyên Tuấn Sách bắt lấy tay cô: “Hạnh Mính muốn đi sao? Trông cậu có vẻ không vui lắm, vì sao thế?”

 
Cô mím môi, không muốn quay đầu nhìn anh, ngay cả cô cũng không phát giác được ngữ khí của mình đang run rẩy: “Nguyên Tuấn Sách, cậu sẽ tùy tiện tàn sát vô tội người sao?”
 
Nguyên Tuấn Sách là người thông minh, lập tức có thể nghĩ ra nguyên nhân khiến cô như vậy.
 
“Cái tên đạo sĩ kia, là người làm Hạnh Mính bị thương, chỉ cần có người dám khiến Hạnh Mính bị thương, tôi đều sẽ không bỏ qua.”
 
“Nhưng anh ấy là sư huynh của ta! Cậu giết chết anh ấy rồi, lại còn có ném thi thể của anh ấy ra sau núi!” Hốc mắt Hạnh Mính phiếm hồng, chóp mũi lên men, nước mắt không chịu khống chế chảy ra ồ ạt, cô quay đầu, vươn tay nắm lấy cánh tay Nguyên Tuấn Sách, ngữ khí khẩn cầu.
 
“Mình biết nói như vậy, cậu cũng khó lý giải tình cảm phía sau, nhưng cậu không thể tùy tiện tàn sát người vô tội, sư huynh của mình không sai, là mình tự tiện thả yêu hồn ra, hơn nữa! Là vì mình tin tưởng cậu sẽ không tùy tiện tàn sát người vô tội, cho nên mới đồng ý thả yêu hồn ra!”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận