Bé Sôcôla

Chương 12: The Promise and The Curse
5:00 am. Chiếc đồng hồ báo thức khẽ vang lên hai tiếng tít tít. Tôi co người trong chăn một cách mệt mỏi. Thế đấy, cả một đêm tôi không thể nào ngủ được mà cũng chẳng biết lí do tại sao. Tôi xoay người, cố tìm một tư thế thoải mái nhất nhưng thất bại. Rốt cuộc, tôi tung chăn vùng dậy và bước vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt một cách lóng ngóng rồi chạy vào bếp tìm đồ ăn. Mẹ đang rán xúc xích thấy tôi bước vào thì đưa tạm cho tôi một ly sữa. Tôi vừa uống vừa nghe mẹ kể chuyện.
- Đối diện nhà mình vừa có người mới chuyển tới.
Tôi sặc sữa. Mẹ tiếp tục:
- Hôm qua mẹ có gặp rồi, thằng bé đấy được cái đẹp trai, lễ phép. Khổ mới 18 tuổi mà đã phải sống tự lập.
Mẹ tôi gặp Trần Nam Thiên rồi??? Trời ơi nhỡ có ai biết về chuyện của tôi và Trần Nam Thiên thì sao nhỉ? Từ trước đến nay tôi vẫn giấu mọi người về chuyện này không biết đó có được coi là tội nói dối không nhỉ?
Tôi xoay xoay ly sữa trong tay.
- Mười tám tuổi chưa sống tự lập được ạ?
Mẹ vừa gạt xúc xích vào đĩa của tôi vừa nói:
- Hầu hết thanh niên bây giờ 18 tuổi chưa tự lập được.
- Nhỡ người đó ở riêng vì có bạn gái chẳng hạn.
- Vớ vẩn. Con trai càng yêu sớm, càng lập gia đình sớm càng khổ – Mẹ nói – Nếu con định lấy chồng sớm thì bỏ ngay ý nghĩ đấy đi. Lên Đại học mới được phép có người yêu, rõ chưa?
Tôi nuốt khan:
- Con…làm gì có ý định nào.
Sau câu đó tôi im bặt, cố nuốt cho hết mấy cái xúc xích rồi đứng dậy đi học. Tay tôi vừa chạm vào cánh cửa thì tim đã đập thình thịch vì nghĩ hẳn nào anh cũng đang đứng ở bên ngoài. Tôi hít một hơi thật sâu, cái lành lạnh của cánh cửa khiến tôi thêm phần chấn tĩnh. Tôi mở cửa và bước ra, bên ngoài không một bóng người. Vậy là suy nghĩ của tôi hoàn toàn sai nhưng sao tôi lại nghĩ thế nhỉ. Tôi khẽ liếc nhìn cách cửa lạnh lẽo của căn hộ 610 rồi giật bắn mình khi nó hé mở, Trần Nam Thiên bước ra ngoài và cười với tôi. Sau đó anh thu lại nụ cười, đôi mắt anh hơi nheo lại.
- Mắt em làm sao thế kia?
Tôi ngây ra một lúc rồi ngó nghiêng trái phải để chắc chắn không có ai nhìn thấy mình rồi sau đó đẩy anh vào thang máy. Bước vào thang máy, tôi rụt ngay tay về và kinh ngạc vì sao mình lại có gan kéo Trần Nam Thiên đi. Trần Nam Thiên ấn nút xuống tầng một và quay sang áp tay lên má tôi.
Tôi lại không điều khiển được mình nữa rồi. Đầu óc tôi giờ đây quay cuồng với những hình ảnh của Trần Nam Thiên. Tôi luôn bị anh ấy quyến rũ
- Em không ngủ à?
- Không – Tôi lúc lắc cái đầu, chính xá thì tôi cũng không biết mình đang nói gì.
- Vậy, em làm gì suốt đêm qua? – Anh hỏi, hương bạc hà quyện với mùi gel vuốt tóc phảng phất trong không khí.
Tôi ngây ngốc đáp lời:
- Ngủ ạ.
Anh nhìn tôi thật lâu rồi lắc đầu cười.
Bấy giờ tôi mới trở về như cũ. Ngay lập tức tôi hiểu ra mình vừa nói một cái gì sai hoặc không bình thường. Tôi liền đảo lộn lại các suy nghĩ nhưng rồi chợt nhận ra tôi không biết rằng tôi vừa nói điều gì cả.
Thang máy “tinh” lên một tiếng, cửa mở ra. Anh nắm tay tôi ra ngoài.
Sáng sớm, sương mù giăng kín trời như những làn bụi trắng xóa lơ lửng trên mặt đất. Hơi gió lạnh buốt thoảng trong không khí khiến hơi thở trở nên đông cứng lại. Tôi rùng mình vì lạnh, hình như tôi quên thứ gì đó thì phải. Chợt, một chiếc khăn len được quàng lên cổ tôi, hơi ấm của anh vẫn trọn vẹn vương trên chiếc khăn.
Dáng người cao lớn của anh che phủ cả người tôi. Anh đứng gần ngay đây mà tôi lại cảm giác đang đứng trong một thế giới ảo. Bóng dáng anh xa mờ dưới làn sương mù băng giá, tôi muốn vươn tay ra mà cứ chần chừ không dám chạm tới. Cũng giống như giờ đây, anh có thể đem lại ấm áp cho tôi còn tôi bất lực nhìn anh chịu lạnh. Một lần nữa tôi lại chìm trong sự nhút nhát và mặc cảm. Chẳng lẽ trên đời này tôi lại may mắn đến thế sao? Trên thế giới có hơn bảy tỷ người, trong đó một nửa là nữ giới, thế mà con người tầm thường như tôi lại được anh cho không thứ tình cảm to lớn ấy. Bất giác tôi hơi nghiêng người ra phía sau.
- Em nghĩ gì thế?

Tôi giật mình dứt khỏi những dòng suy nghĩ miên man trong đầu bởi một giọng nói gây nghiện như heroin.
- Không – Tôi nói dối.
Chẳng biết anh có phát hiện ra hay không nhưng chỉ biết anh nhìn tôi thật lâu rồi thở dài. Anh kéo tôi lại gần, chỉnh lại chiếc khăn, nhẹ nhàng nói:
- Nếu em lạnh, anh sẽ càng lạnh hơn – Rồi anh nắm lấy bàn tay tôi đặt lên ngực trái của anh – Lạnh nơi này đây.
Cảm xúc trong tôi vỡ òa, tôi muốn khóc mà không khóc nổi. Anh làm cho tôi cảm thấy hỗn loạn. Tại sao anh cứ phải cho tôi nhiều như vậy trong khi tôi chưa hề đáp trả lại anh? Tất cả những gì anh cho tôi còn không thể nào nhận hết thì sao có thể đáp lại? Trần Nam Thiên, rốt cuộc ở tôi có cái gì mà lại khiến anh phải như thế?
- Anh đừng… - Tôi lúng túng nói.
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt đượm buồn.
- Hôm nay chúng ta nghỉ học được không? Anh có chuyện muốn nói với em.
Tôi không trả lời và anh coi đó là sự đồng ý. Trần Nam Thiên kéo tôi tới một công viên ở gần đó. Lòng tôi bất chợt có một làn sương mỏng manh bao phủ.
Giọng nói anh lặng lẽ vang lên:
- Phải đến bao giờ em mới chịu hiểu?
Câu hỏi ấy dường như không dành cho tôi mà nó dành cho chính anh. Nghe sao có vẻ chua chát quá.
Chúng tôi lặng bước bên nhau mà không nói câu nào. Cuối cùng anh dừng lại bên một chiếc ghế đá và kéo tôi ngồi xuống. Anh nhẹ nhàng nắm tay tôi, ánh mắt dần trở nên xa xăm. Tôi cũng dần lạc lõng khỏi cái không gian này.
Anh nói bằng giọng buồn bã:
- Anh có thể đợi kể cả tới khi chết. Anh sẽ không bao giờ hối hận vì phải đợi em. Nhưng… - Anh ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt tôi – Phan Ngọc Thư.
Đó là lần đầu tiên anh gọi thẳng tên tôi và tôi còn nhớ như in cái giọng nói ấy, cái ánh mắt ấy của anh, rất buồn.
- Em đừng thờ ơ như vậy nữa được không?
Tim tôi run lên, tôi lạc giọng và khóc. Anh bật dậy nửa quỳ nửa ngồi đối diện với tôi.
- Nhìn anh này, em phải nghe cho rõ đây, anh yêu em yêu rất nhiều. Chỉ một điều đơn giản thôi là em hãy chấp nhận nó và đáp trả lại cho anh. Tại sao em cứ thờ ơ như vậy? Anh làm em sợ hãi sao?
Tôi cụp mắt xuống, cổ họng nghẹn lại.
Anh nói:
- Đừng giày vò anh thêm nữa.
Tôi òa lên:
- Em…không…
Anh vòng tay ôm tôi vào lòng dỗ dành:
- Được rồi
Tôi vẫn chỉ có thể lặp lại câu nói:
- Em…không…

Cho mãi tới một lúc sau, khi tinh thần tôi đã ổn định hơn, tôi nghẹn ngào nói:
- Có rất nhiều người…hơn em…rất nhiều…
Tôi thấy vòng tay anh siết chặt, anh giận giữ nói:
- Đừng nói nữa.
Tôi im bặt. Thái độ của anh khiến tôi sợ hãi. Tôi bất động trong vòng tay anh.
Hơi thở anh dần dịu xuống.
- Anh xin lỗi.
Tôi cố gắng đè nén mọi cảm xúc ở trong lòng. Thật sự tôi chẳng biết phải làm gì bây giờ. Rõ ràng là anh ấy đã nói cho tôi thời gian mà. Tôi chỉ là một con người bình thường còn anh thì khác, khi đối diện với anh làm sao tôi có thể bình tĩnh được. Anh nói tôi thờ ơ? Anh có bao giờ biết tôi nghĩ gì đâu. Anh cứ tưởng rằng tôi chẳng bao giờ quan tâm tới anh nhưng anh ấy nhầm rồi, tôi nghĩ về anh còn hơn cả anh nghĩ về tôi ấy chứ.
Tôi đẩy anh ra, ngồi thẳng dậy rồi tự lấy tay gạt nước mắt. Tôi thật trẻ con, có chuyện gì mà tôi phải khóc cơ chứ. Rõ là ngốc.
- Trần Nam Thiên – tôi gọi thẳng tên anh một cách dứt khoát.
Có vẻ anh hơi bất ngờ trước thái độ của tôi. Cũng đúng thôi, khi đặt chân về nhà tôi còn cảm thấy bất ngờ nữa là.
- Anh nói cho em thời gian thời gian mà? Thời gian đâu?
Anh lạnh lùng:
- Với thái độ của em thì thời gian bao nhiêu cũng bằng thừa.
Tôi gắt lên:
- Thái độ gì của em? Em nói là chưa quen còn gì?
- Em cần quen cái gì? Ôm, hôn, nắm tay, thậm chí ngủ cũng thử cả rồi. Em còn muốn quen thêm thứ gì?
Tôi không nói nên lời. Lần đầu tiên tôi muốn đánh Trần Nam Thiên. Tôi mím chặt môi quay đi chỗ khác. Cuối cùng anh lên tiếng trước kéo tôi sát vào người anh.
- Em giận?
- Sao anh cứ tức giận với em?
- Anh không có.
- Có. Chủ nhật tuần trước cũng thế và hôm nay cũng không ngoại lệ – tôi ấm ức nói.
Anh thở dài:
- Được rồi, anh xin lỗi. Nhưng chỉ như vậy em mới chịu nói hết ra những suy nghĩ trong lòng. Chưa bao giờ em kể với anh một điều gì cả, luôn luôn là anh hỏi và em trả lời. Em thật khó hiểu. Người ta nói con gái thường hay kể ra mọi thứ còn riêng em có vẻ như giấu được bao nhiêu thì em mới yên tâm mà sống bấy nhiêu. Anh không thích như vậy, anh muốn biết tất cả về em, chỉ riêng em thôi. Em nói rằng có rất nhiều người hơn em. Đúng, có nhiều người hơn em, vượt trội hơn em về mọi mặt nhưng dối với anh, em mới là tất cả. Em phải hiểu điều này, đừng mang trong đầu những suy nghĩ ngốc nghếch nữa. Từ bây giờ, thứ nhất anh cấm em được so sánh bản thân mình với người khác, thứ hai không được phép trốn tránh anh, thứ ba hãy kể cho anh biết những suy nghĩ của em, thứ tư chấp nhận anh là chồng tương lai của em, và thứ năm phải luôn luôn nhớ rằng anh yêu em rất nhiều.
Và sau đó anh hôn tôi. Nụ hôn ấy nhẹ nhàng nhưng mang tính chiếm hữu.
Tôi chưa từng yêu ai và cho tới bây giờ thì cảm thấy yêu một người thật khó. Vâng, chính xác thì yêu Trần Nam Thiên thật khó. Tôi không biết mình đã yêu anh chưa nhưng tôi chắc chắn rằng nếu rời xa anh tôi sẽ hối tiếc lắm.
- Em hứa đi – Anh thì thầm.

Trần Nam Thiên thật đểu cáng, quyến rũ tôi xong thì bắt tôi hứa. Vậy mà tôi cũng ngoan ngoãn hết sức là “Em hứa” để rồi cho những nụ hôn nói tiếp nụ hôn lại dai dẳng bắt đầu.
Trưa. Gió rì rào thổi. Bầu trời cô độc le lói những vệt sáng ảm đạm. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi:
- Về nhé?
Tôi chếnh choáng đứng dậy, nặng nhọc hít vào buồng phổi luồng không khí lạnh giá của mùa đông. Chúng tôi đã ngồi trên chiếc ghế lạnh lẽo đó từ sáng, ấy vậy mà đã trưa rồi. Bên anh, thời gian trôi qua thật nhanh, tôi cũng chẳng cảm giác được nó trôi đi như thế nào nữa, thật lạ.
Bước cùng anh trên con đường về nhà, cảm xúc trong tôi tan biến, tâm hồn trở nên nhẹ hẫng. Vô thức tôi mỉm cười, bỗng cảm thấy ấm ấp ở trong tim.
- Về chuyện chúng ta nghỉ học, anh sẽ lo.
Tôi lắc đầu:
- Bố mẹ em hẳn là biết em nghỉ học rồi. Phan Minh Sơn là một thầy giáo nghiêm khắc và cũng là một anh họ có trách nhiệm.
Anh gật đầu. Rồi vài bước đi lặng lẽ…anh dừng chân.
- Anh gặp bố mẹ em nhé?
Tôi hơi chúi người về phía trước. Như một kẻ có tật giật mình, tôi lúng túng:
- Hả? Để làm gì?
Anh lơ đãng thả tầm mắt lên bầu trời, đôi mắt nặng trĩu tâm tư không cách nào giải tỏa.
- Anh muốn hỏi em, em có thích điều đó không?
Tôi đắn đo để lựa chọn câu trả lời. Thật tệ khi phải rơi vào tình huống như thế này. Anh nói tiếp:
- Nói ra những gì em nghĩ, anh muốn nghe sự thật.
- Không – Tôi thì thầm và cảm thấy mình thật độc ác.
Anh gật nhẹ đầu. Cả hai chúng tôi lại một lần nữa im lặng hóa không gian. Tôi buồn bã cúi đầu xuống, cái cảnh ngượng ngập này sẽ còn diễn ra trong bao lâu đây? Tại sao chúng tôi không bao giờ giữ được không gian tự nhiên trong thời gian dài?
- Em xin lỗi.
Anh dứt khoát dừng bước chân, thở dài nhìn tôi:
- Anh hiểu em nghĩ gì. Anh không muốn ép buộc em bất cứ điều gì cả vì thế hãy nói ra tất cả những gì em không thích với anh.
Tôi gật đầu qua loa, dù sao nếu có lần sau tôi sẽ nói dối để anh ấy vui.
Anh chợt mỉm cười, bàn tay vuốt ve khuôn mặt tôi:
- Bé ngốc, cười nào.
Tôi nheo mắt cố mỉm cười gượng gạo. Mong sao anh sẽ cảm thấy vui vì thái độ ngoan ngoãn của tôi, nhưng rốt cuộc tôi lại khiến anh buồn cười.
- Về nhà ngủ nhiều vào nhé – Anh nói.
- Em sẽ ngủ đến tối và sau đó thức cả đêm để viết bản kiểm điểm nộp cho bố mẹ – Tôi đáp.
Anh bật cười:
- Em sẽ bị phạt sao?
Tôi ấm ức kể lể:
- Vâng. Mỗi lần làm gì sai em đều bị phạt, nhẹ nhất là phải viết bản kiểm điểm, nặng hơn là phải rửa bát một tuần, tệ hơn nữa là không được ăn sôcôla.
- Nếu bị phạt anh sẽ giúp em.
Hai mắt tôi lấp lánh:

- Anh rửa bát giúp em chứ?
Anh đắn đo suy nghĩ:
- Không.
Hừ, thế mà tôi cứ tưởng.
- Em vứt hết đi, anh mua bát đĩa mới cho em.
Ôi! Thừa tiền. Người ăn chẳng hết kẻ lần chẳng ra. Sao mà anh ấy vung tiền hoang phí thế nhỉ. Cứ nhìn quần áo anh là biết ngay.
- Em sẽ tự làm.
Anh gật đầu tán thành.
- Ừ. Em nên học đi, sau này chúng ta…
Thấy anh bỗng nhiên ngưng giữa chừng, tôi hỏi:
- Gì ạ?
Chỉ thấy anh khẽ mỉm cười, giọng nói anh trở nên thần bí:
- Tương lai.
Tôi vô thức ngước nhìn bầu trời. Tương lai à? Ở đâu?
- Em không hiểu.
Anh cười:
- Có một lời nguyền dành cho em.
Tôi giật mình:
- Sao cơ? Lời nguyền?
Tay anh đặt lên vai tôi, dịu dàng chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ. Hương bạc hà phảng phất trên chiếc khăn, tôi ráo riết điều chỉnh cảm xúc.
- Ừ, lời nguyền cho tương lai của em.
Tôi buồn bực ở trong lòng:
- Em vẫn không hiểu.
Đáp lại tôi là tiếng cười của anh:
- Đợi nhé. Tương lai của em đang tới.
“ Ting”. Tôi choàng tỉnh khỏi thế giới chỉ có hai người và thắc mắc tôi đã vào thang máy kiểu gì mà bây giờ đã ở tầng 9 rồi.
Tôi, ừm, nuối tiếc nhìn anh rồi mở cửa bước vào nhà sau đó bị anh đột ngột kéo tay lại.
- Nhớ những gì em đã HỨA – Anh nhấn mạnh từ cuối cùng.
Tôi ho khan một tiếng rồi gật đầu.
- Ăn nhiều cơm vào và nhớ ngủ đủ giấc.
Tôi lại gật đầu vô điều kiện.
- Ngoan lắm. Cả ngày hôm nay chỉ cần em nhớ ba điều thôi, thứ nhất là nhớ lời hứa, thứ hai là nhớ ăn và ngủ, còn thứ ba nhớ rằng anh yêu em.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui