Bé Sôcôla

Chương 11: Chuyển nhà
Tôi thức dậy từ rất sớm. Trong lòng trỗi dậy niềm cảm xúc hồi hộp. Vội vã đi làm vệ sinh cá nhân rồi mặc quần áo gọn gàng, tôi vào bếp lấy đồ ăn cho mình. Lần thứ hai trong đời, tôi làm bố mẹ sửng sốt khi dậy sớm. Có lẽ họ nghĩ tôi đói quá nên đã đưa cho tôi một tô ngũ cốc đầy ú ụ. Tôi không có tâm trạng để ăn, được một lúc, tôi bỏ dở rồi chạy đi học. Và dưới kia đã có một người đứng đợi.
Bóng dáng anh mờ ảo dưới màn sương mù. Trời lạnh quá, vậy mà anh đứng đấy. Tôi bước nhanh về phía anh trong khi trái tim đập rộn ràng. Anh khẽ cười:
- Morning, Baby!
Tôi đột ngột khựng người lại và suýt nữa thì trượt chân ngã. Trần Nam Thiên dù nói tiếng việt hay tiếng anh thì đều khiến người khác đứng tim.
Tôi ngượng nghịu vuốt tóc:
- Anh đợi lâu chưa?
- Từ hôm qua – Anh đáp.
- Hả? – Tôi giật mình.
Anh bật cười, tiến đến gần tôi.
- Đi học nhé!
Tôi gật đầu, cố gắng điều hòa nhịp thở đồng thời suy nghĩ xem anh đã đợi tôi từ lúc nào. Tôi chợt cảm nhận được chiếc áo của anh đã đẫm sương, bất giác cảm thấy lo. Và một cách hết sức nhẹ nhàng, tôi khẽ nắm tay anh. Cả người anh đột nhiên cứng lại trong giây lát sau đó anh siết chặt tay tôi.
Đến trường, anh đưa tôi lên tận lớp học, trước khi rời đi còn dặn dò:
- Tiết Thể Dục của anh trùng với tiết Thể Dục của em. Gặp em sau.
Tôi ngây ngốc nghe theo lời anh và bước vào lớp. Khi tôi ngồi vào bàn của mình, Đào Hoa đã phục kích sẵn. Cô ấy giận dỗi nói:
- Cậu không thể như thế được.
- Tớ làm sao? – Tôi hỏi.
Đào Hoa khoanh tay, mím môi một cách nghiêm trọng:
- Bây giờ tớ sẽ đưa ra một câu hỏi và cậu phải trả lời một cách thật thà. Rõ chưa?
Tôi thở dài, Đào Hoa tiếp tục giọng điệu tra tấn:

- Cậu và anh Thiên đang hẹn hò?
Theo cái cách mà cô nàng nói thì nó không phải là một câu nghi vấn, nó chính xác là một câu khẳng định.
- Ừ – Tôi trả lời, không hiểu sao tôi có thể thừa nhận dễ dàng vậy.
Đào Hoa trợn mắt lên:
- Tớ biết ngay mà. Nói đi, nói hết những chuyện cậu đã giấu tớ đi.
Tôi khẽ nhăn mày để cô ấy nói nhỏ một chút:
- Được rồi, tớ sẽ kể hết nhưng không phải bây giờ và ở đây. Cậu phải hứa là không được nói với ai?
- Tớ đảm bảo. Tớ xin thề.
Về mặt này, tôi luôn luôn tin tưởng Đào Hoa. Cô ấy có một thói quen ích kỉ về mặt chia sẻ. Nói nôm na thì thế này, khi biết được chuyện bí mật của ai đó, Đào Hoa sẽ vui vể mà gặm nhấm nó một mình. Cô ấy thích được nhìn khuôn mặt tò mò của người khác trong khi cô ấy biết tất cả. Thế nên tôi rất yêu quý Đào Hoa về mặt sẽ giữ bí mật mọi thứ. Cô ấy hợp với nghề gián điệp.
Trong giờ học Vật Lí, tôi và Dương chơi cờ caro, chơi mãi mà tôi vẫn thua nên tức quá bẻ gãy cả cái bút chì của Dương. Hệ quả của chuyện đó là cả lớp nhìn tôi và cô Lí vui vẻ tặng tôi nụ cười P/S Việt Nam khi tôi lững thững đi đứng xó
Trước giờ Thể dục, tôi đang ôm đống quần áo vào phòng thay đồ thì Linh Giang chạy tới dúi vào tay tôi một thứ. Trông cô ấy có vẻ rất mệt mỏi, hai mắt lộ rõ quầng thâm đen, gương mặt hốc hác, xanh xao. Cô ấy đã đưa cho tôi một túi giấy nhỏ, bên trong toàn là thuốc bổ.
- Trả lại cho anh họ cậu giúp tớ. Nói rằng tớ cảm ơn rất nhiều nhưng xin lỗi ý tốt của anh cậu, Linh Giang này không cần ai thương hại theo kiểu đó.
- Chuyện gì thế? – Tôi hỏi.
- Không, đừng quan tâm.
Nói rồi, Linh Giang bỏ đi. Hừm, anh trai tôi có ý tốt mà sao cô ấy lại từ chối nhỉ? Không xong rồi, cặp đôi Giang – Sơn bắt đầu gặp trục trặc rồi đây. Hơ hơ, có vấn đề rồi, hôm qua bà còn rủ mẹ tôi và mẹ Dương đi chọn hoa để trang trí đám cưới nữa.
- Có nghe thấy tiếng chuông không? Sao em vẫn còn đứng đây?
Tôi giật mình khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Trần Nam Thiên. Tôi quay đầu lại nhìn anh lắp bắp không nên lời.
- Sao anh lại đứng trong phòng thay đồ…nữ?
Anh chỉ cười khổ sở:
- Sai rồi, chúng ta đang đứng trên hành lang.

Tôi lúng túng nhìn xung quanh, quả thật là vậy. Thế mà tôi dám đổ oan cho anh ấy, đang định xin lỗi thì lại bị cái dáng vẻ của anh thu hút.
Trần Nam Thiên hiện tại đang mặc bộ đồ thể thao của trường. Cái áo cộc tay màu đen ôm sát lấy cơ bắp cuồn cuộn và bộ ngực vạm vỡ. Từng đường nét trên người anh quyến rũ y như vẻ quyến rũ chết người của ma cà rồng.
Tại sao? Tại sao tôi không có chút rung động gì khi hơn 500 học sinh nam của trường mặc bộ quần áo này nhưng đối với Trần Nam Thiên thì lại khác???
- Anh không lạnh à? – Tôi hỏi một cách ngớ ngẩn, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người anh.
- Thế còn em? Không định vào học à? Chuông reo được năm phút rồi đấy.
Tôi choàng tỉnh, dứt mắt khỏi người anh và hoảng hốt khi thấy mình chưa thay quần áo.
- Anh đợi em
- Không, không – Tôi lắc đầu, đẩy anh đi – Anh vào lớp đi,không cần đợi em
- Anh sẽ đợi
- Anh phải vào trong đi. Một mình em muộn thì không sao nhưng nếu anh muộn cùng thì sẽ có vấn đề đấy.
- Anh không quan tâm.
Tôi không cho anh cơ hội nói tiếp, bắt bằng được anh vào trước.
- Đây là mệnh lệnh.
Cuối cùng anh cũng phải đồng ý. Tôi nhanh chóng thay quần áo và buộc lại tóc. Co ro trong bộ quần áo thể dục, tôi chạy vào phòng thể chất, ở trong này nhiệt độ ấm hơn nhiều. Và đúng như tôi nói, một mình tôi vào muộn thì chẳng có vẫn đề gì.
Phía bên kia sân, lớp anh đang bắt đầu khởi động, anh nhìn tôi khẽ cười.
Lớp chúng tôi cũng khởi động ngay đó. Sau rồi cô giáo chia lớp làm hai nhóm, nhóm nam thì chơi bóng rổ, nhóm nữ thì tập bóng chuyền.
Nhóm nữ tiếp tục tách đôi thành hai đội, đội một do Đào Hoa chỉ huy, còn đội hai theo Linh Giang. Tất nhiên tôi phải ở trong đội của Đào Hoa rồi.
Trận bóng bắt đầu diễn ra. Không khí có vẻ trầm xuống. Tôi là người phát bóng đầu tiên, đường bóng đối với các giáo viên thì tạm ổn nhưng đối với tôi thì là quá đẹp rồi. Quả bóng cam cứ bay lên bay xuống và một chuyện không hay xảy ra: Linh Giang nhảy lên đập bóng, Đào Hoa phía bên kia lưới lao ra cứu bóng nhưng hơi mất chuyên nghiệp khiến quả bóng tự đập vào mặt mình. Đội Linh Giang cười ồ lên còn đội của tôi thì tức tối vì bị mất một điểm. Khí thế hừng hực nổi lên, mắt Đào Hoa như tóe ra lửa, cô ấy trực tiếp phát bóng. Đường bay của quả bóng quá tuyệt vời, đập thẳng vào lưới rồi rơi xuống. Đội của tôi tiếp tục bị mất điểm.
Rồi bỗng nhiên, các anh chị lớp 12A bỏ dở việc chơi bóng, chạy sang sân của lớp tôi để…cổ vũ. Tất nhiên, Trần Nam Thiên là kẻ cầm đầu.

Tôi tự nhiên cảm thấy hồi hộp và ngượng nghịu, hình như mấy cô bạn lớp tôi cũng thế thì phải. Trận bóng của chúng tôi lại tiếp tục. Đội Linh Giang phát bóng, tôi đỡ lấy và chuyền cho Ngọc Bích đứng sát lưới. Ngọc Bích khá nhuần nhuyễn đưa hai tay hất bóng lên cao tạo thế thuận lợi cho Đào Hoa nhảy lên và đập bóng sang phần sân trống của đội bên kia.
Tiếng còi vang lên:
- 1-2 điểm cho đội Đỗ Thanh Hòa
Lớp 12A bỗng nhiên vỗ tay rào rào khiến đội của tôi nóng hết cả mặt. Bọn con trai lớp tôi thấy đông vui cũng chạy đến vây xung quanh.
Trận bóng cứ diễn ra trông không khí không bình thường, có vẻ như giáo viên cũng thấy rất hồi hộp khi thấy nhiều người đứng xem thế này.
Lượt tiếp theo Linh Giang phát bóng, tôi tiếp tục nhận bóng rồi chuyền cho Ngọc Bích, không hiểu sao cô ấy lúng túng thế nào lại vứt lại bóng cho tôi. Tôi vốn dĩ đã xong nhiệm vụ nào ngờ bóng lại bay ngược về phía mình. Quá bất ngờ, vươn tay đập quả bóng đi chỗ khác mà không nghĩ ngợi gì. Quả bóng bay thẳng đến chỗ Trần Nam Thiên và đập vào vai anh.
Tất cả mọi người đều giật mình sau đó bỗng có một người cười ồ lên khiến tất cả cũng cười theo.
Chết rồi. Tôi thật hậu đậu, làm gì bây giờ? Anh ấy đang nhìn kìa. Tôi chậm chạp đi về phía anh nhận lấy quả bóng và thành thực xin lỗi.
- Em xin lỗi
Khóe môi anh thấp thoáng nét cười tinh quái. Anh thì thầm:
- Anh sẽ xử lí em sau.
Thế là xong, tôi làm gì còn tâm trạng chơi bóng nữa. Tôi lật đật ném trả bóng cho đội bên kia và quyết tâm đổi chỗ. Giờ tôi đang đứng ở vị trí của Ngọc Bích, Ngọc Bích thế chỗ Đào Hoa, Đào Hoa nhảy xuống đứng cùng Lưu Ly.
Đội Linh Giang phát bóng, ngay lập tức tôi lấy lại tinh thần của mình, nhảy lên đưa gần như toàn bộ cánh tay sang phần sân bên kia và chắn bóng của đối phương.
Tiếng còi lại vang lên:
- Chắn bóng thành công, 4-7 điểm cho đội Đỗ Thanh Hòa.
Khán giả xung quanh lại vỗ tay nồng nhiệt. Chiến thẳng nho nhỏ khiến cho tâm trạng cả đội vui hơn. Sau vài cú tấn công hiểm trở của Ngọc Bích cùng những pha cứu bóng ngoạn mục của Lưu Ly, số điểm bị lật ngược. Và khi tiếng còi cuối cùng vang lên “ 15-12 điểm cho đội Đỗ Thanh Hòa” thì trận bóng kết thúc. Cả đội tôi đâm sầm vào nhau reo hò.
Và bây giờ tôi phải tới chỗ Trần Nam Thiên cho anh xử lí.
Mọi người đã tản ra đi chơi hết, còn lại tôi và anh ngồi trên ghế. Tôi đung đưa hai chân vì sung sướng khi Trần Nam Thiên chẳng có vẻ gì là muốn xử lí tôi hết. Nhưng anh bỗng cầm hai tay tôi lên và ngửa chúng ra. Anh nói:
- Nhìn xem, tay em bẩn chưa kìa.
Tôi rút tay lại nhưng anh đã giữ chặt lấy.
- Đi rửa tay.
Tôi ngoan ngoãn đi theo anh. Bồn rửa tay trong nhà thể chất thì là của chung nên chúng tôi có thể tự do đi vào. Anh vặn nước và đặt tay tôi dưới đó, anh nhẹ nhàng dùng tay mình chà sát đi tất cả vết bẩn trên tay tôi.
Cái cảm giác được tay anh chạm vào hòa cùng dòng nước lạnh khiến tôi ngạt thở. Dù có cố gắng đến mấy, tôi cũng vẫn không thể giữ được nhịp tim ổn định khi ở gần anh. Bất giác tôi ngước đầu lên nhìn anh, anh cũng cúi xuống nhìn tôi, hơi thở ấm nóng của anh phả vào cổ tôi khiến tôi cảm thấy ngưới mình mềm nhũn. Anh cúi xuống thấp hơn, ánh mắt anh trở nên nóng rực. Tôi nhắm chặt mắt vào, anh kéo sát tôi vào gần anh, tôi nắm chặt tay chờ đợi. Và rồi anh bật cười, tôi bừng tỉnh. Nhìn anh như vậy tôi bỗng lấy lại được lí trí. Thật không gì xấu hổ hơn, đã thế anh ấy còn nói:

- Đôi lúc, em khiến người khác không nhịn được cười.
Xấu hổ xen lẫn bực tức, tôi tự mình lau khô tay. Mặc kệ anh vẫn đứng cười, tôi không quan tâm đến anh ấy nữa. Tôi lau tay một cách xuất thần đến mức không biết rằng anh đã ngừng cười và đang chăm chú nhìn tôi. Đột nhiên cả người tôi bị đẩy vào tường, cơ thể anh dán chặt vào người tôi. Anh cúi xuống, áp môi mình lên môi tôi. Quá bất ngờ, tôi không biết phải làm sao chỉ đứng im như con búp bê. Anh rất nhẹ nhàng chiếm cứ lấy môi tôi rồi mơn trớn. Tôi hoàn toàn dựa vào người anh một cách yếu ớt. Cho tới tận khi tôi sắp ngạt thở anh mới buông ra. Rồi anh lại cười:
- Vất vả cho em rồi.
Tôi không còn sức gì để đối đáp lại với anh nên chỉ có thể đứng im một chỗ. Cuối cùng khi anh nhận ra cái vẻ mặt của tôi thì chỉ cười rồi kéo tay tôi đi về.
Khi về tới nhà, tôi, ừm, có chút nuối tiếc rời tay anh. Rồi đột nhiên có ý nghĩ choáng ngợp tâm trí tôi.
- Anh đi gì tới đây?
- Không gì cả? – Anh đáp
- Vậy bây giờ anh về bằng gì?
- Cũng không gì cả.
Tôi nhìn anh một cách bất lực. Tôi hỏi:
- Anh biết đi xe bus chứ?
Anh nheo mắt nhìn tôi, hình như anh không thích tôi hỏi thế. Ừm, như thế hơi giống trẻ con.
- Thế anh về như thế nào?
- Anh bán nhà rồi.
- Hả? – tôi không còn từ gì để nói. Anh ấy bán nhà thì ở đâu. Chẳng lẽ ngày ngày lặn lội đi về nhà ông ở trên núi. Tôi không nghĩ thế, mệt lắm.
- Vậy giờ anh sống cùng ông?
- Không, anh mua nhà mới rồi.
Giờ thì tôi phát điên lên được, tôi cáu.
- Anh có thể nói hai vế liến một lúc được không?
Anh cười:
- Em ngốc mà! Đi, anh đưa em lên nhà.
Tôi ngập ngừng, lúng túng từ chối anh. Nhưng anh không cho phép tôi từ chối bởi anh đã đưa ra một lí do cực kì xác đáng, đó là:
- Bởi vì căn hộ anh mua nằm trong khu chung cư này và vô tình một cách đặc biệt, anh đã mua căn hộ đối diện căn hộ mà em đang sống. Tiện đây chào em, hàng xóm mới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận